Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 85

Kẻ mạnh thực sự:?

Giang Hoài vừa mới ngủ dậy, đầu óc hơi choáng váng đã lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

Kẻ mạnh thực sự: Em tan học đến nhà anh làm gì?

BJ: Không phải em hỏi nguyện vọng đầu tiên của anh sao? Tất cả các tài liệu anh áp dụng cho các trường học đều ở nhà.

Khi giao tiếp với Bạc Tiệm, Giang Hoài luôn có ảo tưởng rằng cậu là một người suốt ngày nghĩ Đông nghĩ Tây, không làm việc đàng hoàng, đầu óc chứa đầy chất thải màu vàng không tích cực và không lành mạnh.

Kẻ mạnh thực sự: Ồ.

Kẻ mạnh thực sự: Hôm nay có điểm rồi, anh không cần tra sớm giúp em.

BJ: Ừ, chỉ là thông báo cho em biết trước thôi.

Đột nhiên, tim Giang Hoài đập lỡ một nhịp.

BJ: Em đã đạt năm trăm, nói lời phải giữ lấy lời.

Bảy giờ ba mươi phút sáng, Giang Hoài lơ đãng đi cửa sau vào lớp với chiếc cặp khoác trên vai.

Hầu hết học sinh đã đến đông đủ, đại diện của một số bộ môn có bài thi sớm đã tập trung trên bàn giáo viên, đếm phiếu trả lời, xem bài thứ hai được bao nhiêu điểm.

Bài kiểm tra thống nhất của thành phố đều được chấm bằng máy, bài thứ nhất và thứ hai không được duyệt trên phiếu trả lời. Nhưng cuối tuần này, sau khi thành phố thống nhất phát phiếu trả lời của tất cả các trường, giáo viên Trường Trung học Số 2 đã tăng ca để giúp học sinh chấm điểm bài hai vào phiếu trả lời.

Mỗi kỳ học, ngày căng thẳng nhất là ngày phát bài cuối cùng trước kỳ nghỉ.

Vừa hồi hộp vừa háo hức.

Người hào hứng bàn tán xôn xao, kỳ nghỉ đông đã đến sớm, người lo lắng nhìn lớp trưởng trên bục giảng, tay chân lạnh cóng vì chờ đợi.

"Này!" Có tiếng cảm thán: "Trâu bò thật! Bài hai môn vật lý sáu mươi điểm!"

"Mẹ kiếp? Là ai thế?"

"Bài thứ hai đạt điểm tuyệt đối? Bài thi vật lý này không phải rất khó sao?"

"Ha ha ha ha, hôm qua tôi vừa vặn có đáp án trên trang web của trường. Tổ vật lý của Cục giáo dục chó má hại tôi rồi, đề thí nghiệm không được điểm..."

"Còn có thể là ai, chủ tịch chứ gì nữa... Chủ tịch, lần này cậu làm vật lý lại đạt điểm tối đa đúng không?"

Giang Hoài dừng một chút, đúng lúc Bạc Tiệm ngước mắt lên nhìn thấy Giang Hoài.

Giang Hoài ngoảnh mặt đi, kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống như không có chuyện gì.

Má nó.

Chó Bạc Tiệm này. Điểm của bài thi thứ hai còn cao hơn tổng điểm các bài của cậu. Bài một có hai mươi câu trắc nghiệm, bài hai có một đề thí nghiệm, bốn đề vật lý... tổng cả chỉ được 53 điểm.

Tiểu Giang lần này không đạt tiêu chuẩn.

Giang Hoài nhét cặp sách vào hộc bàn, sau đó tùy ý lấy ra một quyển sách, kẹp ở dưới khuỷu tay.

Mặt sau của bộ đồng phục học sinh của cậu bị kéo nhẹ.

Cậu không có biểu cảm gì, dựa vào mép bàn phía sau, chờ bàn phía sau nói chuyện.

“Sau giờ học em có tới không?” Bàn sau thấp giọng hỏi.

"..."

Bàn sau lại kéo áo của cậu: “Tới không, tới không?” Bàn sau nhẹ giọng thì thào: “Đuôi thỏ anh mua hết rồi.”

Trầm mặc hồi lâu, Giang Hoài mới hỏi: "Không phải anh kêu em nói chuyện nguyện vọng sao?"

Bàn sau: "Không xung đột với nhau."

Lớp trưởng vật lý tình cờ phát phiếu trả lời, đặt phiếu trả lời của Bạc Tiệm cạnh bàn của Bạc Tiệm. Giang Hoài liếc mắt một cái... Ở cột tính điểm bài hai, một con "60" được đánh dấu bằng bút đỏ.

Đó là một số điểm cậu sẽ không bao giờ đạt được.

Phiếu trả lời của Giang Hoài cũng được phát xuống.

Trên cột điểm của tập hai có hai con số màu đỏ tươi: hai mươi chín.

Giang Hoài yên lặng gấp tờ đáp án, giấu đi cột điểm. Cậu nhét tờ đáp án vào hộc bàn, lạnh lùng nói: "Buổi chiều em đi đón Giang Tinh Tinh tan học."

“Nhưng năm nay tiểu học nghỉ sớm hơn em một tuần.” Bạc Tiệm cười nhạt.

Giang Hoài: "..."

Bạc Tiệm biết nhiều quá nhỉ. Quả thật A Tài đã nghỉ đông vào tuần trước, bây giờ đang làm bài tập ở nhà mỗi ngày.

Giang Hoài không quay đầu lại, sống lưng có chút tê dại. Cậu giơ tay, sờ sờ gáy, mất tự nhiên "Ồ" một tiếng: "Tan học chúng ta nói sau."

Không tới tám giờ, lão Lâm chắp tay sau lưng bước vào lớp.

Trong ánh mắt của mọi người, hai tay chắp sau mông của lão Lâm cầm hai tờ giấy A4 màu trắng.

Quả nhiên, lão Lâm đi vào, đưa tay về phía Hứa Văn Dương: "Điểm thi cuối kỳ đã được đăng lên, sáng mai tự học, Hứa Văn Dương sẽ dán bảng điểm mới lên bảng thông báo."

Hứa Văn Dương lấy một phần, lão Lâm cầm phần còn lại.

Anh ta bước lên bục giảng: “Kỳ thi cuối kỳ lần này lớp chúng ta làm rất tốt, điểm trung bình của cả lớp đứng thứ hai toàn khoa… Học sinh top đầu cũng rất giỏi, như thường lệ, hạng nhất vẫn là bạn trong lớp chúng ta, lần này là bảy trăm ba mươi hai, xếp hạng của đề thi chung toàn thành phố lần này còn chưa công bố, nhưng dựa theo những năm trước, trên cơ bản là đứng nhất đứng nhì..."

Ông lớn xếp hạng 0001 này về cơ bản mỗi lần làm bài kiểm tra đều đạt được số điểm này, bất kể câu hỏi khó hay đơn giản như thế nào.

Nhưng khi Lâm Phi lại nói ra lời này, trong lớp vẫn náo động.

"Oa, hơn bảy trăm ba mươi..."

Giang Hoài quay đầu lại và liếc nhìn bàn sau hơn bảy trăm ba mươi một cái.

Bảy trăm ba ngồi bàn sau đã quen, vẫn cúi đầu ghi chép sổ sách. Giang Hoài nhìn sang, cậu dừng đầu bút, tại chỗ trống trên đầu trang, cậu trở người, đối mặt với Giang Hoài, vẽ một trái tim nhỏ thẳng thớm.

Dưới trái tim vẽ một mũi tên nhỏ cho Giang Hoài.

Lỗ tai Giang Hoài nóng lên, quay đầu lại.

“Nhưng ngoại trừ những học sinh giỏi nhất...” Lão Lâm nói: “Trong kỳ thi này, lớp chúng ta vẫn có rất nhiều học sinh tiến bộ… đặc biệt là những học sinh đã tiến bộ sau nhiều kỳ thi, như Giang Hoài…”

Giang Hoài cúi đầu.

Lão Lâm quét qua, thất bại trong việc chạm mắt với "bạn học tiến bộ".

“Đó là một ví dụ điển hình về sự tiến bộ trong lớp chúng ta...” Lão Lâm tiếp tục: “Từ bài kiểm tra hàng tháng, bài kiểm tra giữa kỳ và bài kiểm tra cuối kỳ, bài kiểm tra nào cũng tiến bộ... Mọi người không chỉ nên học hỏi từ những học sinh hàng đầu như Bạc Tiệm, mà còn nên học hỏi từ những học sinh như Giang Hoài, những bạn luôn chăm chỉ, kiên trì và có thái độ đúng đắn, điểm cuối kỳ của họ đã được cải thiện."

Giáo viên toán khen người khác khá là tốn sức.

Lão Lâm thở phào: "Đầu tiên là sinh hoạt lớp, chúng ta chọn một ít học sinh tiến bộ lên phát biểu... Giang Hoài sẽ là người đầu tiên."

Giang Hoài: "?"

Bước đến trước bàn giáo viên, hơn bốn mươi cặp mắt nhìn sang.

Giang Hoài đứng yên, im lặng một lúc.

Thành thật mà nói, người ta thi được bảy trăm ba mươi hai cũng không lên phát biểu, còn cậu chỉ thi được năm trăm lẻ một, điểm vật lý chỉ có năm mươi ba đã bị ép lên diễn thuyết. Thật là...

“Học hỏi từ bạn học xếp đầu trong lớp.” Giang Hoài nói: “Cố gắng hoàn thành đề cương kế hoạch năm năm lần thứ mười ba vào năm tới để thúc đẩy sự phát triển cân bằng của tất cả các môn học và phát triển toàn diện, cố gắng đứng nhất toàn thành phố trong kỳ thi tới..."

Lão Lâm: "?"

Cả lớp bỗng cười phá lên, tiếng la ó vang lên.

“Được rồi, em đi xuống đi.” Lão Lâm như đuổi ruồi, Giang Hoài còn chưa nói xong đã bị đuổi xuống.

Làm gì cũng không được, chỉ có gây rối là đứng nhất.

Sau buổi sinh hoạt lớp đầu năm, mọi người ùa ra trước cửa lớp chen chúc để xem điểm tổng kết.

Giang Hoài lười biếng nhìn về phía trước.

"Không xem điểm sao?" Bàn phía sau hỏi.

“Không phải anh gửi cho em rồi sao?” Giang Hoài hỏi ngược lại.

Bạc Tiệm khẽ cười nói: "Anh quên nói cho em biết, thứ hạng của em là... chín trăm chín mươi chín, vừa vặn vào trong top một ngàn."

Giang Hoài: "..."

Cậu thực sự đã làm tốt trong kỳ thi lần này. Năm trăm lẻ một điểm, hơn năm trăm một điểm, xếp hạng chín trăm chín mươi chín, nằm trong top một ngàn. Trên thực tế, Giang Hoài không bận tâm, cậu thi được bốn trăm chín mươi chín điểm, xếp hạng sẽ bị đẩy xuống một ngàn lẻ một.

Giang Hoài không muốn nói chuyện, vặn nắp uống một hớp nước.

Bình thường nói về điểm số của mình với các bạn cùng lớp, đến lúc như thế, xuất phát từ lòng hiếu kỳ hoặc lễ phép thì cậu đều sẽ hỏi lại một câu: Còn cậu thì sao?

Nhưng vì đối tượng của "Còn cậu thì sao" là Bạc Tiệm, nên không cần phải hỏi câu này.

"Có một cuộc bỏ phiếu trong lớp..." Bạc Tiệm hỏi: "Em đã xem chưa?"

Giang Hoài không quay đầu lại: "Bỏ phiếu gì?"

“Phiếu bình chọn học sinh giỏi phát triển toàn diện.”

Học sinh giỏi phát triển toàn diện là giấy khen duy nhất do các bạn trong lớp bình chọn vào cuối mỗi học kỳ. Tờ giấy này mặc dù vô dụng, nhưng mỗi lớp chỉ cho không đến mười suất.

Lớp của họ đã làm tốt trong kỳ thi cuối năm nay, có nhiều suất hơn một chút, vừa tròn mười.

Trường Trung học số 2 không kiểm tra chặt chẽ điện thoại di động, quy định là không được sử dụng điện thoại di động trong giờ học và tự học. Vì vậy, một số giáo viên chủ nhiệm có quan hệ tốt với học sinh trong lớp sẽ bình chọn người giỏi nhất vào cuối năm, trực tiếp đăng sự kiện bình chọn trong nhóm lớp, đỡ phiền phức.

Nhưng đối với một bà già cứng nhắc như Lưu Dục Tú, phiếu bầu được tính thủ công hàng năm.

Tuy nhiên, kể từ khi Giang Hoài bắt đầu đi học, cậu chưa từng giành được một giải thưởng nào, từ giải "Học sinh ba tốt" ở trường tiểu học đến giải "Học sinh xuất sắc phát triển toàn diện" ở trường trung học.

Hầu kết của cậu lăn xuống: "Không liên quan gì đến em."

Bạc Tiệm nhàn nhạt nói: "Cho em một cơ hội kéo phiếu từ anh."

"?"

Bạc Tiệm: "Hoặc là?"

Mỗi người chỉ được bầu hai phiếu cho học sinh giỏi phát triển toàn diện, có thể bầu trùng.

Chủ tịch Bạc đẩy điện thoại về phía trước một chút, đẩy nó đến mép bàn: "Hai phiếu bầu quý giá ở bàn phía sau em."

Giang Hoài nhìn chằm chằm điện thoại.

“Hôn anh sau giờ học, anh bầu phiếu cho em.” Bạc Tiệm hạ giọng: “Sau này làm bạn trai trưởng thành, em phải học cách chủ động hôn anh.”

"...".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Hậu trường bỏ phiếu ẩn danh của nhóm lớp.

"BJ" đã bình chọn cho "Giang Hoài" hai phiếu.

Buổi chiều tan học, cả lớp công bố kết quả bình chọn học sinh giỏi.

Bạc Tiệm, đứng đầu, trong lớp chỉ có bốn mươi hai học sinh, chủ tịch Bạc có hơn năm mươi phiếu bầu.

Lớp trưởng Hứa Văn Dương đứng thứ hai với 39 phiếu.

Thứ ba, Giang Hoài với 31 phiếu bầu.

Giang Hoài khá ấn tượng với bình chọn giải thưởng này. Vào năm thứ nhất trung học, Lưu Dục Tú là giáo viên chủ nhiệm, bầu chọn nhân lực và ban kiểm phiếu của lớp sẽ kiểm phiếu, trong học kỳ đầu tiên của cấp ba, Vệ Hòa Bình đã bỏ cho cậu hai phiếu... Trong học kỳ tiếp theo, bởi vì cậu không cho Vệ Hòa Bình bỏ phiếu cho cậu nên không có phiếu bầu nào.

Nhưng không phiếu vẫn tốt hơn hai phiếu, ít nhất tên không cần viết ở trên bảng đen treo trống không, khá là xấu hổ.

Tất cả các giấy khen được chính lão Lâm viết tên.

Giang Hoài nhận hai tờ.

“Học sinh giỏi phát triển toàn diện”, “Ngôi sao tiến bộ”.

Thành thật mà nói, đây có lẽ là lần đầu tiên Giang Hoài nhận được giấy khen trong đợt đánh giá cuối học kì kể từ khi cậu nhận được giấy khen "Vệ sinh gương mẫu" vào năm lớp một tiểu học.

A Tài cũng không khác mấy với cậu, năm ngoái không có, năm nay mới có “Tấm gương đạo đức” xóa đói giảm nghèo.

Chắc là không có gì để khen nên chỉ có thể khen bạn nhỏ này là một đứa có đạo đức tốt, giữ vệ sinh tốt.

Mà A Tài có thể là vệ sinh không được tốt.

Giang Hoài nhận giải bước xuống đài, nhìn thấy trên bàn của chủ tịch Bạc chất đầy một chồng dày các loại giải thưởng như giấy vụn... Hạng nhất cuối kỳ môn Toán, hạng nhất môn Vật lý, hạng nhất môn tiếng Anh, hạng nhất môn Hóa, đại biểu học sinh giỏi đánh giá cuối kỳ, cán bộ học sinh giỏi cấp trường, giải nhất, giải đặc biệt các hoạt động ABCD, v.v.

Giang Hoài mặt không biểu cảm, nhét hai tờ giấy khen vào hộc bàn.

"Đinh đinh đinh đinh..."

Tiếng chuông tan học quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Học kỳ một của lớp mười một đã kết thúc.

Trời vẫn còn lạnh vào giữa tháng Giêng, nhưng hôm nay là một ngày nắng đẹp. Bầu trời trong xanh và không khí trong lành, tuyết đã tan, cành cây khô lạnh.

Cửa sau rộng mở, chiếu rọi ánh cam của hoàng hôn.

Bạc Tiệm giật giật lưng áo đồng phục của Giang Hoài: “Tan học rồi, đi thôi.”

Giang Hoài căng sống lưng, một lúc sau mới nói: "Ồ."

Giang Hoài đặt ván trượt ở nhà để xe đạp của trường, Bạc Tiệm đi cùng cậu để lấy ván trượt.

Lán xe đạp ở gần cổng sau trường, ở một nơi hẻo lánh, dọc đường càng ngày càng ít người qua lại. Tiếng người ồn ào cách nhau rất xa, tựa hồ không rõ ràng.

Giang Hoài hơi cúi đầu, dùng mu bàn chân móc ván trượt đi ra ngoài. Cậu nhảy lên, Bạc Tiệm đợi cậu ở góc nhà để xe đạp.

Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài trượt về phía mình.

Khi đi tới trước mặt cậu, Giang Hoài nhảy xuống, cụp mắt xuống, không chút biểu cảm cúi người hôn lên môi cậu một cái. Không kìm sức được nên môi và răng Giang Hoài va vào môi cậu, hơi đau.

“Giữ lời nói, báo đáp anh.” Giang Hoài nói.