Tái Ngộ

Chương 2

Ứng Hạo lại lột một quả quýt, thong thả ung dung mà ăn, cửa hội học sinh mở ra, chỉ chốc lát sau liền tiến vào không ít người, Đường Tuyển đem túi bữa sáng ném, cầm lấy khăn giấy chà lau ngón tay, đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh ta nói: “Đúng rồi, Chu Ngạn, câu đi xử lý sự tình mèo con có khả năng sẽ gặp được cô ấy, nghe nói cô ấy là fans số một của mèo con, thích cùng chúng nó nói chuyện phiếm.”

Chu Ngạn cười nói: “Trùng hợp như vậy.”

Ứng Hạo cũng ở chà lau đầu ngón tay.

【 Ứng Hạo, em sau này muốn dưỡng mèo nuôi chó ~~】

Anh thấp giọng hỏi Đường Tuyển, “Nữ sinh kia tên là gì?”

Đường Tuyển nhún vai: “Mình nói mình không biết, các cậu tin không?”

Ứng Hạo ngẩng đầu, nửa ngày, hung hăng mà ném khăn giấy trên mặt Đường Tuyển, “Cút đi.”

*

Kể xong “Chuyện xưa”, Mạnh Thiển Thiển lại có chút mơ mơ màng màng mà ngủ, lại lần nữa tỉnh, trong ký túc xá chỉ còn lại có Thường Tuệ Tuệ ngồi ở bàn học bên kia nghịch quần ngủ bảo bối cảu cô ấy. Thường Tuệ Tuệ nhìn thấy cô tỉnh, nói: “A, Diệp Lam mua bữa sáng cho chúng ta, cậu ngủ bù ngủ đến rất trễ.”

Mạnh Thiển Thiển nhìn qua di động xem một cái.

10 giờ rưỡi.

Cô gãi đầu, từ cầu thang xuống dưới, nói: “Ngủ nướng khó dậy.”

Thân mình giống như nặng thêm một vòng, cô sờ soạng rửa mặt, chân còn có chút đau, nhưng cô chịu đựng, rửa mặt xong đi ra, Diệp Lam mua bánh bao nhỏ để ở trên bàn, đã nguội, cô ngồi xuống liền dùng bình giữ ấm làm ấm. Cô nhìn Thường Tuệ Tuệ quần ngủ trong tay.

“Cậu muốn đem dây quần làm chặt một chút hay không?”

“Không cần, mình thích quần ngủ này bộ dáng hiện tại, từ chật đến rộng đều là dấu vết nó làm bạn mình.”

Mạnh Thiển Thiển: “.... Tốt đi.”

Cô cười đứng lên, thu thập bánh bao nhỏ không ăn xong, nói: “Mình đi mang cho chó mèo.”

Thường Tuệ Tuệ: “Đi thôi đi thôi.”

Thay trên người áo ngủ, Mạnh Thiển Thiển mặc một cái màu trắng váy, cột thấp đuôi ngựa, mang theo bánh bao nhỏ đi hướng Cửa Tây, thời điểm này trời có hơi nắng, cô tận lực hướng dưới tàng cây đi qua. Đồng dạng, thời điểm này, những con mèo lười biếng mà ghé vào bên bồn hoa, đuôi mèo nhẹ nhàng vẫy qua lại.

Mạnh Thiển Thiển đi qua, ngồi ở bên cạnh một con mèo quất, theo lông nó, ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu xuống tới, dừng ở trên mặt. Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, cô giơ tay che ánh mặt trời chiếu qua. Một nam sinh dáng người cao gầy trong tay cầm theo một chuỗi chìa khóa đi tới, đi vào cách cô không xa dừng lại bước chân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mạnh Thiển Thiển nheo mắt hạnh.

“Em....”

Chu Ngạn nhìn đến này nữ sinh, hình dung của Đường Tuyển lập tức sống động lên, anh lịch sự văn nhã cười, “Chào học muội, em ở chỗ này cho chúng nó ăn sao?”

Mạnh Thiển Thiển: “Chào đàn anh, đúng vậy, em vừa đến, anh cũng tới cho chúng nó ăn sao?”

“Anh không phải,” Chu Ngạn đi lên trước, đong đưa chìa khóa trong tay, nói: “Anh ở trong hội học sinh, chuẩn bị cho mèo con một cái nhà, nhà này liền định ở đối diện kia gian phòng học trống, em hiện tại có rảnh không? Cùng nhau hỗ trợ bố trí một chút?”

Mạnh Thiển Thiển theo ánh mắt Chu Ngạn, nhìn đến bên tay trái Cửa Tây nơi đó có một khu dạy học, kia khu dạy học nghe nói là năm trước vừa mới xây, về sau là muốn sửa lại, chỉ là hiện tại tạm thời không dùng mà thôi. Cô đương nhiên vui vẻ mà hỗ trợ, này mèo con chó con đáng yêu có nhà thật tốt.

Cô vỗ tay đứng lên, nói: “Rảnh a, học trưởng, muốn làm như thế nào.”

Kế tiếp hơn nửa giờ, Mạnh Thiển Thiển đi theo Chu Ngạn, bố trí một chút, Chu Ngạn bên này chuẩn bị đã rất đầy đủ, còn có một ít cát mèo cùng đồ chơi linh tinh. Chu Ngạn vỗ tay, nói: “Qua hai ngày sẽ có thú y lại đây làm kiểm tra sức khoẻ cho chó mèo.”

Mạnh Thiển Thiển lau vết bẩn trên đầu ngón tay, nhìn mấy chú mèo con ở trong góc phơi nắng, cô cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn học trưởng, cảm ơn các học trưởng học tỷ trong hội học sinh.”

Chu Ngạn bị cô chọc cười, nói: “Em phải cảm ơn hội trưởng chúng anh, là anh ấy sắp xếp.”

Hội trưởng Hội Học Sinh là Ứng Hạo.

Mạnh Thiển Thiển hạ mắt, cô chà xát đầu ngón tay, nói: “Kia cũng cảm ơn anh ấy.”

Chu Ngạn cười, không chú ý tới giọng nói của cô, chỉ là nhẹ giọng nói: “Học muội thêm cái WeChat đi.”

“A, được.”

Mạnh Thiển Thiển lấy ra di động, cùng Chu Ngạn thêm WeChat. Chu Ngạn nhìn WeChat của tên “Thiển Thiển cười ”, Thiển Thiển cười đẹp hơn hải đường.

Đường Tuyển ánh mắt không tồi.

*

Chu Ngạn học trưởng đi rồi, Mạnh Thiển Thiển lại ở phòng học bồi mèo con ngây người trong chốc lát, mới đứng dậy đi nhà ăn, đi trễ, không còn cái gì đồ ăn.

Cô lấy một phần thịt kho tàu đậu hủ cùng rau xanh, lúc này có rất nhiều chỗ trống. Ngày thường Thường Tuệ Tuệ thích ngồi mặt sau góc cây cột, Mạnh Thiển Thiển đi qua ngồi xuống, cầm lấy di động chụp toàn cảnh gửi Thường Tuệ Tuệ.

Thường Tuệ Tuệ thừa dịp chiều nay không có tiết ra ngoài đi chơi, lập tức dỗi trả lời Mạnh Thiển Thiển một ảnh chụp càng xinh đẹp. Mạnh Thiển Thiển cắn chiếc đũa cười gõ chữ.

“Ứng Hạo, nơi này.” Giọng nữ kiều tiếu từ phía sau truyền đến.

Mạnh Thiển Thiển đầu ngón tay hạ xuống, ngay sau đó, ghế dựa bên cạnh cô ngồi mặt khác bị tay thon dài của nam sinh cầm lấy, nhẹ nhàng mà đẩy lại đây.

Cô hô hấp rùng mình, dựa cây cột phía sau lưng, quét mắt nhìn bên kia. Ứng Hạo đôi mắt nhẹ quét bên này, chỉ nhìn thấy tay nữ sinh nắm chiếc đũa, cây cột sau chắn lại, anh xem một cái liền thu hồi tầm mắt, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, chân dài chồng lên nhau, xem di động nói: “Em ăn nhanh lên.”

Lâm Phiêu duỗi tay bắt lấy tay anh nói: “Em vừa mới ngồi xuống, cũng chưa ăn đâu.”

“Em không phải muốn giảm béo sao? Vừa lúc.” Anh không chút để ý mà đáp lời. Thanh âm cách thật sự gần, Mạnh Thiển Thiển một hồi lâu mới giật giật chiếc đũa, gắp đồ ăn ăn, tinh tế mà nhai, rau xanh răng rắc răng rắc, cô ngẫu nhiên cắn chiếc đũa tạm dừng, tiết tấu ăn cơm làm Ứng Hạo đầu ngón tay dừng một chút, tựa như nhớ tới cái gì.

“Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn đi?” Lâm Phiêu hỏi.

“Được, muốn ăn cái gì?”

“Em quyết định đi.”

“Tốt.”

Thanh âm bọn họ truyền đến, Mạnh Thiển Thiển trong miệng chứa cơm nhai một chút, di động tích tích tích mà vang lên tới, là bạn thân Chu Kiều gửi tới WeChat.

Cô cầm lên tới vừa thấy.

Chu Kiều: Thiển Thiển! Ứng Hạo có phải có bạn gái hay không? Cậu còn đến trường học của anh ta, cậu có phải hay không bởi vì anh ta a! Cậu còn chưa từ bỏ ý định sao? Thiển Thiển!!

Mạnh Thiển Thiển: Mình hết hy vọng, mình hết hy vọng.....

Chu Kiều: Cậu hết hy vọng liền tốt, anh ta không đáng.

Chu Kiều: Mình biết, cậu khẳng định là bởi vì anh ta mới học lại.... Cậu xem, anh hoàn toàn không có ý tứ muốn đợi cậu, Anh ta cùng Lâm Phiêu học tỷ kia từ năm nhất học kỳ 2 liền ở bên nhau.

Mạnh Thiển Thiển: Mình biết.

Chu Kiều: Vậy cậu ở trong trường học gặp qua anh ta rồi sao?

Mạnh Thiển Thiển: Gặp qua.

Gặp qua.

Lúc này bọn họ liền ở phía sau cô, Lâm Phiêu còn nắm tay anh ta đang nói chuyện.

Mạnh Thiển Thiển cất di động, cũng thu hồi thức ăn trên mặt bàn.

Không ăn xong, đậu hủ còn thừa rất nhiều, nhưng đậu hủ cay, không thích hợp cho mèo ăn. Cô đổ đậu hủ, đặt xuống khay thức ăn, theo sau đi ra hướng cửa.

Thân ảnh biến mất ở cửa, Ứng Hạo nhấc lên đôi mắt, tùy ý đảo qua, mơ hồ chỉ thấy một bóng màu trắng, anh thu hồi di động, lấy đi khay thức ăn bạn gái, cũng đi hướng chỗ để thức ăn, đem thức ăn thừa bỏ đi, thuận tay đặt ở trên khay đồ ăn Mạnh Thiển Thiển vừa mới dọn xong. Lâm Phiêu đi tới nắm tay anh, “Đi a.”

*

Từ nhà ăn ra tới, Lâm Phiêu nhìn chằm chằm cửa hàng tiện lợi, Ứng Hạo liếc nhìn cô một cái, “Muốn mua sao?”

Lâm Phiêu lắc đầu, túm hắn đi.

Ứng Hạo không khuyên cô ta đi mua, anh xem một cái cửa hàng tiện lợi, đại học cửa hàng tiện lợi cùng cao trung so, muốn lớn hơn nhiều. Lâm Phiêu trở về nghỉ trưa, đưa Lâm Phiêu về ký túc xá sau, Ứng Hạo trở về ký túc xá của mình, đẩy cửa, liền nhìn đến Chu Ngạn cùng Đường Tuyển dựa vào cùng nhau, nắm di động hai người đều đang cười.

“Cười cái gì?” Ứng Hạo cởi ra cổ áo, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, lấy ra di động bấm. Đường Tuyển cười tủm tỉm nói: “thời điểm Chu Ngạn đi làm nhà mèo con, gặp phải nữ sinh kia, sau đó, còn thêm WeChat.”

“Trùng hợp như vậy?” Ứng Hạo không chút để ý mà đáp.

“Vậy cậu biết cô ấy tên gọi là gì không?”

Đường Tuyển: “Đang định hỏi.”

Ứng Hạo cười nhẹ, không quá để ý. Anh duỗi tay từ trong ngăn kéo cầm ra một điếu thuốc cùng bật lửa, đứng dậy đi hướng ban công, Chu Ngạn thấy thế, cũng sờ soạng lấy một cây đi qua.

Ứng Hạo dựa vào trên vách tường cúi đầu bậc lửa, anhh rũ mắt, lười nhác mà hút, nói: “Tôi buổi tối không trở về.”

Chu Ngạn cũng dựa vào trên vách tường, gật đầu.

“Nhớ rõ làm tốt bảo hộ.”

Ứng Hạo cắn thuốc không trả lời.

Tác giả có lời muốn nói: Trước thanh minh: Ứng cẩu vẫn là trong sạch.

Này chương tiếp tục 100 cái bao lì xì. Ngày mai buổi chiều 5 giờ trước thấy.