Thẩm Ngân

Chương 95

Lúc bọn họ đυ.ng vào, cũng là tao như vậy sao?

Lúc này nam nhân mất đi lý trí, hoàn toàn quên mất thân thể cô gái khác với cùng người thường, rất mẫn cảm, cũng không chỉ là chảy nước do bị chú cháu Giang gia cắm vào, hẳn là khi nào đυ.ng vào đều sẽ chảy nước.

Nhưng lúc này Tạ Nhậm Nguyên nào còn có thể nhớ tới những thứ này, không hề có lý trí nghiêng người đè lên, dươиɠ ѵậŧ màu nâu đỏ kia trong nháy mắt đâm vào trong tiểu huyệt đỏ tươi.

Khoảnh khắc cắm vào, khoái ý từ đuôi xương cụt trượt lêи đỉиɦ đầu, Thẩm Ngân sảng đến cong lưng giống như một con tôm cuộn tròn.

Dươиɠ ѵậŧ của mục tiêu công lược chung quy vẫn có chút bất đồng với người khác, dươиɠ ѵậŧ này mỗi một chỗ đều vô cùng khảm hợp khe hở trong hành lang, dễ dàng đυ.ng phải điểm sảng khoái.

Rõ ràng chính là bởi vì hắn mới nổi lên những phản ứng này, Tạ Nhậm Nguyên lại tự dưng ghen tuông, cô ở dưới thân Giang Đình Vân, cũng là phản ứng như vậy sao?

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có bắn vào bên trong không?"

Mỗi một chữ lại cắm nặng một cái, phảng phất như muốn cắm hỏng bức mới bỏ qua.

Thẩm Ngân nào còn dám nói thật, a ô cầu xin tha thứ, điên cuồng lắc đầu trấn an hắn.

"Tạ Nhị thì sao?"

"Không có, không có!"

Tạ Nhậm Nguyên hừ một tiếng, hung hăng cắn miệng cô, đầu lưỡi vuôn vào làm cho cô nhiễm hương vị của mình.

Không chỉ miệng, mà còn có ngực, cổ, bức nhỏ... Tất cả chỉ có thể có hương vị của hắn.

Lúc phập phồng trên người cô, trong lòng chỉ có một ý niệm, hắn muốn nhốt cô lại, chỉ cho phép hắn chạm vào, chỉ cho phép hắn cắm.

Cơn giận dữ qua đi, Tạ Nhậm Nguyên rút dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn ra khỏi huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có dươиɠ ѵậŧ chặn lại chậm rãi từ trong huyệt đạo chảy ra.

Nhìn tiểu huyệt lầy lội sưng đỏ chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng, toàn thân đều là dấu tay vết đỏ, Tạ Nhậm Nguyên sinh ra cảm giác tự đắc quỷ dị đồng thời lại có chút đau lòng.

Vả lại càng nhìn, đau lòng càng như núi đè lên tự đắc, không khỏi tức giận nghĩ cô đúng là ngốc, ở trước mặt hắn sẽ không nói dối, lúc trước cũng là cô chủ động nói với mình bị Tạ Nhị sờ, bị Tạ Nhị hôn.

Biết hắn nghe xong không vui, sao lại không học giấu đi một chút?

Thẩm Ngân ủy khuất đến mức nước mắt bốc lên, xoa xoa eo nhỏ tố cáo hành vi tàn bạo của hắn.

Tạ Nhậm Nguyên mắng cô: "Em ngủ với người đàn ông khác, anh không nên tức giận sao?"

Thẩm Ngân há miệng: "Vậy anh cũng không thể tức giận với em, anh nên giận bọn họ chứ."

Giọng điệu Tạ Nhậm Nguyên càng thêm âm trầm: "Bọn họ tất nhiên anh sẽ không bỏ qua, nhưng em, cũng phải giáo huấn một phen mới được."

Thẩm Ngân theo bản năng che mông thịt, không phải là muốn đánh đòn chứ? Cô đã trưởng thành, không thể làm vậy đâu!

"Người khác muốn cắm em, em không từ chối, liền ngây ngốc để hắn cắm sao?"

Thẩm Ngân ủy khuất nói: "Khi đó em choáng váng, cũng không biết bọn họ sẽ làm những chuyện này."

Bị cho uống mị dược?

Phản ứng đầu tiên của Tạ Nhậm Nguyên là cái này.

Cũng không để ý tức giận với cô, kéo cô lại kiểm tra lên xuống một lần.

Nhỏ như vậy đã cho những loại thuốc kia, sẽ không tạo thành tổn thương gì cho thân thể chứ?

Tạ Nhậm Nguyên khẩn trương, so với sức khỏe của cô gái, những chuyện này lại có vẻ không quan trọng.

Vốn định chờ đêm khuya hơn một chút mới trở về, lúc này cũng không đợi được lâu như vậy, hắn phải tìm một bác sĩ khám cho cô xem một chút mới được.

Vội vàng giúp Thẩm Ngân mặc xiêm y, liền dẫn cô ra ngoài.

Lúc đầu đã gõ cho tên bảo vệ cửa trước ngất đi, cho nên cũng tính toán ra cửa trước.

Tạ Nhậm Nguyên và Trường Thụy mặc hắc y thuận tiện hành động vào ban đêm, đi cửa trước tiếp ứng, để Thẩm Ngân làm bộ tản bộ đi tới cửa trước.

Vận khí Thẩm Ngân cũng cực tốt, dọc theo đường đi chỉ gặp được hai nha hoàn. Nha hoàn nơi này tựa hồ cũng không thích cô lắm, biết có gác cổng ở đó Thẩm Ngân cũng không ra được, chỉ hành lễ, cũng không buồn hỏi đêm như vậy còn muốn đi đâu liền rời đi.

Đừng thấy nha hoàn địa vị không cao, bọn họ đều là nữ nhi xuất thân đứng đắn, tuy rằng nhìn Thẩm Ngân hiện tại được sủng ái, là chủ tử của bọn họ, nhưng từ đáy lòng bọn họ khinh thường hồ mị tử trong Câu Lan viện.

Ừm, không sai, bọn họ coi Thẩm Ngân cùng hầu hai phu đương nhiên là kỹ nữ, chỉ có kỹ nữ mới có thể bị ngàn người hôn, vạn người ngủ.

Đáng tiếc mặc kệ nha hoàn gác cửa oán niệm sâu bao nhiêu, hôm nay từ biện bọn họ cũng không còn cơ hội gặp lại, Thẩm Ngân và Tạ Nhâm Nguyên đã ngồi trên xe rời đi.

Ở trên xe, lúc này Thẩm Ngân mới có tâm tình tinh tế hỏi thăm chi tiết về việc cô bị đưa đi, Tạ Nhậm Nguyên trực tiếp chỉ điểm vài ba câu trả lời xong.

Nghe được tin đồn bạch hổ mà Tạ Nhậm Nguyên suy đoán là từ trong miệng Thư Hồi truyền ra, Thẩm Ngân có chút đồng ý gật đầu: "Em cũng đoán là chị ấy."

Ngày hôm đó, cô ấy dường như nhìn thấy cô không mặc quần áo.

"Vậy Tạ Nhị thì sao? Em biến mất, anh ấy không giận sao?"

"Nó còn chưa trở về."

Ý tứ là còn giấu diếm, vả lại giấu cũng rất tốt.

Thẩm Ngân gật đầu, cảm giác được tốc độ xe chậm lại, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện đó không phải là công quán.

"Đây là nơi nào?" Thẩm Ngân xuống xe, đứng trước cửa hỏi.

Tạ Nhậm Nguyên không trả lời, kéo tay cô đi vào, dẫn cô đi tham quan.

Đây là viện tử hắn đã tìm mua từ lâu để nuôi cô.

"Em tạm thời ở chỗ này."

"Còn anh thì sao?"

"Anh cũng sẽ đến."

"Mỗi ngày?" Thẩm Ngân sợ nhất là cô độc.

"Anh sẽ tận lực." Tạ Nhậm Nguyên nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô, tiến lên ôm lấy: "Em biết không, nếu như mỗi ngày anh đều đi ra, sẽ khiến cho người khác chú ý."

Nhất là Thư Hồi.