Khi mọi người từng bước tiến vào thôn, những đứa trẻ đang vui đùa, những phụ nữ bước đi và những người đàn ông làm nông đều dừng lại việc họ đang làm. Bọn họ không chớp mắt lấy một lần nhìn chằm chằm vào người ngoại lai đang tiến vào thôn, đồng tử con ngươi rất đen, đen đến dọa người, ánh mắt thăm thẳm tựa như buổi tối trong rừng rậm hoang sơ lóe lên một cách quỷ dị khiến tâm tình người ta bất an.
"Chị Trúc," Hứa Niệm thì thầm, "... Có gì đó không ổn."
Lâm Trúc lạnh lùng nói: "Ừ, để ý dưới chân."
Ngay sau khi cô ta nói xong, một tiếng "A" nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô ta.
Lâm Trúc lập tức quay đầu lại, phát hiện thanh niên bụng mang ba tháng lảo đảo lùi lại, ngã vào trong vòng tay của người đàn ông mảnh khảnh lạnh lùng áo đen.
Người đàn ông rất gầy, dáng người mảnh khảnh, cái bụng có vẻ khá phiền toái, mái tóc đen dày quấn quanh cái cổ trắng như tuyết, sau khi cởi bỏ khẩu trang lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi sưng đỏ không biết có phải bị nhiệt hay không, hé ra một cái khe nhỏ, có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại đỏ thẫm.
Cậu che bụng, lông mi ướt đẫm, tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, thở hổn hển nói: "Cám ơn anh nhé."
"Ừm."
Người đàn ông chậm hơn một bước cất giọng lạnh lùng, lòng bàn tay to và mảnh mai đang bao lấy da thịt mềm mại trên eo cậu, anh bình tĩnh nói: "Tôi dìu cậu đi."
Lâm Trúc lông mày nhíu lại, một giây tiếp theo liền nhìn thấy thiếu niên bị lợi dụng cũng không biết, chỉ ngoan ngoãn ừm một tiếng, bị người đàn ông ôm chặt eo kéo vào l*иg ngực, ôm bụng bầu nhỏ kiên trì tiến về phía con đường đất.
Vừa đi vừa chán nản cụp mắt xuống, mệt mỏi nói: "Giày của tôi đều bẩn hết rồi."
Đôi mắt dài, hẹp và sâu của người đàn ông mặc áo đen không biểu lộ cảm xúc, nghe vậy khuôn mặt lạnh lùng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, "Tôi sẽ cõng cậu."
Lâm Trúc "..."
Bà cô này ngày hôm nay cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt rồi.
Mắt nhìn thấy Thời Ngọc mỉm cười chuẩn bị ngồi trên lưng người đàn ông, trán cô ta giật giật, hoàn toàn quên mất những điều kỳ lạ xung quanh, và hét lên, "—Không được!"
"Bộ cậu không cần cái bụng của mình nữa sao?!"
Bị cô ta làm cho hoảng sợ, bộ dáng Thời Ngọc có chút không ổn.
Ngón tay thon dài trắng nõn của cậu nắm chặt quần áo trên vai người đàn ông, làm lớp vải trơn nhẵn tinh tế nhăn nhúm, lúc này mới hoàn hồn lại, sắc mặt trầm xuống "... Nhưng tôi thật sự rất mệt mỏi."
Không rõ vì sao lại kéo Hứa Niệm sang một bên, Lâm Trúc cố ý đẩy người đàn ông vô cảm ra phía sau, đối diện với ánh mắt sâu thẳm khó lường của người đàn ông cô ta cùng Hứa Niệm mỗi người một tay đỡ lấy Thời Ngọc, mở miệng nói: "Cậu mệt mỏi là chuyện bình thường. Cậu còn đang mang thai, chúng tôi sẽ đỡ cậu đi."
Hứa Niệm bị ép đi làm lao công, không hề nghĩ ngợi gì mà từ chối, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của người thanh niên.
Mi mắt cậu mỏng manh, đuôi mắt thoáng qua một màu đỏ quyến rũ.
Khuôn mặt xinh đẹp của cậu trông như mới mười tám tuổi, đôi má lấm tấm mồ hôi, cậu trông rất cực khổ kiên trì ôm cái bụng bầu nhỏ bé của mình, cái bụng của cậu bị một người đàn ông không quen biết làm cho to ra, còn nhỏ tuổi mà đã phải mang thai sinh con, vô cùng đáng thương nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chị Hứa."
Chị Hứa, này "..."
Con mẹ nó, không biết người đàn ông xấu xa nào không biết vô liêm sỉ như vậy.
Bà cô đây muốn đánh gãy chân của hắn.