Thiếu Gia Bị Chó Điên Công Ch!ch Hỏng

Chương 17

Y không kêu, thì Ôn Kỳ Chí sẽ không bỏ qua cho y, khi ngón tay vói vào bên trong mông y, Ôn Kỳ Chí còn dùng dương vậ.t thúc mạnh vào y, ép da^ʍ thuỷ phải chảy ra thật nhiều, cúc huyệt của y cũng chẳng cần bôi trơn nữa, Ôn Kỳ Chí moi ra được một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠, tùy tiện đâm vào hai cái, vậy là con điếm dâʍ đãиɠ này liền mềm nhũn như bún, cúc huyệt mấp máy kẹp chặt hai ngón tay hắn, thật là dâʍ đãиɠ cực điểm.

"Phó Gia Minh bị chơi thật lâu, chính xác bao nhiêu lần thì y không nhớ rõ, vì dù sao cũng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà, không sao cả, y đã sướиɠ đủ rồi, thật sự là không chơi nổi nữa.

"Anh không cần vận động, chỉ cần anh kêu tôi là chồng, thì tôi sẽ làm cho anh thoải mái."

Ôn Kỳ Chí chậm rãi chọc vào cúc huyệt của y, dươиɠ ѵậŧ khiến cho miệng hậu huyệt căng ra, lỗ huyệt nhỏ hồng vô cùng nôn nóng, có lẽ là vì lâu rồi chưa được ăn dươиɠ ѵậŧ của hắn, nên nó dường như sắp bị rách ra.

"Ôn Kỳ Chí, cậu chậm một chút! Chậm một chút... A..."

"Anh yếu ớt như vậy, còn học theo người ta chơi gay làm gì? Mới chạm vào một chút đã không chịu nổi, còn không giỏi bằng tôi."

"Cậu thì biết cái gì..."

Ở đâu có đàn ông cơ bắp? Ở đâu có mấy anh đẹp trai? Tất nhiên, chỉ có thể tìm ở những nơi ví dụ như sân bóng rổ! Mẫu người yêu thích của Phó Gia Minh là những người đàn ông mạnh mẽ, có thể chơi y một cách thoải mái, thoáng nhìn thôi cũng đã thấy dễ chịu rồi.

"Con điếm, không được phép nhìn!"

"Tôi cứ thích nhìn đó! Không nhìn bọn họ vậy nhìn cậu sao? Cậu y xì cây gậy trúc, ghê tởm muốn chết."

"Đâu thể trưởng thành trong ngày một ngày hai được!"

Nhà trường phát thẻ ăn miễn phí cho hắn, Ôn Kỳ Chí ngày ngày chăm chỉ ăn cơm ở căng tin, để có được cơ bắp cuồn cuộn, lại đâu thể chỉ trong một đêm mà có, chờ khi nào hắn cường tráng rồi, hắn sẽ gϊếŧ chết con điếm thúi đó!"

"Cậu chuyển động hông nhanh lên ... Tôi không chịu được ... Bên trong ngứa quá ..."

"Chết tiệt, đến cúc huyệt cũng dâʍ đãиɠ nữa, chơi chết anh...Phó Gia Minh, đồ điếm."

"Chồng ơi mau bắn vào ... Dương vậ.t lớn chơi chết tôi đi! A a...A..."

Ôn Kỳ Chí bị y hành hạ đến cùng, điên cuồng thẳng lưng đỉnh lộng, hắn biết cái con điếm này thích bị hắn chơi, bởi vì dươиɠ ѵậŧ của hắn rất to, về sau còn muốn dài ra thêm, đã vậy hắn vẫn còn đang ở trong độ tuổi phát triển, sẽ có một ngày nào đó con điếm này phải quỳ gối xuống liếʍ láp cho hắn ...

Sau khi chơi y đến sung sướиɠ cực điểm, Ôn Kỳ Chí cũng cảm thấy thoải mái, lúc bắn xong còn áp vào người Phó Gia Minh, ôm eo y, một bên liếʍ đầṳ ѵú y một bên xin lỗi, vì lần trước khi chưa có sự cho phép của Phó Gia Minh mà hắn đã tự tiện bắn nướ© ŧıểυ vào bên trong, nên lần này hắn sẽ không như vậy nữa.

"Phó Gia Minh... Bây giờ anh đừng tức giận."

"Hả... Sao phải tức giận?"

"Tôi muốn đi tiểu trong đó, khi anh mở nhục huyệt ra thì nướ© ŧıểυ của tôi..."

"Cút! Cút đi... A!"

"Sau khi đạt cao trào thì đầu óc của Phó Gia Minh cũng ngây ngốc luôn, y nằm liệt trên giường, mệt đến mức không mở mắt ra được, thì bất bất lình bị "Bất ngờ" làm cho suýt chút nữa bắn ra trên giường, Ôn Kỳ Chí tiện tay đè y lại, chen vào giauwx chân y, một tay nắm lấy cổ tay y, một tay đè bờ vai y xuống.

"Con điếm...Hút chặt như vậy còn dám mắng tôi, không phải là định để cho tôi bắn nướ© ŧıểυ vào chứ?"

"Ôn Kỳ Chí...Cậụ bắn đi tôi chờ..."

"Còn dám mắng tôi, tôi sẽ không tẩy rửa cho anh..."

Rửa thì vẫn rửa, chỉ là không được nhẹ nhàng xíu thôi, Phó Gia Minh vùng vẫy trong nước, Ôn Kỳ Chí ngồi xổm trên mặt đất tắm rửa cho y, y trong chốc lát lại cho hắn một cái tát, đôi khi còn nắm tay, nhưng cũng không nghe lời chút nào, không thành thật bằng lúc ở trên giường.

Tắm rửa cho y xong, Ôn Kỳ Chí còn phải đi tắm, hắn mang theo đồ ngủ tới đây, tắm xong thì mặc quần áo vào rồi xuống bếp nấu ăn, đơn giản là nấu mì và canh, còn rửa sạch hoa quả cho Phó Gia Minh để y muốn ăn lúc nào cũng được, con điếm này thấy hắn vội vàng mà cũng chẳng chịu giúp một tay, chỉ lo ngồi đó hút thuốc, tiếp đó ngồi vào bàn ăn và nhìn hắn mang đồ ăn đi bưng đồ ăn tới và thậm chí không thèm nói một lời cảm ơn.

"Tôi cảm ơn cậu và gia đình! Đồ ngu thối tha."

Làm ra loại chuyện này còn đợi y nói cảm ơn, Phó Gia Minh không có dùng chân đá bay đầu hắn đã là may rồi đó.

"Anh đã ăn no rồi sao? Sao chỉ ăn vài miếng vậy?"

"Ăn không vô! Nhờ việc tốt của cậu, mà tới giờ tôi vẫn còn thấy ghê tởm đây này!"

"Anh cũng sung sướиɠ lắm mà, lúc đạt cực khoái còn ôm tôi nữa, gọi tôi là chồng..."

"Câm miệng!"

Lúc không lên giường liền đánh mắng nhau, Ôn Kỳ Chí thật sự không hiểu tại sao, nhưng hôm nay tâm trạng của hắn tốt, nên không muốn xảy ra bất hoà cãi vã với Phó Gia Minh.

-----