Du Hành Tới Mạt Thế Thịt Văn

Chương 4: Nam chủ tới

Tính cách của Cố Tư Tư và nguyên chủ khá khác biệt.

Mặc dù nguyên chủ hơi cáu kỉnh, nhưng cô là người thẳng thắn và hoạt bát.

Nguyên chủ lại còn được cưng chiều, ngoại trừ ở trước mặt Diệp Minh Xuyên, cô chưa từng che giấu tính cách của mình. Cô ngây ngô và yêu mù quáng nên dễ bị lừa, động chạm nhẹ thôi cũng nổi giận đùng đùng.

Tính cách sai biệt lớn, dễ dàng bại lộ trước mặt người thân nhưng cũng may nguyên chủ không có người thân cận.

Mẹ của nguyên chủ đã mất cách đây mười năm, tuy rằng cha của cô, Cố Thanh Sơn, không tái hôn, nhưng là người phong lưu, thường xuyên qua đêm bên ngoài, còn mang nữ nhân khác nhau về nhà lêu lổng.

Sở dĩ Cố Gia vẫn có chỗ đứng trên thương trường là nhờ anh họ cô, Cố Vân Tu.

Cha mẹ của Cố Vân Tu đều là những thiên tài kinh doanh, một tay sáng lập tập đoàn Cố thị, và họ rất yêu thương nhau.

Thật không may khi Cố Vân Tu 18 tuổi, hai người gặp tai nạn xe hơi và qua đời.

Kể từ đó Cố Vân Tu từ hay cười trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Anh một bên học tập, một bên tiếp quản tập đoàn Cố Thị. Những người chờ xem trò cười không những không thấy tập đoàn Cố Thị phá sản, mà trong bảy năm qua dưới sự điều hành của anh tập đoàn đã ngày càng lớn mạnh.

Cố Thanh Sơn trước kia dựa vào anh trai chị dâu mà sống, nay nhìn cháu trai lạnh lùng, mạnh mẽ cũng không dám có tâm tư xấu, tiếp tục dựa vào cháu trai để sống.

Cố Vân Tu thấy ông có tâm tư xấu nhưng cũng không đuổi đi, để ông tiếp tục sống trong biệt thự cũ nhà họ Cố, hàng năm công ty cũng sẽ chia cho ông cổ phần.

Nghĩ đến đây Cố Tư Tư cảm thấy người đàn ông trước mặt có lẽ là anh họ của nguyên chủ, Cố Vân Tu.

Mối quan hệ giữa nguyên chủ và anh họ không tốt, nhưng cũng không tệ.

Cố Vân Tu là người có tiếng nói nhất trong Cố gia, nếu cô thực sự không phải con gái của Cố Thanh Sơn, trước ngày tận thế cô chỉ có thể ôm chặt đùi của vị ca ca trước mặt này.

Nghĩ đến đây Cố Tư Tư chủ động ôm lấy tay Cố Vân Tu, chỉ vào trán cô một cách đáng thương: "Anh, em chóng mặt quá."

Thân thể Cố Vân Tu cứng đờ, anh không thích tiếp xúc với người khác, kể cả người em họ này ngày thường anh cũng không cho phép cô đến gần anh.

Nhưng nhìn thấy hôm nay cô nghe lời như vậy, thanh âm nhẹ nhàng như sáp, anh không hiểu sao có chút mềm lòng, trầm giọng hỏi: "Như thế nào lại bị thương?"

Không biết có phải ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ hay không, Cố Tư Tư hít một hơi, tức tối nói: "Diệp Minh Xuyên và bạn thân của em Sở Liên, hôm nay đυ.ng phải em, cãi nhau vài câu. Diệp Minh Xuyên đẩy em, đυ.ng phải cây. "

"Hắn vì Sở Liên muốn cùng em từ hôn, một chút cũng không đem em trong lòng, em cũng không muốn hắn nữa ..."

Cô cũng không nói dối, có thể nhân cơ hội này để từ hôn, vậy không thể tốt hơn.

Cố Vân Tu cau mày, anh đã nghe cô em gái thiếu não này yêu Lục Minh Xuyên đến nhường nào.

Hiện tại còn nói từ bỏ, nghĩ đến lại thấy thương tâm.

"Từ hôn liền từ hôn, con gái Cố gia mà còn lo chuyện kết hôn sao?" Cố Vân Tu cường thế kéo tay nàng đi, "Đi thôi anh đưa em đến bệnh viện"

Cố Tư Tư nội tâm gào thét, nhưng vừa nghe nói đến bệnh viện, nàng từ nhỏ đã sợ, bĩu môi không vui.

Nhưng người nam nhân bên cạnh mặt mày tuấn lãng, khi thấy hắn tầm mắt lạnh lùng, nàng lặng lẽ đem lời cự tuyệt nuốt trở lại, ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân anh ta.

Kết quả kiểm tra bệnh viện là bị chấn động nhẹ, ngoài kê đơn một số loại thuốc, quan trọng nhất là phải chú ý nghỉ ngơi.

Cố Tư Tư đang ngủ mê man trên giường luôn cảm thấy cái tên Cố Vân Tu rất quen thuộc. Nhưng não cô bị co giật, trí nhớ rời rạc cô không thể nhớ các sự kiện trong một thời gian.

Không biết ngủ được bao lâu, Cố Tư Tư bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cô bước tới mở cửa, đứng ngoài cửa là người hầu trẻ mặc đồ hầu gái, đang mỉm cười vô hại với cô.

"Tiểu thư, lão gia kêu người xuống lầu ăn tối"

Cố Tư Tư tròn mắt kinh ngạc, nghe thanh âm này, cô ta chính là người phụ nữ chiều nay quan hệ với Cố Thanh Sơn.