Leng keng leng keng leng keng-
Chiếc xe buýt du lịch đang lái trên một con đường lầy lội và gồ ghề.
Xung quanh có nhiều bóng cây và thảm thực vật tươi tốt.
Có lẽ trời đã mưa từ lúc trước, và mùi bùn bốc lên từ ngoài cửa sổ.
"Mẹ kiếp" Người đàn ông vạm vỡ ở hàng ghế đầu tiên của xe buýt bực bội nói, "... Nơi quái gì vậy."
Người đàn ông gầy gò bên cạnh theo sau: " Bên trong phó bản, thôn Miêu độ khó cấp độ A."
“Thôn Miêu?” Mọi người lập tức phản ứng, “Cổ trùng?”
Người đàn ông gầy gò lắc đầu, vẻ mặt nặng nề: "Tôi không rõ, nếu là cổ trùng, những người chơi tới đây sẽ không phải chuẩn bị, tỷ lệ tử vong cao như vậy..."
“—Á!” Một tiếng hét kinh hãi đột nhiên vang lên sau lưng, cắt ngang lời nói của người đàn ông gầy gò, “Đây là đâu? Các người là ai?!”
"Chậc chậc," hai người không hẹn mà lộ ra vẻ tinh tế "... Lại tới nữa rồi."
Xe buýt lúc này được chia thành hai khu vực.
Ngồi phía trước là bốn nam một nữ ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở hàng ghế sau là ba người đàn ông nhìn thoáng qua có vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc.
Người hét lên là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài giàu có.
Ông ta mặc một bộ tây phục màu trắng với một chiếc cặp dưới tay và mang theo một chiếc dây chuyền vàng lớn, không ngừng cáu kỉnh nói: "Tổ chương trình đâu rồi? Ra đây! Các người có biết tôi là ai không? Tôi không có thời gian để chơi kiểu này trò chơi với các người, một canh giờ của Mã Đức tôi tốn bao nhiêu tiền các người biết không?"
Thấy không có ai chú ý tới mình, vẻ mặt càng ngày càng méo mó: "—tài xế! Dừng lại! Dừng lại cho tôi!"
Xe buýt dừng lại vững vàng.
Bên ngoài trời có sương mù vì một lý do nào đó.
Màn sương trắng dày đặc bao quanh chiếc xe buýt như những đám mây, mờ hồ có thể thấy những cây cỏ xanh tươi tốt kỳ lạ.
Người đàn ông giàu có bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, do dự một chút, giây tiếp theo từ hàng ghế đầu lộ ra một nụ cười khinh thường, "Không phải muốn xuống xe sao? Vẫn còn chưa xuống?"
Ông ta nhất thời bị làm cho tức giận, cầm lấy chiếc cặp và bước ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi vừa đi vừa nói: "Các người đợi đó cho tôi, tôi sẽ khiếu lại các người khi tôi quay trở về, đúng là một tổ chương trình chết tiệt, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, các người— a - "
Ông ta tiến vào trong sương trắng, sương trắng càng ngày càng dày đặc, tiếng kêu thảm thiết bị sương mù át đi.
Màn sương xoắn lại một cách kỳ lạ, rất lâu sau không nhanh không chậm mới tan hết.
Tất cả những gì còn lại trong mắt mọi người chỉ là đống hài cốt.
Cho đến lúc này, người đàn ông cường tráng đang quan sát từ bên ngoài thong thả nói: "Chào mừng bạn đến với bối cảnh trò chơi kinh dị quy mô lớn của thế giới."
"Hai tân binh nhỏ cuối cùng, các bạn thật may mắn, ngay khi tới đây đã gặp phó bản cấp độ A với tỷ lệ tử vong cao tới 60% rồi. Tôi hy vọng các bạn ít nhất có thể cầm cự thêm vài ngày nữa, chúng tôi sẽ rất đau khổ nếu các bạn chết quá sớm."
Xe buýt chạy ra khỏi làn sương mù trắng xóa, đi về phía trước khoảng mười phút, bọn họ nhìn thấy một số tòa nhà kỳ lạ ở đằng xa.
Đó là một ngôi nhà sàn làm bằng gỗ, mái hiên nhô cao, núi xanh và sương mù, một khoảng đất trống rộng lớn cách ngôi nhà không xa đã được dân bản địa khai hoang và biến thành đất ruộng, nơi trồng lúa một cách khả quan.
Chiếc xe buýt dừng lại dưới tấm biển trước khu tập kết, cửa xe từ từ mở ra, mọi người trên xe lần lượt xuống xe.