Bí Mật Chung

Chương 13

Buổi tối, hai người tự nhiên lại lăn giường. Đồng phục của Lâm Mộc rất nhanh bị cởi ra, giày cũng quăng tứ tung. Cậu xụi lơ, dùng đầu gối cọ cọ đối phương, "Cậu cũng cởϊ qυầи áo đi."

Bạch Cẩn Hiên nhìn Lâm Mộc, thật sự ngoan ngoãn bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Đồ của Bạch Cẩn Hiên cũng là đồng phục mùa thu, nhưng vì ở trong nhà nên không mặc áo khoác. Thân trên rất nhanh trở nên trần trụi lộ ra cơ bụng cường tráng.

Chờ cho phía dưới cũng cởi sạch sẽ, căn dươиɠ ѵậŧ dâng trào đứng thẳng lập tức lõα ɭồ, nâng cao, mã mắt đã chảy ra một ít dịch trong suốt.

Lâm Mộc duỗi tay sờ soạng, sờ từ hai viên tinh hoàn sờ đến qυყ đầυ. Động tác không nhẹ không nặng giống như có chút yêu thích không buông tay.

Mặt trong ngón tay còn cố tình lau vài cái nơi mã mắt, sau khi dính chút chất nhầy thì đưa ngón tay đến bên môi, dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Cẩn Hiên, Lâm Mộc vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ.

Trong nháy mắt kia, tìиɧ ɖu͙© trong mắt Bạch Cẩn Hiên như muốn dâng trào.

Lâm Mộc cẩn thận nhấm nháp cỗ hương vị kia, bình luận: "Có hơi mặn... Ưʍ... Không tính khó ăn."

Đôi mắt Bạch Cẩn Hiên tối sầm lại, âm thanh trầm thấp tới cực điểm: "Tiểu Đồng Trác...."

Lâm Mộc cười cười, xoay người một cái đè Bạch Cẩn Hiên dưới thân, không biết lúc nào đã tiện tay lấy một cái thắt lưng cột chặt đôi tay Bạch Cẩn Hiên.

Bạch Cẩn Hiên không chút phản kháng, ánh mắt cũng không rời khỏi khuôn mặt Lâm Mộc, cũng không có biểu hiện ra nghi hoặc gì.

Lâm Mộc cười khẽ, ngữ khí nghịch ngợm ra lệnh: "Không cho cậu tránh."

Bạch Cẩn Hiên "ừ" một tiếng.

Lâm Mộc chậm rãi di chuyển, mặt cơ hồ dán vào căn dươиɠ ѵậŧ trước mặt. Giống như đánh giá cùng quan sát, ngón tay thon dài lại sờ soạng, dọc theo gân xanh chậm rãi cọ xát, đột nhiên tò mò hỏi: "Bạch Cẩn Hiên, lần đầu tiên của cậu là lúc nào thế?"

Cũng không trách Lâm Mộc tò mò, chủ yếu là vì từ lúc bắt đầu, kỹ thuật của Bạch Cẩn Hiên đã rất tốt, không giống như bộ dáng của xử nam.

Bạch Cẩn Hiên nhìn Lâm Mộc một cái, thấp giọng trả lời: "Với cậu."

Hiển nhiên Lâm Mộc vô cùng kinh ngạc nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ tiếp tục dò hỏi: "Thật sao?"

Bạch Cẩn Hiên nói: "Thật sự."

Lâm Mộc áp sự vui sướиɠ trong lòng xuống, tiếp tục làm một em bé tò mò, "Vậy... Có thoải mái không?"

Bạch Cẩn Hiên bị cậu câu dẫn không chịu được, dừng một chút trả lời: "Rất sướиɠ."

Lâm Mộc cười cười, ánh mắt dừng lại ở căn dươиɠ ѵậŧ trước mặt, trên mặt mang theo ý cười, lại hỏi: "Vậy cậu... Muốn thử khẩu giao không?"

Chỉ việc Lâm Mộc tiến đến dưới háng của hắn cũng đủ đã làm Bạch Cẩn Hiên cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ huống chi còn hỏi một vấn đề như vậy.

Hô hấp Bạch Cẩn Hiên vừa chậm, nhắm mắt, thấp giọng: "Muốn."

Lâm Mộc nhìn Bạch Cẩn Hiên, mặt mày rạng rỡ.

Đôi mắt cậu sáng ngời, môi đỏ bừng, cách căn dươиɠ ѵậŧ đỏ tím rất gần, lúc nói chuyện thở ra hơi nóng đều có thể cảm nhận được.

Phảng phất giây tiếp theo sẽ mở miệng nuốt cái đồ vật to lớn xấu xí kia vào miệng, bao bọc lấy nó, dùng đầu lưỡi liếʍ láp, cuối cùng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn tinh.

Bạch Cẩn Hiên không dám tưởng tượng nhiều hơn, hô hấp càng loạn. Hắn hơi hơi quay đầu đi. Lúc quay đầu lại, cảm xúc đã hơi bình phục một chút, còn nói thêm: "Nhưng cậu sẽ khó chịu."

"Tớ thử xem." Lâm Mộc vừa nói xong đã chậm rãi vươn đầu lưỡi liếʍ lên dươиɠ ѵậŧ thô to.

Đầu lưỡi non mềm chạm đến hành thân cứng rắng sinh ra kɧoáı ©ảʍ vô cùng kì lạ. Nhưng kɧoáı ©ảʍ này giống như một ngọn lửa, trong nháy mắt đốt cháy cả hai người khiến hai bên trở nên càng hưng phấn.

Bạch Cẩn Hiên bất động, cả người lại căng thảng. Lâm Mộc dùng đầu lưỡi tiếp tục miêu tả căn dươиɠ ѵậŧ kia, đầu lưỡi du tẩu theo từng gân xanh. Từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên qua lại trằn trọc mãi đến khi làm cho hành thân đều ẩm ướt thì Lâm Mộc mới mở miệng, ngậm lấy qυყ đầυ to béo

Mã mắt đã chảy đủ nước sốt, Lâm Mộc ngậm như vậy, trong miệng nháy mắt tràn ngập một cỗ hương vị tanh nồng. Mà kì lạ là câu không chê, thậm chí không cảm thấy khó ăn, ngược lại còn có hứng thú lớn hơn nữa.

Bạch Cẩn Hiên giống như chịu không nổi, thấp giọng nói: "Lâm Mộc, đủ rồi."

Lâm Mộc mυ'ŧ qυყ đầυ cuaur hắn, mυ'ŧ ra một chút âm thanh dâʍ ɭσạи. Lúc rời đi, giữa môi và mã mắt còn câu ra một sợi chỉ bạc. Cậu cố ý không liếʍ đi, khẽ cười nói: "Bạn cùng bàn, chẳng lẽ cậu không muốn bắn trong miệng tớ, hơn nữa còn bắn lên mặt tớ sao?"

Bạch Cẩn Hiên bị cậu miêu ta làm cho cả người nóng lên, du͙© vọиɠ trong mắt cơ hồ muốn phun ra. Hắn nhắm mát, dưới tầm mắt của Lâm Mộc mới thấp giọng thừa nhận: "Tôi muốn."

Lâm Mộc chưa từng khẩu giao cho ai nhưng đã hưởng thụ qua tư vị sung sướиɠ của chuyện này. Bạch Cẩn Hiên với cậu đã làm rất nhiều lần, tuy rằng hầu hết đều là liếʍ phía dưới nhưng cũng có lúc hầu hạ dươиɠ ѵậŧ của cậu cho nên Lâm Mộc ít nhiều cũng hiểu một chút.

Cậu cúi đầu, môi cọ cọ lấy qυყ đầυ của nam sinh, cảm giác được mặt trên chấn động lại mở miệng ra, nỗ lực mυ'ŧ vào.

Dươиɠ ѵậŧ của Bạch Cẩn Hiên rất lớn, chỉ là vừa mới ngậm qυყ đầυ mà Lâm Mộc đã cảm thấy khoang miệng của mình đã bị nhét đầy, thỉnh thoảng răng còn cọ vào.

Lâm Mộc nỗ lực để răng của mình không làm đối phương bị thương, vươn đầu lưỡi liếʍ cẩn thận, càng liếʍ chất nhầy chảy ra càng nhiều cũng làm cậu càng thêm hưng phấn.

"Tiểu Đồng Trác..." Bạch Cẩn Hiên kêu rên một tiếng, trên mặt hiện ra thần sắc sảng khoái, ngọn lửa trong mắt sáng ngời không che giấu được.

Nhưng còn chưa đủ để làm hắn bắn.

Lâm Mộc kiên trì chưa được bao lâu đã cảm thấy miệng có chú mỏi. Cậu chậm rãi nhổ dươиɠ ѵậŧ trong miệng ra, môi bị cọ xát đỏ bừng, lại hơi hơi sưng, nghi hoặc hỏi: "Còn chưa muốn bắn hả? Có phải tớ làm cậu không thoải mái không?"

Bạch Cẩn Hiên nói: "Thoải mái lắm." Hắn nhìn chằm chằm Lâm Mộc, "Lại đây, cho tôi hôn cái nào."

Bạch Cẩn Hiên đang sắm vai nhân vật bị trói buộc, điều này làm cho tâm lý chiếm giữ của cậu có chút kɧoáı ©ảʍ, thật sự trườn lên trước mặt Bạch Cẩn Hiên, đôi tay chống bên cạnh người hắn, dâng lên môi thơm.

Khóe miệng Bạch Cẩn Hiên còn có chút hồng hồng, Lâm Mộc sợ làm đau hắn.

Nhưng Bạch Cẩn Hiên cũng không để ý. Hắn ngẩng đầu, ngậm lấy cánh môi của Lâm Mộc, đầu lưỡi dùng lực tiên vào, quấy loạn khoang miệng của cậu, chia sẻ hơi thở tanh mặn trong miệng.

Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa kéo dài, Lâm Mộc bị hôn thở hổn hển, không thể không lùi ra trước. Cậu chế nhạo, "Bạn cùng bạn, phương diện này của cậu cũng là thiên phú dị bẩm hả?"

Bạch Cẩn Hiên nhẹ nhàng cười cười. Hắn nhìn Lâm Mộc, ánh mắt có điểm trần trụi. "Chỉ dành cho cậu thôi."

Lâm Mộc mở to hai mắt, sắc mặt dần dần không biết cố gắng tự nhiên đỏ lên. Cậu cứng ngắc dời đề tài, "Ai bảo cậu phát sinh quan hệ với tớ làm gì." Sau này kết thúc không phải lại là thiên phú dị bẩm với người khác hay sao.

Bạch Cẩn Hiên giống như nhìn ra lời chưa nói của Lâm Mộc, nhìn cậu bình tình mở miệng: "Không đâu."

Nghe được Bạch Cẩn Hiên nghiêm túc trả lời, trái tim Lâm Mộc bắt đầu đập nhanh hơn, cảm thấy bản thân quả thật tự đào hố chôn mình. Nếu không dừng lại không chừng còn sẽ hỏi ra cái gì nữa.

Cậu ho nhẹ, duỗi tay búng búng dươиɠ ѵậŧ vẫn ngẩng đầu như cũ của Bạch Cẩn Hiên, nói: "Cậu kéo dài như thế, tớ có khẩu giao cậu cũng không ra được, hôm nay như vậy đã nhé."

Bạch Cẩn Hiên nói: "Được."

Hắn đột nhiên vòng tay lại, trực tiếp khoanh cổ Lâm Mộc, dùng tư thế này bắt đầu hôn cậu.

Lâm Mộc bị hắn hôn cả người nóng lên, đột nhiên trời đất quay cuồng bị đối phương áp dưới thân. Bạch Cẩn Hiên hôn từ đôi môi đến liếʍ mυ'ŧ cổ cậu rồi bắt đầu dùng hàm răng cởi nút áo sơ mi của Lâm Mộc.

Bởi vì giường kí túc xá rất nhỏ cho nên mỗi lần bọn họ đổi động tác đều là Lâm Mộc ở dưới hoặc là Bạch Cẩn Hiên ở dưới.

Sau khi Lâm Mộc lấy lại tinh thần bị động tác của hắn chọc cười, "Bạn cùng bàn, xem đến bao giờ cậu mới cởi được nào." Cậu vừa dứt lời thì nút thứ nhất đã bị tháo ra, Lâm Mộc khϊếp sợ mở to hai mắt, một hồi lâu mới nói: "Cậu lợi hại thật!"

Nút áo sơ mi cứ như vậy mà được cởi ra, dần dần l*иg ngực trắng nõn của Lâm Mộc lập tức lõα ɭồ, hai đầṳ ѵú đỏ tươi đã sớm dựng thẳng.

Bạch Cẩn Hiên mở miệng ngậm lấy một bên. Sau vài cái liếʍ mυ'ŧ, cả người Lâm Mộc lập tức mềm nhũn, trong ánh mắt cũng bịt kín một tầng hơi nước, ngay cả yêt hầu cũng không ngừng tràn ra một vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.

Nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống, hai đầṳ ѵú đều bị mυ'ŧ sưng to, cả người Lâm Mộc nóng lên, dưới háng cũng đã sớm cứng ngắc. Qυầи ɭóŧ vốn nhỏ càng thêm chật chội, cậu thở dốc một tiếng, nói: "Cởϊ qυầи cho tớ đi."

Cậu duỗi tay kéo thắt lưng của Bạch Cẩn Hiên ra rồi chờ đợi, Bạch Cẩn Hiên lại cầm thắt lưng lên thuận tay làm một cái nút kết ở cổ tay đối phương.

Lâm Mộc rũ mắt, "Muốn trả thù tớ à?"

Bạch Cẩn Hiên thấp giọng: "Là tình thú, Tiểu Đồng Trác."

Lâm Mộc nở nụ cười, cũng không ngăn cản, chỉ dừng đầu gối ma sát phía dưới của hắn.

Bàn tay của Bạch Cẩn Hiên sờ lên eo của Lâm Mộc, duỗi tay cởi thắt lưng của cậu rồi kéo khóa quần xuống. Chờ đến lúc thấy được qυầи ɭóŧ bên trong, động tác tạm dừng một chút, trong ánh mắt cũng mang theo khϊếp sợ.

Lâm Mộc sớm đã đoán được hắn sẽ có phản ứng thế này cho nên nụ cười phảng phất như có chút xấu xa, lấy chân cọ dưới háng của Bạch Cẩn Hiên, cười nói: "Kinh hỉ không, bạn cùng bàn?"

Bạch Cẩn Hiên hít sâu một hơi, đôi tay tiếp tục cởϊ qυầи Lâm Mộc, "Kinh hỉ."

"Oa, cứng quá đi nè." Lâm Mộc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn dưới háng của hắn, cố ý mở hai chân ra thêm chút nữa.

Cậu biết cái qυầи ɭóŧ mình đang mặc rất chật, đặc biệt là sau khi cương cứng thì càng chật hơn, hình dạng gì cũng có thể nhìn ra được hết. Mà cậu biết mình chảy nước, nơi đó tất nhiên đã thấm một ít, đủ để cho nam nhân trươc mặt phát cuồng.

Lâm Mộc cười vô cùng đắc ý, "Có thích không? Hửm? Thích hay không thích?"

Bạch Cẩn Hiên nhìn chằm chằm Lâm Mộc, thấp giọng nói: "Thích muốn chết." Hắn đột nhiên nắm lấy bắp đùi của Lâm Mộc, Lâm Mộc còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vươn đầu lưỡi liếʍ đến lỗ l*и kia.

Cách một lớp vải dệt hơi mỏng làm cho cả người Lâm Mộc cực kì hưng phấn rồi lại cảm thấy sướиɠ tới cực điểm. Cậu không ngừng rêи ɾỉ, thở dốc nói: "Cậu đừng... Hức... Thoải mái quá..." Bạch Cẩn Hiên càng liếʍ mạnh hơn.

Lâm Mộc hoài nghi tấm vải dệt nho nhỏ kia đều bị hắn liếʍ cho ướt đẫm, bây giờ lại gắt gao dán chặt vào lỗ l*и. Cậu cũng cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng, mỗi một chút cọ xát đều làm cậu sướиɠ không thôi, lại còn cảm thấy không đủ.

Lâm Mộc cắn môi rêи ɾỉ, cuối cùng cũng không nhẫn nại được nói: "Cậu cởϊ qυầи lót ra đi, trực tiếp liếʍ vào."

Bạch Cẩn Hiên ngẩng đầu nhìn cậu giống như muốn cậu nói rõ ràng hơn một chút.

Gương mặt Lâm Mộc phiếm hồng, đuôi mắt cũng có chút ướt. Âm thanh của cậu khàn khàn vô cùng mê người, "Cắm đầu lưỡi vào, đυ. tớ đi."

Hô hấp Bạch Cẩn Hiên cứng lại, duỗi tay cởϊ qυầи lót. Động tác nhìn thì ổn định lại lộ ra một chút vội vàng.

Qυầи ɭóŧ nho nhỏ rất nhanh đã bị lột ra. Phía dưới quả thật đã ướt đẫm, mà l*и da^ʍ Lâm Mộc càng ướt lợi hại hơn. Mép l*и phì nộn đều dính nước sốt, hộŧ ɭε mẫn cảm cũng đã sưng to, miệng l*и không ngừng co rút phun ra từng cỗ nước da^ʍ trong suốt, mang theo chút tanh ngọt.

Bạch Cẩn Hiên dùng ngón cái tách mở miệng l*и, lộ ra bên trong hồng nhạt, thậm chí có thể nhìn đến một ít nếp nhăn còn run nhè nhẹ. Hắn chăm chú nhìn vài giây tựa như khắc chế rồi dùng đầu lưỡi chen vào khe l*и nhỏ hẹp, thổi mạnh.

"A...." Cảm giác bị liếʍ làm Lâm Mộc không ngừng run rẩy, cậu hét lên một tiếng, miệng không khép lại được, khoang miệng chảy nước bọt lại cảm thấy khát nước, giống như muốn uống một cái gì đó.

Thân thể của Lâm Mộc mẫn cảm, l*и da^ʍ lại là nơi mẫn cảm nhất, bị liếʍ như vậy kɧoáı ©ảʍ giống như có một dòng điện len lỏi toàn thân làm cả người cậu run lên, ngón chân đều cuộn tròn.

Bạch Cẩn Hiên giống như cố ý, liếʍ so với bình thường càng kịch liệt hơn, lại còn cố ý liếʍ mυ'ŧ ra tiếng nước. Đầu lưỡi của hắn cọ xát qua lại giống như làʍ t̠ìиɦ, không ngừng rút ra cắm vào làm miệng l*и ướt đẫm.

Lâm Mộc dần dần không chịu nổi một bên như vậy. Thân thể của cậu rụt lại, sắc mặt đã đỏ như máu, trong ánh mắt một mảnh hơn nước, thở dốc nói: "Tớ cũng muốn." Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Bạch Cẩn Hiên, Lâm Mộc nói, "Tớ cũng muốn liếʍ của cậu."

Lần đầu tiên dùng tư thế 69, cả người Lâm Mộc như treo trên người Bạch Cẩn Hiên. Thắt lưng trên cổ tay đã cởi ra, trước mặt chính là dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng của Bạch Cẩn Hiên.

Ở tư thế như vậy, cặp mông của Lâm Mộc bị Bạch Cẩn Hiên nắm chặt, giây tiếp theo đầu lưỡi của Bạch Cẩn Hiên lại công tiến vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cậu sướиɠ muốn khóc lên.

Lâm Mộc lấy lại bình tĩnh, vươn đầu lưỡi liếʍ lên căn ©ôи ŧɧịt̠ bự. Lúc này đây cậu đã không còn tâm tư suy nghĩ cái gì gọi là phương thức khẩu giao chính xác, ý nghĩ duy nhất lúc này là muốn liễm, muốn nhấm nháp hương vị của nó.

"Thật lớn... Cứng quá..." Lâm Mộc không nghĩ tới bản than có một ngày cũng sẽ nói ra những lời như vậy. Đầu lưỡi của cậu liếʍ từng chút từng chút, nước bọt trong miệng chảy ra đều rơi xuống dươиɠ ѵậŧ của nam nhân.

Cậu lại mở miệng ngậm lấy toàn bộ.

Vẫn như cũ chỉ có thể ngậm một chút qυყ đầυ nhưng bởi vì có kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu vừa không ngừng liếʍ láp vừa dùng tay xoa hai viên tinh hoàn của đối phương.

L*и da^ʍ càng nóng lên, Bạch Cẩn Hiên giống như dùng miệng bao bọc lấy toàn bộ lỗ l*и, đầu lưỡi còn không ngừng liếʍ loạn, đè ép vách l*и chảy càng nhiều nước da^ʍ.

Kɧoáı ©ảʍ như vậy giằng co không bao lâu Lâm Mộc đã có chút không chịu nổi. Cả người cậu nóng lên, đầu lưỡi chỉ biết vô lực liếʍ qυყ đầυ đối phương. Ngược lại phía dưới càng lúc càng thoải mái, kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng cường liệt, cảm giác bắn tinh càng dâng cao.

Lâm Mộc nức nở một tiếng, "Bạch Cẩn Hiên, tớ muốn bắn."

Âm thanh xin xỏ mềm như bông này quả thật làm Bạch Cẩn Hiên càng thêm hưng phấn. Đôi tay hắn càng dùng sức bấu chặt cặp mông của Lâm Mộc, đầu lưỡi giống như một đâm nát lỗ l*и.

Lâm Mộc sướиɠ đến mức khóc lên, nghẹn ngào nói: "Tớ muốn bắn thật mà... Bạch Cẩn Hiên... Bạch Cẩn Hiên...A..." rốt cuộc côn ŧᏂịŧ chưa được đυ.ng vào vẫn có thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bắn ra.

Vách thịt cũng bắt đầu xoắn chặt xâm lấn đầu lưỡi, từng cỗ từng cỗ nước da^ʍ phun ra. Trong nháy mắt đó, đầu óc Lâm Mộc sướиɠ đến mức trống rỗng không nghĩ được gì nữa. Một lát sau cậu xụi lơ nằm ngoài trên người Bạch Cẩn Hiên.

Trận làʍ t̠ìиɦ trong kí túc xá này kéo dài kịch liệt chưa từng có.

Hai người làm xong một hồi, giường đều rối tinh rối mù.

Trên người Lâm Mộc cũng lộn xộn, sắc mặt vẫn còn phiếm hồng, chỗ nào cũng đều có mồ hôi, trên người vừa dính lại ướt, giữa hai chân càng là dơ bẩn bất kham. Chất lỏng trắng đυ.c chảy dọc theo bắp chân, có một ít còn dính lên ga giường, trên người cậu chỉ còn mỗi cái áo sơ mi cùng một đôi tất.

Bạch Cẩn Hiên lấy khăn giấy lau qua cho Lâm Mộc, Lâm Mộc mềm mại dựa vào trên người hắn, giọng nói cũng khàn khàn, "Mệt quá à, bị cậu đυ. lỏng luôn rồi."

Bạch Cẩn Hiên nhịn không được nở một nụ cười, "Sao mà lỏng dễ dàng như vậy được."

Lâm Mộc nói, "Tớ muốn đi tắm."

Bạch Cẩn Hiên hôn hôn cậu một chút, "Cậu tắm trước đi, tôi dọn dẹp một láy, lúc cậu ra là ngủ được rồi."

"Ò." Lâm Mộc nghe lời đi vào phòng tắm. Cậu nhìn bản thân mình trong gương mới ý thức được lúc nãy chơi thật sự quá mức dữ dọi, cố ý trêu chọc đối phương kết quả lại mà Bạch Cẩn Hiên mất khống chế.

Lúc này, từ cổ cho đến bụng Lâm Mộc đều có đầy dấu hôn lít nha lít nhít thoạt nhìn có chút đáng sớn. Hai đầṳ ѵú giống như bị mυ'ŧ đến trầy da, sưng to sung huyết, so với lúc bình thường còn muốn lớn gấp đôi.

Thế nhưng thật sự rất sướиɠ. Giống như cùng Bạch Cẩn Hiên làm cả đời đều không đủ.

Hiện tại Lâm Mộc còn có cảm cgiasc bị cọ xát mãnh liệt, thậm chí ngay cả lỗ l*и còn cảm giác có dị vật bên trong.

Năng lực của Bạch Cẩn Hiên cường hãn, làm người khác vừa hung vừa mãnh, tốc độ lại mau. Căn ©ôи ŧɧịt̠ bự kia nhiều lần đυ. đến điểm mẫn cảm, làm cho cậu triều xuy một lần rồi mới bắn vào, hơn nữa còn bắn thật nhiều.

Vừa rồi Bạch Cẩn Hiên cũng không hoàn toàn lau sạch sẽ.

Lâm Mộc cúi đầu, vạch hai bên mép l*и đã sưng lên ra, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c không khống chế được rơi xuống tích trên sàn nhà khiến người đỏ mặt.

Trong đầu Lâm Mộc không tự giác hiện lên thân ảnh của Bạch Cẩn Hiên.

Nghĩ đến ban đầu xa lạ, cho đến bây giờ vô cùng quen thuộc ch cách một lần trùng hợp đó mà thôi, Lâm Mộc cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Nếu ngày đó cậu không bị hạ thuốc, Bạch Cẩn Hiên cũng không có đi quán bar thì hai người cho tới bây giờ vẫn là quan hệ bạn ngồi cùng bàn bình thường đến không thể bình thường hơn.

Lâm Mộc có chút may mắn ngoài ý muốn kia.

Hiện tai mỗi lần nhớ đến Bạch Cẩn Hiên, cậu đều không tự giác có chút vui sướиɠ trong lòng.

Quả thật giống như là, có chút thích hắn.