“5, 4, 3, 2, 1, bắt đầu.” Đạo diễn vừa cất tiếng hô, ống kính đã hướng vào studio.
Người dẫn chương trình nói lời chào buổi sáng với khán giả bằng chất giọng trầm thấp êm dịu: “Trị thần trước trị bệnh, liệu tâm trước liệu thuốc*, chào mừng quý vị và các bạn đã đến với chương trình [Kiện khang** Go Go Go]. Khách mời đặc biệt ngày hôm nay của chúng ta là bác sĩ tâm lý, cố vấn tâm linh cho phòng khám Tân Duệ, cô Chung Ngả.”
* Nôm na là trước khi chữa bệnh thì nên đi khấn thần linh, trước khi uống thuốc thì nên đả thông tâm lý
** khỏe mạnh
Chung Ngả bị mấy chữ nho nhã “cố vấn tâm linh” làm nổi da gà đầy mình, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười mười phần chuyên nghiệp, lộ ra tám chiếc răng trắng bóng cùng hai lúm đồng tiền hơi nông.
Sau lời dạo đầu, MC đi thẳng vào chủ đề: “Chủ đề chúng ta sẽ thảo luận trong chương trình hôm nay là chứng nghiện sεメ. Bác sĩ Chung, cô có thể giới thiệu cho khán giả đang ngồi trước máy thu hình một chút về hành vi biểu hiện của chứng nghiện sεメ được không?”
Dù không phải là lần đầu tham gia chương trình ghi hình nhưng trước mặt mọi người thảo luận đến đề tài nhạy cảm là ‘sεメ’, Chung Ngả vẫn xấu hổ vô cùng, vì vậy lúc nhìn vào máy phóng đại chữ* khuôn mặt cô có phần cứng nhắc.
* Trước mặt phát thanh viên thường sẽ có một màn hình hiển thị kịch bản để “nhắc bài” gọi là máy phóng đại chữ, nhưng khán giả thì sẽ không nhìn thấy. Nếu để ý sẽ thấy một số chương trình hay quảng cáo mà mặt người nói cứng đơ luôn vì đọc chữ trên máy phóng đại như cái máy ấy. =))
“Nam giới so với nữ giới dễ bị hấp dẫn bởi giới tính đối lập mà sinh ra ham muốn hơn, bình thường người nghiện sεメ cần liên tục thay đổi bạn tình để có thể thỏa mãn được nhu cầu sinh lý của bản thân…” May mà có hai ống kính máy quay thay đổi, cô mới có thể điều chỉnh được biểu cảm cùng ngữ điệu của mình cho phù hợp.
“……”
Thật là một buổi sáng không bình thường —
Trong TV là một chương trình sức khỏe buổi sáng có rating tầm tầm.
Bên ngoài TV là một người đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt đang dừng trên màn hình LCD siêu lớn.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào văn phòng nằm trên tầng 30 của tòa cao ốc. Người đàn ông ngồi trên ghế da sofa mềm bắt chéo hai chân, cổ áo sơ mi kiểu Pháp chạy dọc theo cần cổ thon dài, trên tay cầm chiếc điều khiển, dáng vẻ lười biếng lại có phần lơ đãng, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình TV.
“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, thư ký dè dặt đi vào, cung kính nói: “Tổng giám đốc Quý, có ông Đỗ đến ạ.”
Quý Phàm Trạch không đứng dậy, hơi gật đầu: “Để cậu ta vào đi.”
Ngay lúc Quý Phàm Trạch chuyển tầm mắt từ TV sang cửa, thì vị ngoài cửa kia vừa vặn nhìn thấy màn hình LCD.
…… Nghiện sεメ.
Đỗ Tử Ngạn nhìn thoáng qua, sau đó trên trán hiện lên ba vạch đen. Anh ta nhìn khuôn mặt tuấn tú sáng lạn của Quý Phàm Trạch, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Anh Trạch đây không phải cái khoản ấy ấy không được à, bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà lại nghiện sεメ rồi?
Về vấn đề “cái khoản ấy ấy không được” của Quý Phàm Trạch có một số giai thoại, một lần là khách hàng đem phụ nữ lên giường anh, bị anh đạp một phát xuống đất; một lần khác là thư ký mới vào mặc váy ngắn ngúng nguẩy trong phòng làm việc của anh, cặp đùi trắng nõn khiến người đàn ông nào thấy cũng khó tránh khỏi cầm lòng không đậu, Quý Phàm Trạch lại không buồn chớp mắt, ngày hôm sau liền sa thải cô ta……
Thêm mấy chuyện tương tự nữa, thế là lời đồn truyền ra…… Tổng giám đốc Quý không ấy ấy được.
Đỗ Tử Ngạn khó khăn há miệng thở dốc.
May mà trước khi phát ra tiếng kêu anh ta kịp hoàn hồn, quay về trạng thái làm việc: “Mình mang bản thiết kế của thành phố Sunshine II đến rồi đây.” Vuốt nếp quần kaki cho phẳng, Đỗ Tử Ngạn ngồi xuống đối diện với Quý Phàm Trạch, duỗi tay mở bản vẽ với phong cách hậu hiện đại lên chiếc bàn trà trắng tinh.
Quý Phàm Trạch mở miệng “Ừ” một tiếng, mắt vẫn không rời màn hình TV.
Cái kiểu không thèm nhìn bản vẽ này thật chẳng hợp với tính cách cuồng công việc của anh chút nào.
Đỗ Tử Ngạn cảm thấy khó tin, chỉ thấy Quý Phàm Trạch chỉ vào màn hình: “Có vẻ bây giờ cô ấy sống rất tốt.”
……Cô ấy?
Đỗ Tử Ngạn không thể không xoay người lại để nhìn kỹ cô gái đeo kính gọng đen trên màn hình kia. Anh ta vuốt cằm, cố lục lọi gương mặt của đối phương trong trí nhớ, nhưng rốt cuộc chẳng nhớ ra điều gì.
Dù sao Đỗ Tử Ngạn cũng không để ý lắm đến khuôn mặt này.
Anh ta nhấp vài ngụm cà phê thư ký mang vào, tặc lưỡi nói: “Đầu năm nay đến bác sĩ tâm lý cũng muốn dựa vào khuôn mặt đẹp để vào showbiz cơ đấy. Cậu xem cái cô này, mới sáng sớm như vậy đã bàn luận chuyện tìиɧ ɖu͙©, không cảm thấy xấu hổ sao……” Rõ ràng là muốn bông đùa một chút nhưng giọng anh ta lại không lớn, âm thanh cũng khô như sáp.
Quý Phàm Trạch thần sắc ung dung bình tĩnh, chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Tôi giúp cậu đặt lịch hẹn bác sĩ Chung, không chừng cô ấy có thể chữa được bệnh của cậu.”
…… Bác sĩ Chung?
Anh nhắc tới tên cô rồi, Đỗ Tử Ngạn rốt cuộc cũng nghĩ ra.
Nhưng giây tiếp theo anh ta giống như bị ai vặn dây thần kinh cảm giác, nhất thời sắc mặt đại biến, bàn tay nắm chặt cốc cà phê run lẩy bẩy.
Ngón tay thon dài sạch sẽ, làn da trắng lộ ra gân xanh hết sức nổi bật.
Giọng Đỗ Tử Ngạn cao lên một quãng tám: “Tìm cô ta khám bệnh? Cậu đùa mình hả? Bao nhiêu chuyên gia đều bó tay với bệnh của mình rồi, cậu lại bảo mình đi tìm cái cô miệng còn hôi sữa kia?” Phản ứng của anh ta quá mãnh liệt, cũng không biết là vì bệnh của mình hay là vì vị bác sĩ kia.
Những người dám lớn tiếng trước mặt Quý Phàm Trạch không có nhiều, Đỗ Tử Ngạn coi như là một người trong số đó, lại thêm chuyện hợp tác làm ăn, giữa hai người hiển nhiên không cần khách khí.
Quý Phàm Trạch khẽ nhếch mép, trong mắt lại không có chút ý cười: “Cậu không nhớ bản thân còn nợ cô ấy những gì sao?”
Đang vào giữa xuân, điều hòa trong phòng làm việc tỏa ra làn gió tự nhiên nhẹ nhàng khoan khoái, nhiệt độ cũng vừa vặn, nhưng trên trán Đỗ Tử Ngạn đã thấm một lớp mồ hôi.
Anh ta đưa tay lau đi, là mồ hôi lạnh.
“Chính vì mình cảm thấy trước kia đã khiến cô ấy rất thảm nên mới không dám làm chuyện xấu nữa đó.” Đỗ Tử Ngạn ngượng ngùng nói rồi đặt cốc cà phê xuống, hai bàn tay siết chặt, bất an xoa xoa.
Không biết Quý Phàm Trạch nghĩ gì, chỉ thấy anh im lặng như mọi khi, nhìn về phía màn hình TV, ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm.
Chung Ngả……
Đáng tiếc, ánh mắt anh còn chưa kịp biến hóa thêm vì cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, chương trình đã kết thúc, bắt đầu chiếu quảng cáo.
Quý Phàm Trạch u sầu đứng dậy, để mặc Đỗ Tử Ngạn ở một bên, tự anh cầm lấy bản thiết kế trên bàn trà đặt lên bàn làm việc. Anh cũng không ngồi xuống, hai tay chống trên mặt bàn, hơi cúi đầu xem xét bản vẽ, hàng mi buông xuống che đi ánh sáng lạnh lùng trong con ngươi đen thẫm.
Đỗ Tử Ngạn thấy vậy cũng rời ghế salon, chột dạ tiến tới bên cạnh Quý Phàm Trạch.
Cùng là những người đàn ông diện mạo bất phàm, khuôn mặt xuất chúng, nhưng so với Quý Phàm Trạch thì trên người anh ta thiếu đi đôi phần khí phách, nhiều hơn vài phần ôn hòa. Bị bệnh tình quấy phá nên thường ngày Đỗ Tử Ngạn rất thờ ơ, tất cả hứng thú cùng tự tin đều đặt trên bản vẽ.
“Thế nào? Thiết kế của thành phố Sunshine II lấy cảm hứng theo phong cách Địa Trung Hải, lấy tông màu tự nhiên mềm mại làm chủ, kết hợp với sự nhấn mạnh về không gian. Mình đã quyết định đưa trung tâm thương mại của cậu trở thành một tác phẩm nghệ thuật quý tộc sang chảnh, ví dụ như trần nhà thiết kế chạm rỗng, màn che công nghệ thủy tinh, hàng lang dài cùng với tủ kính sang trọng…” Cái danh hiệu nhà thiết kế trẻ xuất sắc của Đỗ Tử Ngạn cũng không phải nói chơi đâu.
Quý Phàm Trạch không nói gì.
Đỗ Tử Ngạn cho là mình đã chuyển đề tài thành công, không ngờ Quý Phàm Trạch thản nhiên quay lại chủ đề cũ: “Cậu về trước đi, bản vẽ mình còn muốn cho bộ phận thiết kế xem lại một chút. Bốn giờ chiều, gặp nhau ở phòng khám.”
“……” Trong nháy mắt mặt Đỗ Tử Ngạn nhăn thành cái bánh bao.
***
“Tiểu Ngả, hôm nay em thể hiện rất tốt, rating chắc chắn sẽ cao lắm đấy.”
Chung Ngả tháo microphone ẩn xuống, vừa vào phòng thay đồ để tẩy trang thì sau lưng vang lên một giọng nói ấm áp. Cửa không đóng, cô liếc mắt nhìn, trong gương phản chiếu một gương mặt cũng giống như giọng nói kia, tuấn tú ấm áp tựa gió xuân.
“Đại giám chế Trầm, lần sau xin ngài vui lòng đừng chọn chủ đề kinh hãi như vậy, tiết tháo của tôi đều bay đi hết rồi.” Chung Ngả cười cười, tháo cặp kính không tròng xuống, lấy miếng bông tẩy đi lớp trang điểm mắt: “Em vẫn không quen đeo kính mắt.”
Bỏ đi lớp trang điểm và gọng kính, Chung Ngả nhìn cũng khác hẳn, hình tượng bác sĩ chuyên nghiệp trước máy quay trong chốc lát không còn lại chút gì, đường nét tinh tế trên khuôn mặt mang vài phần thanh thuần. Trầm Bắc tựa vào khung cửa, liếc nhìn cô trong gương đầy thâm ý, sau đó liền dời ánh mắt đi.
Anh ta nhún vai: “Hết cách, khuôn mặt của em thật sự không có chút sức thuyết phục nào, chỉ có thể để thợ trang điểm làm em trông già đi thôi.”
Làm cái nghề bác sĩ này, tuổi tác tương đương với thâm niên, Chung Ngả gật đầu đồng ý: “Anh vẫn nên mời giáo sư Tiết về đi. Cũng không thể để em thay thầy mãi được, em sợ làm ảnh hưởng đến rating.”
“Không cần. Để một bác sĩ tâm lý đang có chút tiếng tăm như em lên sóng sẽ khiến người xem có cảm giác mới mẻ, hơn nữa chủ đề mới lạ độc đáo, phản hồi trên mạng của chương trình cũng tốt lắm.”
Trầm Bắc đã lăn lộn ở đài truyền hình nhiều năm, kinh nghiệm dày dạn, tác phong chuyên nghiệp. Rating chương trình buổi sáng của đài mãi vẫn không tăng lên được, mới đem “Nhà sản xuất vàng” này tới cứu nguy. Anh vô cùng nghiêm túc, dứt khoát sửa lại kịch bản chương trình, thay người mới, dùng cả chiêu trò, hoàn toàn thay đổi được chương trình sức khỏe truyền thống vốn chỉ thu hút được người xem độ tuổi trung niên.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Chung Ngả đã tẩy trang xong xuôi. Thấy cô sắp phải đi, Trầm Bắc đưa cho cô một túi đồ.
“Cái gì vậy ạ?” Chung Ngả tò mò mở gói đồ ra xem xét bên trong.
“Không có gì.” Trầm Bắc cười ấm áp, “Anh đi Los Angeles công tác, tiện thể mua tặng bác hai hộp dầu cá.”
“À, cảm ơn anh!” Chung Ngả cũng không khách khí, mặc thêm cái áo gió rồi ra khỏi phòng thay đồ.
Trầm Bắc nghiêng người nhường chỗ cho cô, ai ngờ lúc đi qua sát người anh ta cô lại thuận tay cầm lấy cốc đồ uống.
“Hạt cà phê dễ khiến thần kinh căng thẳng, gây nên chứng lo lắng nhẹ, anh vẫn nên uống ít thôi.” Nói xong, chỉ nghe “cạch” một tiếng, Chung Ngả đã đem cả cà phê lẫn cốc giấy ném vào thùng rác: “Em về phòng khám trước, bye!”
Trầm Bắc cũng không để trong lòng, bởi anh đã quen cô từ thời thiếu niên: “Em mà không sửa cái tính coi tất cả mọi người đều là bệnh nhân đi thì không ai dám rước em đâu.”
Chung Ngả lắc lắc túi đồ trong tay, rõ ràng là mỉa mai vặn lại anh mà trên mặt lại cười nghịch ngợm: “Chẳng trách anh mãi không có bạn gái, mỗi lần đều đem dầu cá trong nhà ra tặng, lại làm như là mình đi mua ấy.”
Trầm Bắc hơi ngạc nhiên, sau đó khóe miệng tươi cười lập tức rộng thêm vài phần, anh chưa bao giờ thấy buồn khi ở cạnh cô nàng này cả: “Cái con bé này, em vẫn nên tự lo cho thân mình đi.”
“Em còn trẻ, lo gì chứ.” Chung Ngả thuận miệng nói, nhưng trong chớp mắt vừa xoay người đi mặt đã xị ra.
Ngoài miệng nói “Tuổi trẻ không vội”, thật ra trong lòng mong sớm gả muốn chết, chính là một loại khẩu thị tâm phi*. Chung Ngả chợt nhớ tới câu nói kia của Trương Ái Linh: Còn trẻ ư? Đừng lo, không quá hai năm là sẽ già. Đáng tiếc, không biết đã bao nhiêu cái hai năm trôi qua rồi mà đời sống tình cảm của cô cũng chẳng khác là bao so với cái ngăn chứa đồ – nhìn thì tưởng đầy, kỳ thực lại rỗng tuếch.
*miệng nói phải trong lòng lại nghĩ không phải, nghĩ một đằng nói một nẻo
À không, thật ra thì cũng có người cô thầm mến……
Chung Ngả mang theo nỗi buồn không tên trở lại phòng khám, một cô y tá cười khanh khách đuổi theo: “Bác sĩ Chung, lần này số đỏ rồi nha!”
“Hả?” Cô ngờ vực chớp chớp mắt, lấy áo blouse trên móc xuống mặc vào người.
“Vừa rồi phòng khám nhận được mấy cuộc điện thoại, tất cả đều đặt lịch hẹn trước với cô.” Cô y tá dừng lại một chút, sau đó bồi thêm một câu: “Đều là người mắc chứng nghiện sεメ.”
“……” Hôm nay có thể xúi quẩy hơn không!
Chung Ngả làm việc ở phòng khám tâm lý trong khu CBD* yên tĩnh, phí khám rất đắt đỏ, bệnh nhân đều là thành phần chất lượng cao. Đương nhiên cũng có vài trường hợp ngoại lệ…
*Central Business District – khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố.
Bốn giờ chiều, trong khoảng thời gian trống giữa hai cái hẹn khám bệnh Chung Ngả sang phòng trà rót nước, mới uống được nửa chén cô đột nhiên bị một tiếng còi chói tai làm cho giật mình.
Âm thanh phát ra từ bãi đỗ xe ngoài cửa sổ.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai, chỉ thấy một chiếc siêu xe đang chắn lối đi của một chiếc Land Rover. Chiếc Land Rover điên cuồng bóp còi, như chỉ hận không thể xé rách màng nhĩ của người ta. Mà chiếc siêu xe kia như muốn trêu tức đối phương, Land Rover càng thúc giục, nó càng không chịu nhích sang bên cạnh dù chỉ nửa bước, hai chiếc xe giằng co nhau ở lối vào bãi đỗ xe như hai con gà chọi vậy.
Chung Ngả vốn không có hứng thú xem náo nhiệt, nào ngờ cửa xe bên ghế lái của chiếc Land Rover bật mở, một người đàn ông quần là áo lượt sải bước tới chỗ siêu xe. Tiết trời đang ấm áp mà toàn thân người này lại tỏa khí lạnh, không khỏi khiến người ta thấy rét run. Chung Ngả nghĩ tới việc anh chàng này muốn cùng chủ xe bên kia sống mái một phen, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.
Ngay lúc cô đang băn khoăn không biết có nên gọi bảo vệ tới hay không thì không ngờ anh chàng lại đi vòng qua chiếc siêu xe, tiến thẳng tới sảnh lớn của văn phòng, mà cửa của chiếc xe anh ta bỏ lại hoàn toàn bị phá hỏng.
… Nóng tính thật đấy.
Khóe môi Chung Ngả giật giật, cầm cốc nước đi vào phòng y tá. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, hỏi: “Bệnh nhân tiếp theo có phải hủy hẹn rồi không?” Vị này lần đầu đi khám đã muộn mười phút rồi.
Y tá kiểm tra lịch hẹn lưu trong máy tính: “Không có.” Nói xong y tá đưa cho cô tờ bệnh án đã in sẵn: “Cô xem hồ sơ của anh Đỗ trước nhé.”
Chung Ngả “Ừ” một tiếng, liếc mắt qua bệnh án, thấy cột họ tên ghi…
…Louis Đỗ?
Đầu năm nay thịnh hành tên tiếng Anh, không nói tới những người ở nước ngoài về hay thành phần trí thức, mà ngay cả con chó Teddy* lông xoăn nhà hàng xóm của Chung Ngả cũng có tên tiếng Anh cơ, chính là Tiểu Bố Lạp Đức Bì Đặc (Tiểu Brad Pitt).
*Em ấy đây:
Cô không để ý lắm, kẹp hồ sơ vào khuỷu tay rồi xoay người trở về phòng mình.
Ngay lúc Chung Ngả đang muốn đẩy cửa ra thì —
“Bác sĩ Chung.” Một giọng nam trầm thấp mà không từ tính thản nhiên vang lên phía sau cô.