Bí Mật Chung

Chương 10

Cách đó mấy ngày, Tống Mộc Văn lại tới tìm Lâm Mộc, nói là muốn dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.

Lâm Mộc không muốn đối mặt với Tổng Mộc Văn, trốn tránh theo bản năng. Nhưng đây là người mà cậu thích nhiều năm rồi. Lâm Mộc không muốn ở trước mặt Tống Mộc Văn hành xử kỳ cục rồi rồi tậm tư bại lộ, cũng không muốn Tống Mộc Văn cảm thấy mình kì quái cho nên đành đồng ý.

Tống Mộc Văn vẫn như cũ tươi cười nói chuyện phiếm với Lâm Mộc. Cả người Tống Mộc Văn phảng phất đều lộ ra ôn nhuận như ngọc, hào hoa phong nhã.

Tống Mộc Văn nhìn ra Lâm Mộc thất thần, đặt đôi đũa xuống hỏi Lâm Mộc: "Mộc Mộc gần đây có chuyện phiền lòng sao?"

"...." Lâm Mộc sửng sốt trong chốc lát rồi phục hồi tinh thần, trả lời, "Không có. Có thể là bởi vì em nghỉ ngơi không tốt."

Tống Mộc Văn là người nào cơ chứ. Anh ta ước chừng lớn hơn Lâm Mộc bảy tuổi. Sau khi tốt nghiệp thì lăn lộn trên thương thường cũng được mấy năm, nhìn qua đủ loại người cho nên làm sao không nhìn ra Lâm Mộc bây giờ đang qua loa chiếu lệ.

Tống Mộc Văn giả vờ châm chước mở miệng: "Là vì chuyện tình cảm hả?" Tầm mắt anh ta dừng trên mặt Lâm Mộc, không buông tha một dao động trên khuôn mặt cậu.

Nghe được lời này, Lâm Mộc không tự giác mà có chút khẩn trương, trong đầu dường như theo bản năng nhảy ra khuôn mặt của Bạch Cẩn Hiên.

Lâm Mộc nắm chặt chiếc đũa trong tay, nghĩ thầm: không sai, gần đây tình cảm dao động không phải bởi vì Bạch Cẩn Hiên sao, cho nên theo bản năng nghĩ đến cậu ta cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà nhớ lại dáng vẻ ngày đó của Bạch Cẩn Hiên Lâm Mộc lại không khỏi có chút lo lắng, không biết Bạch Cẩn Hiên đã khôi phục chưa, tâm tình có tốt hơn chút nào không.

Mà Tống Mộc Văn đối diện cơ hồ đọc hết được tâm tư của Lâm Mộc, nhìn bộ dáng Lâm Mộc xuất thần nghĩ về ai đó làm anh ta không khỏi trầm mặt, trong lòng cũng lập tức trở nên trống rỗng.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, sắc trời đã dần tối. Tống Mộc Văn muốn đưa Lâm Mộc về nhà nhưng lần này Lâm Mộc kiên quyết từ chối.

Tống Mộc Văn cũng không kiên trì. Vừa rồi ở nhà hàng anh cố ý tiếp tục hỏi thăm nhưng bất luận hỏi thế nào Lâm Mộc cũng không trả lời.

Chờ Tống Mộc Văn đi rồi, Lâm Mộc lấy di động ra. Vừa rồi ở nhà hàng cậu nhận được tin nhắn của Bạch Cẩn Hiên muốn cậu đi tìm hắn. Trả lời tin nhắn xong Lâm Mộc không do dự trực tiếp gọi taxi đi đến địa chỉ lần trước.

--Vừa đến dưới lầu Lâm Mộc đã thấy được Bạch Cẩn Hiên đã sớm đứng chờ sẵn.

Hôm nay sắc mặt Bạch Cẩn Hiên tươi cười, biểu tình nhẹ nhàng, xem ra là khôi phục rồi.

Bạch Cẩn Hiên thấy Lâm Mộc, đi tới ôm lấy vai cậu đi lên nhà.

Lâm Mộc vừa nhìn thấy Bạch Cẩn Hiên thì tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, cũng không từ chối hành động thân mật này.

Chung cư này có thang máy cho nên rất ít người đi cầu thang bộ. Hai người đi thang bộ hôn được vài lần, thời điểm tới cửa nhà đã có chút gấp không chờ nổi.

Bạch Cẩn Hiên móc chìa khóa ra mở cửa nhà. Vừa mới đóng cửa lại, Lâm Mộc đã bị hắn đè lên huyền quan hôn môi.

Lâm Mộc bị ấn ở trên tường, gắt gao ôm lấy cổ Bạch Cẩn Hiên. Lâm Mộc thấp hơn Bạch Cẩn Hiên một chút cho nên phải hơi hơi nhón chân mới có thể hôn đến bơ môi của Bạch Cẩn Hiên.

Hai người còn chưa bật đèn, cứ thế ở nơi tối tăm thế này tận tình hôn môi. Đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, liếʍ láp nước bọt trong miệng đối phương, cơ thể dán sát hỗn loạn thở dốc cũng không biết qua bao lâu mới tạm thời tách ra một chút.

Lâm Mộc cảm thấy bản thân muốn nổi điên nhưng cậu quả thật rất muốn làm. Hôm nay không biết chạm phải điểm nào trong người làm cậu rất muốn làʍ t̠ìиɦ với Bạch Cẩn Hiên.

Trong lúc Lâm Mộc bình ổn hơi thở, Bạch Cẩn Hiên lại dán sát vào, thấp giọng nói: "Đi phòng tắm nhé?"

Lâm Mộc nuốt nước miếng, nói: "Được."

Trong phòng tắm đèn đóm sáng ngời, quần áo Lâm Mộc đều bị cởi sạch sẽ, nước bồn tắm vừa lúc tràn đầy.

Bạch Cẩn Hiên nằm vào trước sau đó nắm cổ tay Lâm Mộc để người ngồi trên đùi mình. Bạch Cẩn Hiên dùng khăn lông ướt xoa lên người Lâm Mộc. Hôm nay hắn muốn từ từ tới.

Lâm Mộc an tâm hưởng thụ phục vụ của Bạch Cẩn Hiên. Làn da Lâm Mộc trắng nõn, dáng người thiên gầy, xương quai xanh rõ ràng. Trên người bị nước cọ rửa qua càng thêm vài phần dụ hoặc.

Đôi mắt Bạch Cẩn Hiên dần dần trở nên sâu thẳm. Khăn lông trên tay hắn chậm rãi cọ xát trước ngực Lâm Mộc, xoa xoa hai đầṳ ѵú cứng lên làm quầng vυ' hơi hơi có chút sưng to vừa diễm lệ lại vừa câu nhân.

Sắc mặt Lâm Mộc dần dần trở nên ửng hồng, thân dưới cũng có chút khó nhịn. Giờ phút này cậu đang khóa ngồi trên đùi đối phương. Cách trong gang tấc chính là dươиɠ ѵậŧ của Bạch Cẩn Hiên. Căn cl kia đã chậm rãi đứng thẳng lên dán sát vào cậu. Dươиɠ ѵậŧ lắc lư không cẩn thận cọ trúng làm một cỗ kɧoáı ©ảʍ tê dại tràn ngập khắp người Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhịn không được nữa, cọ lên người Bạch Cẩn Hiên nói: "Cậu làm tớ ngứa quá."

Bạch Cẩn Hiên thả khăn lông ra, bình tĩnh nhìn Lâm Mộc: "Ngứa chỗ nào?"

Lâm Mộc cũng không cảm thấy ngượng, chỉ cảm thấy hưng phấn. Đầu lưỡi theo bản năng liếʍ một vòng môi trên, nói nhỏ: "Chỗ nào cũng ngứa hết."

Lâm Mộc di chuyển bản thân về trước, côn ŧᏂịŧ của cậu cọ xát với dươиɠ ѵậŧ của Bạch Cẩn Hiên. Hai căn dươиɠ ѵậŧ kích cỡ khác biệt đều đang cứng ngắc. Qυყ đầυ to béo đều sưng to, mã mắt đã bắt đầu chảy nước.

Bạch Cẩn Hiên vươn bàn tay to rộng nắm lấy hai căn dươиɠ ѵậŧ cùng một chỗ rồi chậm rãi cọ xát, hơi chồm người cùng Lâm Mộc hôn môi.

Lâm Mộc bám lấy bờ vai đối phương, cơ khát liếʍ mυ'ŧ môi lưỡi Bạch Cẩn Hiên. Hôn môi đến động tình, hai chân Lâm Mộc nhũn ra, du͙© vọиɠ càng thêm bành trướng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, vội vàng nói: "Cậu trực tiếp vào đi."

Bạch Cẩn Hiên nhìn chằm chằm Lâm Mộc.

Khóe miệng Lâm Mộc cong cong, ngữ khí tràn ngập dụ hoặc, "Tớ nhịn không được." Cậu muốn đứng dậy Bạch Cẩn Hiên đã vươn cánh tay ngăn lại, đè ép người lại, thấp giọng nói: "Vậy thì vào."

Lâm Mộc bị đẩy tới bên kia bồn tắm, bày ra tư thế nằm ngửa, hai chân tách ra gác lên thành bồn lộ ra lỗ l*и hồng nhạt ở giữa.

Phía dưới của cậu lớn lên dị dạng nhưng mà giờ phút này cái khe thịt kia lại cực kì câu nhân, vừa hồng lại diễm, hơi hơi co rút lại giống như một cái miệng nhỏ tham ăn.

Bạch Cẩn Hiên xoa lên cái khe thịt kia, khẽ cọ xát một cái ngón tay đã chui thẳng vào. Vách thịt bên trong lập tức cắи ʍút̼ ngón tay của hắn, vừa khẩn vừa nhiệt tình.

"Ưʍ... Tiến vào đi..." Lâm Mộc cảm thấy ánh đèn có chút chói mắt dùng mu bàn tay chặn lại, chủ động nâng mông lên, hai chân cũng tách rộng ra không hề cảm thấy thẹn thùng chút nào nói: "Đυ. tớ đi."

"Chờ một chút. Phải khuếch trương đã." Bạch Cẩn Hiên lại chèn một ngón tay, cẩn thận khuếch trương. Hắn chồm lên hôn lên môi Lâm Mộc, nụ hôn không sâu, lưu luyến nơi cằm của cậu một chút rồi lại trượt xuống cổ.

Bạch Cẩn Hiên để lại ở đó một cái ấn ký. Nhìn đến dấu hôn đỏ thẫm kia, đột nhiên nói: "Đáng tiếc là biến mất nhanh quá."

Lâm Mộc giật mình: "Gì cơ?" Sau một lát cậu mới phản ứng lại, mỉm cười nói: "Thể chất của tớ tốt lắm, dấu vết gì cũng không lưu lại được lâu." Rồi đột nhiên nhớ đến lần trước bị Tống Mộc Văn nhìn thấy không khỏi bật cười.

Nhưng trong giây lát, Lâm Mộc cười tủm tỉm với Bạch Cẩn Hiên, duỗi tay nhéo mũi hắn, "Con muỗi bự lại muốn cắn tớ à." Cậu hơi nâng ngực đưa đầṳ ѵú đỏ bừng đến trước mặt Bạch Cẩn Hiên, "Cho cậu cắn chỗ này. Cắn mạnh một chút, sưng lên cũng được, ưʍ...."

Lâm Mộc thở dốc. Bạch Cẩn Hiên đã không khống chế được ngậm lấy đầṳ ѵú của cậu, liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú, rồi bao bọc cả quầng vυ' rồi cắn một cái. Cái cắn này quả thật có chút mạnh, chờ Bạch Cẩn Hiên buông ra thì nơi đó đã để lại dấu ấn của hai hàm răng.

"Đau quá đó." Lâm Mộc không tức giận. Nhưng Bạch Cẩn Hiên lại vì bản thân mất khống chế nên có chút hối hận. Hắn lại cúi đầu nhưng lần này lại tỉ mỉ dịu dàng dùng đầu lưỡi an ủi chỗ đó, một bên lại dùng ngón tay khuếch trương lỗ l*и của Lâm Mộc.

Nhưng cho dù Bạch Cẩn Hiên có liếʍ thế nào, hai hàng răng khắc lên kia trong chốc lát chẳng thể biến mất được.

Giọng nói Bạch Cẩn Hiên có chút áy náy: "Đau lắm không?"

Lâm Mộc lắc đầu: "Sướиɠ lắm."

Bạch Cẩn Hiên giống như bị vẻ mặt của Lâm Mộc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngón tay từ từ rút ra rồi thay bằng dươиɠ ѵậŧ thô to của mình.

Côn ŧᏂịŧ của Bạch Cẩn Hiên quá lớn, lỗ l*и kia cho dù có được khuếch trương cẩn thận muốn hoàn toàn nuốt vào cũng mất một chút thời gian. Nhưng hiển nhiên, hai người cũng không vội vã.

L*и da^ʍ của Lâm Mộc vừa chặt vừa ướt mềm. Bạch Cẩn Hiên bị nó mυ'ŧ vô cùng thoải mái. Chờ khi dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cắm đến bên trong, hắn liếʍ vành tai Lâm Mộc, thấp giọng nói: "Tôi sẽ làm Tiểu Đồng Trác càng thoải mái."

Bạch Cẩn Hiên quả thật làm Lâm Mộc vô cùng thoải mái. Sau khi uống chút rượu, tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể cậu càng thêm cuộn trào. Giờ phút này, Lâm Mộc bị Bạch Cẩn Hiên không ngừng đưa đẩy, thoải mái không ngừng kêu da^ʍ.

Nước trong bồn tắm bị động tác kịch liệt của hai người trào ra hơn một nửa, nước còn dư lại nhanh chóng lạnh đi. Bạch Cẩn Hiên lo lắng phía sau lưng của Lâm Mộc bị cạnh bồn tắm chà xát nhanh chóng giữ nguyên tư thế ôm người đứng lên.

Lâm Mộc đã quen với sức lực của hắn cũng không có kinh ngạc mấy, thuận theo ôm lấy bờ vai của Bạch Cẩn Hiên. Bạch Cẩn Hiên ôm lấy cánh mông Lâm Mộc, đặt cậu lên bồn rửa mặt.

"Ưʍ..." Lâm Mộc thoải mái nhắm mắt rêи ɾỉ. Cả người cậu vẫn còn ướt đẫm, da thịt phiếm một tầng đỏ ửng, phía cổ rồi trước ngực đều đầy dấu hôn nhưng Lâm Mộc vẫn cảm thấy không đủ, thở dốc nói: "Chậm một chút. Tớ không muốn bắn sớm đâu."

Nói xong lại có chút buồn bã, "Lần nào cũng đều là tớ bắn trước.... Hức... Đừng chạm..." Trong khi cậu nói chuyện, Bạch Cẩn Hiên chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra vừa lúc chạm qua điểm mẫn cảm của Lâm Mộc làm cậu sướиɠ đến thở không nổi, côn ŧᏂịŧ phía trước lại hơi cứng lên, chảy ra một ít thanh dịch.

Bạch Cẩn Hiên cười một chút. Hắn lớn lên vô cùng đẹp trai, lúc cười rộ lên thì càng mê người. Bạch Cẩn Hiên duỗi tay búng nhẹ lên côn ŧᏂịŧ kia, nói: "Tiểu Đồng Trác rất tuyệt."

Lâm Mộc nhịn không được cũng nở nụ cười, hai chân vòng lấy eo hắn rồi co lại chủ động câu lấy dươиɠ ѵậŧ của nam nhân chọc đến bên trong lỗ l*и của mình, thở dốc: "Coi như cậu đang khen tớ vậy... Ưʍ... Hôn tớ..."

Lâm Mộc khẽ nâng cằm, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, đầu lưỡi duỗi ra bên ngoài như tìm tòi gì đó. Bạch Cẩn Hiên như mong muốn của Lâm Mộc lập tức hôn lên, cũng vừa lúc không nhanh không chậm ma sát bên ngoài lỗ l*и.

Nhiệt độ không khí vốn có hơi lạnh nhưng bởi vì phòng tắm không có cửa sổ thông gió, lại vừa thêm trận làʍ t̠ìиɦ vừa rồi cho nên hai người không hề cảm thấy lạnh.

Ngược lại Lâm Mộc cảm thấy bản thân mình giống như sắp bị tan chảy, chỉ cảm thấy khắp người không có chỗ nào khó chịu. Cho dù Bạch Cẩn Hiên để cậu quỳ gối trên bồn rửa mặt, vểnh mông lên bị làm từ đằng sau cũng không hề từ chối.

Trước mặt là gương soi, tuy rằng bởi vì độ nóng trong không khí làm mờ đi không còn nhìn được rõ nhưng tóm lại vẫn có thể thấy rõ hai bóng người, Lâm Mộc cũng cảm thấy có chút thẹn thùng.

Bạch Cẩn Hiên dán lên lưng Lâm Mộc, l*иg ngực nóng đến dọa người. Hắn ngậm lấy vành tai của Lâm Mộc, đôi tay tách hai cánh mông của Lâm Mộc ra để dươиɠ ѵậŧ của mình tiến vào vách thịt mềm mại kia, hướng đến nơi sâu nhất hung hăng đâm vào.

Không biết đã đưa đẩy được bao nhiêu, Lâm Mộc cho dù có nhẫn nại đến mức nào thì mười phút sau cũng không nhịn được mà bắn ra. Cậu kẹp dươиɠ ѵậŧ nam nhân không bỏ, thở dốc nói: "Bắn cho tớ đi."

Thân thể cậu căng chặt, vạch thịt không ngừng co rút, quấn chặt căn ©ôи ŧɧịt̠ bự đến nỗi có thể cảm nhận được gân xanh nổi lên phía trên.

Bạch Cẩn Hiên bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng không thu liễm, tùy ý rong ruổi trong cơ thể Lâm Mộc rồi lại đưa đẩy một một lúc lâu rồi mới bắn ra, phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong âʍ đa͙σ.

Cho dù đã lót khăn lông phía dưới nhưng hai chân Lâm Mộc quỳ lên vẫn có chút khó chịu. Bạch Cẩn Hiên lại xả đầy nước bồn tắm, nắm lấy đầu gối Lâm Mộc xoa xoa cho cậu, trên mặt vô cùng áy náy: "Có cảm thấy khó chịu lắm không?"

Lâm Mộc nghiêng đầu nở nụ cười: "Không khó chịu. Học bá cùng bàn tri kỉ như vậy đúng là có chút không quen."

Bạch Cẩn Hiên bật cười, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho Lâm Mộc. Lần này Lâm Mộc một chút cũng không cảm thấy ngại, mặc cho Bạch Cẩn Hiên bế mình vào trong phòng ngủ.

Hai người trần trụi lăn vào trong chăn lại bắt đầu hôn môi. Môi lưỡi quấn lấy giống như không thể tách rời.

Lâm Mộc cũng không biết vì sao mình lại thích hôn môi với Bạch Cẩn Hiên như thế. Khi đôi môi đã tê rần, Bạch Cẩn Hiên duỗi tay kéo ngăn kéo bên cạnh giường móc ra một thứ. Lâm Mộc nhìn một lát mới phát hiện là gel bôi trơn.

Biết Bạch Cẩn Hiên muốn chơi mặt sau, Lâm Mộc cũng không từ chối, thản nhiên tách hai chân ra để cho Bạch Cẩn Hiên khuếch trương. Hiển nhiên Bạch Cẩn Hiên có chút ngoài ý muốn: "Tiểu Đồng Trác không sợ đau à?"

Lâm Mộc hừ một tiếng: "Tớ mà sợ á? Bạn cùng bàn, hôm nay làm tớ thử cảm giác bị làm đến bắn nào."

Đôi mắt Bạch Cẩn Hiên u ám, thấp giọng nói: "Như cậu mong muốn."

Cảm giác khuếch trương không mấy tốt đẹp. Phía trước Lâm Mộc còn chưa cứng, cậu nhẫn nại chịu đựng cảm giác không khỏe, nỗ lực thả lỏng bản thân, để c̠úc̠ Ꮒσα chật hẹp chậm rãi tiếp thu ba ngón tay cắm vào.

Vách trong bị cọ xát nhũn ra, Bạch Cẩn Hiên lại thong thả thêm một ngón tay, Lâm Mộc thở dốc: "Còn muốn nữa sao? Tớ cảm thấy được rồi."

"Chưa được. Bây giờ mà vào sẽ đau lắm." Bạch Cẩn Hiên thấp giọng.

Lâm Mộc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trái tim bỗng nhiên nhảy dựng, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: "Nếu không muốn làm tớ đau thì dứt khoát không cần nơi này, có thể thấy được bạn cùng bàn chẳng thật lòng gì cả." (Sorry, chỗ này mình đọc convert cũng không hiểu gì cả.)

Cậu vừa dứt lời thì Bạch Cẩn Hiên đột nhiên chồm lại gần.

Khuôn mặt đẹp trai đột nhiên phóng đại trước mặt làm Lâm Mộc có chút không thích ứng được, trái tim không ngừng đập mạnh, muốn áp xuống cũng không được. Hô hấp Lâm Mộc có hơi cứng lại, Bạch Cẩn Hiên nói: "Tôi thật lòng mà."

Khuôn mặt Bạch Cẩn Hiên lộ ra vẻ nghiêm túc, âm thanh từ tính, không giống như đáp trả câu nói của Lâm Mộc mà giống như thông báo hơn.

Cảm giác mơ hồ này giống như một câu hai nghĩa làm Lâm Mộc không khỏi có chút khẩn trương. Cậu cuộn trong ngón tay lại, quyết định làm như không thấy, cong đầu gối ma sát dưới háng đối phương, lộ ra vẻ tươi cười mê người, "Có thể rồi."

Bạch Cẩn Hiên cũng nở nụ cười, duỗi tay cầm lấy bαo ©αo sυ đặt trong tay Lâm Mộc: "Mang giúp tôi."

Lâm Mộc mang bαo ©αo sυ cho Bạch Cẩn Hiên càng ngày càng thuận tay, vừa nhanh vừa hiệu quả. Thời điểm nắm lấy căn dươиɠ ѵậŧ kia trong lòng Lâm Mộc có chút cực kì hâm mộ, nhịn không được mà vuốt ve vài cái, khẽ thở dài: "Thật to."

Bạch Cẩn Hiên đè người xuống, tách hai chân cậu ra, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng cọ xát bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα thong thả tiến vào, thấp giọng nói: "To như vậy Tiểu Đồng Trác cũng ăn hết mà."

Bên trên bαo ©αo sυ cũng có chất bôi trơn. Cú© Ꮒσα đã được khuếch trương cẩn thận cho nên không có làm Lâm Mộc cảm thấy khó chịu nhưng ban đầu đúng là cảm giác không có thoải mái cho lắm.

Địa phương không nên bị cắm vào lại bị một cây dươиɠ ѵậŧ to như thế chen vào làm vách ruột luôn muốn đẩy nó ra ngoài. Nhưng dần dần điểm G bị ma sát, kɧoáı ©ảʍ cứ như vậy mà lan ra toàn thân.

Bạch Cẩn Hiên cố ý không kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ khác của Lâm Mộc, chỉ lưu lại vài chiếc hôn nóng hổi ở cổ và cằm của người dưới thân. Tìиɧ ɖu͙© của Lâm Mộc quả thật bị một tay Bạch Cẩn Hiên khống chế. Điểm G bị ©ôи ŧɧịt̠ bự ma sát, côn ŧᏂịŧ của Lâm Mộc cũng hoàn toàn cương lên, ngay cả khóe mắt cũng thấm đầy nước mắt.

Cậu thở hổn hển, ngón tay không nhịn được muốn nắm lấy ga giường lại bị Bạch Cẩn Hiên nắm lấy, làm thành tư thế mười ngón giao nhau.

Chục cái đưa đẩy làm cả người Lâm Mộc như đang chìm trong bể tìиɧ ɖu͙©. Một hồi lâu, trên da thịt cậu đều phân bố một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt ủng đỏ như nhỏ máu. Lông mi Lâm Mộc run rẩy, thở dốc khẽ cười: "Bạn cùng bạn thật là lợi hại."

Bạch Cẩn Hiên hôn lên đôi môi Lâm Mộc: "Thoải mái không?"

"Ưm, thoải mái lắm." Lâm Mộc lại một lần nữa cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ dâng trào. Cảm giác này không giống với như cᏂị©Ꮒ phía trước, mà trong lúc nhất thời cậu không nghĩ ra được làm chỗ nào sẽ càng thoải mái hơn.

Dươиɠ ѵậŧ Lâm Mộc không ngừng chảy nước, chất nhầy chảy ra đều tích trên bụng cậu. Cú© Ꮒσα cũng co rút lợi hại, từng chút từng chút cắn chặt căn căn bực của Bạch Cẩn Hiên.

Lâm Mộc thoải mái đong đưa cánh mông về phía Bạch Cẩn Hiên, thở dốc nói: "Chạm một chút... A... Ưʍ..."

Bạch Cẩn Hiên chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ thô dài ra rồi lại đυ. vào thật sâu. Mà lần này làm cho Lâm Mộc bật ra một tiếng thét chói tai.

Lâm Mộc sướиɠ đến nỗi thân thể đều mềm cả đi, duỗi tay che khuất đôi mắt. Lúc này đây dươиɠ ѵậŧ của cậu thật sự không trải qua bất luận đυ.ng chạm gì đã bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đầy bụng, còn có một ít đều bắn lên trên ngực.

Lâm Mộc thoải mái run rẩy, dời mu ban tay ra, mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt Bạch Cẩn Hiên, vươn tay về phía hắn: "Hôn tớ."

Bạch Cẩn Hiên ôm người lên để Lâm Mộc ngồi lên trên đùi mình rồi giữ tư thế này kịch liệt hôn môi. Căn ©ôи ŧɧịt̠ bự trong vùi trong c̠úc̠ Ꮒσα, cứng ngắc nóng hổi.

Hai người thay đổi góc độ hôn môi, nước miếng từ khóe miệng không ngừng chảy xuống dưới nhưng không ai bận tâm, mãi đến khi không thở nổi mới tách nhau ra.

Lâm Mộc cảm giác dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể mình hơi run rẩy, nhẹ nhàng cười cười, ngữ khí vừa mềm vừa ngọt: "Muốn bắn sao?"

Bạch Cẩn Hiên nhìn chằm chằm Lâm Mộc, "ừ" một tiếng.

Cú© Ꮒσα Lâm Mộc cố ý co rút một chút, "Vậy thì bắn đi."

Bàn tay to rộng của Bạch Cẩn Hiên có hơi dùng sức xoa nắn mông thịt của Lâm Mộc như là muốn phát tiết cái gì. Hắn nhẫn nại một chút mới thấp giọng nói: "Tôi muốn bắn bên trong cậu." Bạch Cẩn Hiên bình tĩnh nhìn Lâm Mộc, kiên nhẫn chờ cậu đồng ý.

Lâm Mộc cũng nhìn thẳng đối phương, l*иg ngực lại một lần nữa phập phồng kịch liệt. Lời cự tuyệt tới bên miệng nhưng rốt cuộc lại nói không nên lời. Cậu chậm rãi dịch chuyển để căn căn bự tuột ra, duỗi tay gỡ bao cao cũ đã ướt dầm dề xuống, sắc mặt ửng đỏ nói: "Tiến vào."

Ánh mắt Bạch Cẩn Hiên sáng lên, hô hấp có chút dồn dập. Hắn bóp lấy bắp đùi Lâm Mộc, để dươиɠ ѵậŧ lại đυ. vào. Lúc này đây, hai người đã hoàn toàn dán sát với nhau.

Làm trực tiếp phía sau có chút nguy hiểm, không có nền móng tình cảm lại muốn bắn vào trong đều muốn cả hai bên phải vô cùng tin tưởng đối phương với có thể được. Nếu là trước khi Lâm Mộc hẳn là sẽ không đồng ý nhưng cậu hiện tại đối với Bạch Cẩn Hiên hình như không có điểm mấu chốt.

Bạch Cẩn Hiên cảm thấy bản thân có khả năng điên rồi, hoặc là có thứ gì đó đang thay đổi mà chính hắn còn không có ý thức được.

Giống như muốn che giấu cái gì, Lâm Mộc ôm chặt cổ Bạch Cẩn Hiên để hắn không nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Bạch Cẩn Hiên còn đang hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ càng thêm cứng rắn. Hắn bắt đầu đưa đẩy có chút cẩn thận rồi dần dần kịch liệt. Một lúc lâu sau Bạch Cẩn Hiên mới bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong Lâm Mộc.

Lâm Mộc cảm giác chính mình giống như lại trải qua một đợt cao trào, cả người không ngừng đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập, lâu thật lâu còn chưa phục hồi tinh thần.

Bạch Cẩn Hiên cứ ôm cậu như vậy. Ngón tay chậm rãi vuốt vẻ khắp người Lâm Mộc. Một lúc sau mới chồm người tới hôn lên môi Lâm Mộc, hai người lại chìm vào nụ hôn vô cùng mãnh liệt.

Phảng phất có một thứ gì đó dưới tình huống hai người còn chưa nhận ra, đã lặng lẽ thay đổi.