Đôi mắt anh sáng ngời, không chớp mắt nhìn những món đồ trang điểm đó.
Lời nói của người bán hàng hôm nay bỗng xẹt qua bên tai.
“Thứ mỗi người theo đuổi không giống nhau.”
Ánh mắt Cố Hàn Sơn sâu thẳm, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không chút để ý xoa nắn phần eo thanh niên, Thời Ngọc quay đầu lại hôn hôn cằm hắn, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng như tuyết tràn đầy ý cười, ảnh ngược trong đôi mắt phượng đều là bóng dáng của hắn.
Hắn nhận lấy nụ hôn của thanh niên, giọng nói khàn khàn thong thả: “Còn có thứ khác nữa.”
Đôi mắt Thời Ngọc lập tức sáng ngời: “Còn có sao?”
Cảm ơn Cố tiên sinh đã nhiệt tình đưa đồ đến, trừ bỏ son môi nước hoa còn có thể có cái gì, chẳng lẽ là kem dưỡng da các thứ?
Thấy anh cao hứng như vậy, Cố Hàn Sơn cuối cùng vẫn là đem một cái túi khác lấy lại đây, ánh mắt thâm trầm khó lường, ôn hòa nói với anh: “Mở ra xem xem.”
Túi rất lớn, Thời Ngọc rời khỏi lòng ngực hắn, ngồi ở trên đệm mềm mại hào hứng mở quà.
Trong nháy mắt nhìn thấy đồ vật, miệng anh vẫn đang tươi cười, nhưng trên mặt đã toàn là mờ mịt.
—— Đó là một bộ sườn xám tinh xảo sang quý.
Được làm bằng tơ lụa, phần tay có hoa mẫu đơn đoan trang được thêu bằng chỉ bạc, hoa văn tinh xảo, làm hiện lên vẻ ưu nhã quý khí thần bí, bên sườn còn có chỗ hở rất dài, đủ để lộ ra chân thịt trắng nõn như ẩn như hiện.
Thời Ngọc ngây người, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Một bóng dáng chậm rãi đè xuống từ phía sau, người đàn ông ôm anh, khẽ hôn vành tai, giọng điệu ôn hòa mỉm cười: “Thích không?”
Khi Ngọc: “......”
Cố Hàn Sơn nói tiếp: “Thích thì đi thử xem, nếu không vừa nhị gia mua cái khác cho ngươi.”
Thời Ngọc: “............”
Xong rồi, Barbie Q, trang quá mức.
……
Thời Ngọc thật sự không hiểu nổi mạch não của Cố Hàn Sơn, thân là người đàn ông lớn lên ở địa phương này trong thời đại này, vì cái gì hắn lại tự nhiên tiếp nhận được sự thật rằng rồi hắn sẽ thích quần áo của phụ nữ.Ngươi không thể giãy giụa, làm bộ không thể nghĩ ra được điểm này sao?
Anh hốt hoảng quay đầu lại, người đàn ông cúi đầu nhìn anh, mắt phượng tối tăm thâm thúy hàm chứa ý cười, như là sợ anh cảm thấy xấu hổ, lại nhẹ nhàng mở miệng dỗ anh: “Không mất mặt, Ngọc Bảo mặc gì cũng đẹp.”
Thời Ngọc tiếp tục xem bộ sườn xám trên giường.
Sườn xám thật sự rất đẹp, được làm bởi người có tay nghề điêu luyện, ngay cả những hoa văn phức tạp được phác họa bằng chỉ bạc cũng đẹp không thể tả, cũng không hiện phong tình mà ngược lại đoan trang ưu nhã.
Ánh đèn đầu giường bỗng nhiên tối sầm.
Anh quay đầu lại, liền thấy người đàn ông ngồi ở đầu giường, đem ánh đèn vốn đã tối tăm chỉnh xuống, ánh sáng như vậy mười phần an toàn, an toàn như vậy đồng thời cũng khiến cảm giác xấu hổ từ từ giảm xuống.
Thời Ngọc do dự sờ sờ sườn xám.
Xúc tua tinh tế lạnh lẽo, có thể cảm nhận được rõ ràng hoa văn của chỉ thêu, vừa nhìn liền biết được làm hoàn toàn thủ công.
Anh có hơi xúc động.
Nghiêng đầu nhìn qua, Cố Hàn Sơn đang khẽ nhắm mắt lại, như là biết anh xấu hổ, rất có phong phạm quân tử để anh lựa chọn.
Anh cởϊ áσ tắm dài trên người, cởi nút sườn xám trước, thật cẩn thận mặc lên trên người.
Sườn xám che lại mi mắt, anh cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.