Ngon Ngọt

Chương 15

Từ sau khi cơm trưa, Ngu Liễu liền không gặp Lục Diêu, cho rằng bận ra ngoài làm cái gì, kết quả tới buổi tối vẫn không gặp được người.

“Dì nhìn thấy tiểu Lục khi đi đến đây!”

Dì Trương nấu cơm một bên thu dọn lại bệ bếp, một bên nói với Ngu Liễu: “Ở trên sườn núi phía sau nhà Lão An, ở đó có khá nhiều người, hẳn là ở giúp nhà Lão An xây tường.”

Ngu Liễu không hiểu: “Xây tường?”

Dì Trương: “Chính là dùng đá cùng xi măng đem hậu viện xây tường lên, miễn cho mưa lớn làm bùn đất trên núi đều trôi vào trong sân.”

Ách, Ngu Liễu đã hiểu, liền giống như xây bờ đê sông hồ không sai biệt lắm.

Quan Chứng không lâu sau cũng xuống lầu, hai người “đã lâu” mới lại chạm mặt một lần ở nhà bếp.

Ngu Liễu chủ động cùng Quan Chứng chào hỏi, nhưng Quan Chứng lại hấp tấp hồi lại, rời đi cũng hấp tấp, vẫn là như thường lệ bưng cơm quay về phòng.

“Hiện tại hài tử học tập cũng quá vất vả.”

Dì Trương cảm khái: “Đại học, lại là ở ngoài trường, còn có thể vội như vậy.”

Ngu Liễu nghĩ Lục Diêu gần như cả ngày oi bức đều không về, thất thần, phụ hoạ dì Trương tuỳ ý gật đầu.

Khi gác chén đũa thấy dì Trương bưng cơm thừa cùng một bát canh giữa trưa, biết đó là đưa cho Thủy Tài, xung phong nhận việc: “Để cháu đi cho, cháu vừa lúc lên lầu.”

“Được, vậy phiền toái cháu.”

Dì Trương đưa cơm cho hắn: “ Dì vừa lúc xào hai món đồ ăn nóng ở trong nồi, Tiểu Lục trở về liền không cần phải nấu.”

Thuỷ Tài oa ở góc sân, nơi đó nguyên bản hẳn là phòng chứa củi, bất quá hiện tại không cần dùng củi nhóm lửa, nó được phủ bằng rơm khô và dùng làm phòng cho Thuỷ Tài.

Thuỷ Tài là chó điền viên Trung Hoa thuần khiết, lông vàng, khoẻ mạnh kháu khỉnh, đối người khác không hung dữ một chút nào, Ngu Liễu hôm nay mới ngày đầu tiên cùng nó gặp mặt, nó cũng sẽ ngoan ngoãn phe phẩy cái đuôi cho hắn sờ.

Để Ngu Liễu ngoài ý muốn chính là ban ngày không tìm thấy thân ảnh của Đại Hoàng đâu cũng ở bên trong.

Nó chính là ghé vào trên bụng Thuỷ Tài nằm đến thích ý, làm đến Thuỷ Tài trừ bỏ vẫy đuôi cũng không dám có động tác lớn khác, liền ăn cơm đều chỉ là thật cẩn thận dùng chân trước nâng nửa người trên.

Ngu Liễu nhìn đặc biệt có ý tứ, chụp bức ảnh đăng trong vòng bạn bè, xứng văn:

Ai nói chó và mèo không thể làm bạn?

Trời không mưa, trong phòng dần dần trở nên oi bức, ban đêm Ngu Liễu tắm rồi không ngủ được, muốn xuống lầu lấy chén nước uống.

Không nghĩ tới mới vừa xuống lầu, lọt vào tầm mắt chính là Lục Diêu thân trên trần trụi bên cạnh giếng.

Anh đưa lưng về phía Ngu Liễu nửa ngồi xổm bên cạnh giếng, dùng nước giếng trong thùng gỗ vừa múc lên để rửa mặt, sau đó lau mặt đứng lên, đem nước còn thừa lại trong thùng gỗ dội lên đầu.

“……”

Ngu Liễu nhìn đến sửng sốt, khi dòng nước cọ rửa qua vai trần của Lục Diêu với những cơ bắp rõ ràng, mặt hắn bỗng nhiên đỏ lên.

Thuỷ Tài đứng lên hướng hắn vẫy đuôi, Lục Diêu quay đầu lại, Ngu Liễu không rên một tiếng đứng ở dưới mái hiên: “Như thế nào còn chưa ngủ?”

“Trong phòng có chút nóng.”

Ngu Liễu nhanh chóng phản ứng lại, may mắn hiện tại là buổi tối, ánh sáng không tốt, đồng thời lại nhịn không được ở trong lòng tự phỉ nhổ bản thân không thể hiểu được.

Tật xấu a, đều là nam nhân, nhìn thì nhìn, có cái gì mà ngượng ngùng?

“Đúng là có chút nóng, mở cửa sổ ra sẽ tốt hơn chút.”

Lục Diêu hướng hắn đi tới, tuỳ ý lấy một cái áo phông thể thao mặc vào, mới đi lấy khăn lông khô lau nước trên đầu và trên tay.

Anh thực sự rất hợp với màu đen, ít nhất theo cảm nhận của Ngu Liễu là như vậy.

Hắn chưa từng thấy qua cái khí chất nào cùng cái màu sắc này có thể bổ sung cho nhau như vậy, lơ đãng là có thể đem nó thể hiện sự ổn trọng, điềm tĩnh và sức mạnh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Vì thế lúc anh tới gần, cảm giác bị bao phủ lầm Ngu Liễu bỗng nhiên có chút được không tự nhiên thậm chí có vài phần tâm hoảng ý loạn.

Lục Diêu nghiêng mặt nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

“Không làm sao.”

Tốt xấu việc không tự nhiên này đều bị Ngu Liễu sĩ diện đến chết giấu đi, giấu đầu lòi đuôi hỏi: “Anh không lạnh sao?”

Lục Diêu biểu tình cười như không cười.

Ngu Liễu: “……”

Ngu Liễu: “Khụ, ý tôi là áo này của anh trông rất mát mẻ.”

“Xác thật.” Lục Diêu thu khăn lông lại, giống như cúi đầu tuỳ ý hỏi hắn: “Vậy cậu có muốn thử xem không?”

Ngu Liễu nghiêng đầu: “A?”

Ngu Liễu không hiểu như thế nào hắn là xuống lầu uống nước liền biến thành đi theo Lục Diêu lên lầu thay quần áo.

Bất quá bỏ đi, lên cũng đã lên rồi.

Này vẫn là lần đầu tiên Ngu Liễu vào phòng của Lục Diêu, bật đèn lên, thấy rõ bên trong, phản ứng đầu tiên của Ngu Liễu là đây thực sự là phòng của người bình thường ở sao?

Không phải nói phong cách bày biện trong phòng này, mà là đồ vật trang trí, mỗi một chỗ đều đoan chính sạch sẽ đến kỳ cục.

Trên ngăn tủ không có đồ vật, trong thùng rác không có rác, mắt thường có thể thấy không có chỗ nào có đồ vật lặt vặt, trên giường chăn gối đều được gấp chỉnh tề, hắn nhìn hồi lâu cũng không tìm được một nếp nhăn.

…… Đây là nhà mẫu?

Bởi vì ấn tượng đầu tiên bị đánh sâu mạnh mẽ, lúc Lục Diêu mở tủ quần áo ra, Ngu Liễu nhìn thấy quần áo được bên trong được xếp ngay ngắn, hắn cảm thấy trong dự kiến.

“Ông chủ Lục, anh từng làm quân nhân sao?” Hắn hỏi.

Lục Diêu thản nhiên thừa nhận: “Ân.”

Vậy có thể giải thích, hắn cười rộ lên: “Khó trách tôi vẫn luôn cảm thấy nhà anh có AK, anh hẳn là thật sự được cầm qua AK rồi?”

Lục Diêu không tỏ ý kiến, cầm một kiện áo phông màu trắng để ở cổ tay, xoay người: “Giơ tay.”

Ngữ khí của anh quá mức tự nhiên, thế cho nên Ngu Liễu thậm chí không có tự hỏi cái gì, không cẩn thận một cái, để cho Lục Diêu thân thủ “hầu hạ” hắn cởϊ áσ mặc áo.

Làn da của thiếu niên trắng nõn đến loá mắt, dưới ngọn đèn còn phủ thêm một lớp men gốm tinh xảo như mới ra lò, ấm áp, tinh xảo, mời gọi chạm vào.

Mãi cho đến khi thay xong mới phản ứng lại, khụ hai tiếng, có chút biệt nữu mà sờ sờ gáy, ra vẻ vui đùa nói: “Đảo cũng không cần phải phục vụ như vậy đi?”

Lục Diêu không nòi gì, ánh mắt lặng yên dò xét đến trên người Ngu Liễu.

Anh đều mặc quần áo rộng, khi mặc lên người Ngu Liễu thì càng rộng hơn, bả vai đơn bạc không thể đỡ nổi lớp vải, làn da ở dưới ánh đèn điện trắng đến loá mắt.

Chỗ nào trên thân hình của hắn cũng đối lập hoàn toàn với anh, bởi vì ít khi hoạt động, cánh tay chỉ có một lớp cơ bắp mỏng, bả vai cốt cách rõ ràng, xương quai xanh tinh tế gầy guộc.

Dấu vết trên người dưỡng nhiều ngày như vậy rốt cuộc mờ đi, nhưng mà nhìn kỹ vẫn có dấu vết lưu lại như cũ.

Hắn giống như một khối ngọc bích núi chưa gọt giũa, thể hiện một cách trọn vẹn nhất bằng lớp nguyên sơ nhất.

Ánh mắt, thân thể, khí chất, từ đầu đến chân tựa như sạch sẽ đến cực điểm, Lục Diêu không có cách nào hình dung ra loại thuần tuý này, chỉ là cảm thấy dù Ngu Liễu giờ phút này có ở trong bùn đất lăn lộn cả người đầy bùn anh cũng nguyện ý ôm hắn.

Giống như dòng suối trong vắt ngược dòng, hay tảng băng trong vắt bọc trong lá Bạc Hà, chỉ cần đứng ở đó, không cần làm gì hay nói gì, liền có thể làm cho người khác nhịn không được muốn lại gần.

Lại thiên chân đến thuần tuý, tâm phòng bị đối với hắn gần như là số âm, như con nai rừng trong rừng sâu, chỉ cần hắn giấu súng dựa vào gốc cây và mỉm cười với anh, anh có thể lảo đảo mà bước vào phạm vi săn mồi của hắn.

Gió cuồng phong thổi qua rèm cửa, Lục Diêu bất động thanh sắc, đem cảm xúc trong mắt lúc này che giấu kín đến không kẽ hở.

Ngu Liễu lại trở nên nhạy cảm trong sự im lặng khó hiểu này.

Ánh mắt Lục Diêu phẳng phất mang theo độ ấm, hắn bị bại lộ dưới ánh mắt anh, thế nhưng sẽ có loại ảo giác không có chỗ nào che giấu.

“Xác thật so với áo thun mát mẻ hơn.”

Hắn cúi đầu kéo kéo vạt áo, muốn thoát khỏi loại không khí này, đơn giản chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Ông chủ Lục, cho tôi mượn cái này mặc hai ngày?”

Từ trước đến nay miệng lưỡi tuỳ ý ông chủ Lục dễ nói chuyện, lại phun ra hai chữ ngoài dự đoán của Ngu Liễu: “Không được.”

Ngu Liễu: “?”

Lục Diêu trả lại áo thun cho hắn: “Không vừa người, đổi đi.”

Nhân gia không muốn cho mượn quần áo, Ngu Liễu cũng ngượng ngùng mặc, đành phải lưu loát đổi lại.

Lục Diêu đem quần áo cầm trong tay, đột nhiên hỏi: “Còn muốn ăn dưa hấu không?”

Ngu Liễu: “A? Bây giờ?”

“Ngày mai.” Lục Diêu thành công dời đi lực chú ý của Ngu Liêu : “Khoảng hai giờ, người bán dưa hấu rong sẽ lái xe đi ngang qua cửa, muốn ăn nhớ xuống lầu mua.”

Ngu Liễu nghe vậy: “Anh ngày mai không ở nhà?”

Lục Diêu gật đầu, xoay người đem quần áo gấp chỉnh tề nhét vào ngăn tủ trong cùng: “Hậu viện của nhà An thúc còn chưa xây xong, ngày mai còn cần đi một chuyến.”

Hai giờ, hai giờ, Ngu Liễu nhớ rõ thời gian này, hắn sợ sẽ bỏ lỡ lúc người bán hàng rong đi qua.

Không ngờ hôm sau trời mưa, người bán hàng rong mở loa “Bán dưa hấu” to đến nỗi ai không điếc cũng có thể nghe thấy.

Là kiến thức của hắn thiếu.

Lập tức xỏ dép lê xuống lầu, trùng hợp là phía trước cách đó khoảng trăm mét có rất nhiều người muốn mua dưa hấu, liền giơ tay ra hiệu Ngu Liễu đi phía trước để mua.

Chờ Ngu Liễu đi qua, những người khác cũng mua không sai biệt lắm.

Người bán rong vừa thấy Ngu Liễu không có kinh nghiệm mua trái cây, liền chọn cho hắn một quả da mỏng ruột hồng, đưa cho hắn, đến khi lấy tiền nói vất vả hắn đi một đoạn như vậy, cố ý bớt cho hắn ba đồng tiền lẻ.

Ngu Liễu ôm dưa hấu quay trở về, dư quang xuất hiện một vật màu trắng sáng lấp lánh, chăm chú nhìn kỹ, là một con vật thật lớn, vịt?

Không đúng lớn như vậy hẳn là ngỗng.

Nói ra mất mặt, Ngu Liễu còn chưa bao giờ thấy qua nông thôn nuôi con ngỗng lơn như vậy.

Màu lông tuyết trắng, cổ to như cổ tay hắn, trên trán có một chỗ phồng lên màu vàng cùng màu với miệng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, một thân uy phong kính nhi.

Ngu Liễu dùng bước, ngập ngừng nói: “Xinh chào, Đại Bạch?”

Đại ngỗng ngoẹo cổ cao quý nhìn qua: “Ca?”

Ngu Liễu kinh ngạc: “Lợi hại như vậy, mày tên là Đại Bạch?”

Đại ngỗng cạc cạc hai tiếng, xoay người lại đối diện với hắn, đột nhiên ngẩng cao đầu, vỗ hai cái cánh cực lớn, quét sạch bụi đất trên mặt đất quay cuồng.

Ngu Liễu biểu tình ngưng đọng lại, trực giác nói cho hắn biết, không khí có điểm không đúng.

Lục Diêu vừa trở về, mồ hôi đầm đìa còn chưa có tiến vào cửa nhà trọ, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận hoảng sợ tiếng kêu cứu: “Lục Diêu! Cứu mạng a!!!”

Anh lập tức quay đầu lại nhìn, Ngu Liễu đang mặc một cái áo thun to, chân đi dép lê, ôm một quả dưa hấu to hơn đầu hắn nỗ lực hướng anh chạy tới, mà ở phái sau hắn, đi theo một con ngỗng trắng giương cánh đuổi theo không bỏ.

Ngu Liễu mau hỏng mất.

Hắn không hiểu vì cái gì một con ngỗng tính tình có thể lớn như vậy, càng không hiểu vì sao mỗi người đều có hai chân, hắn cái này chân dài như thế thế nhưng sống chết ném không xong cái kia chân ngắn?!