Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 2: Kẻ dối trá

- Anh à, trưa nay về ăn cơm với em nhé.

Hứa Phong Đàm ban đầu còn khác bất ngờ vì cô ấy chủ động gọi, sau đó thì anh lại càng bất ngờ hơn vì được cô ấy gọi về ăn cơm. Đây là cuộc sống vợ chồng mà bấy lâu nay anh mong đợi rồi.

Anh còn đang ở chợ, đàn em của anh nói ồn ào vào điện thoại nên khiến anh khó nghe, anh giữ điện thoại rồi mắng nhiếc.

- Mấy thằng kia im lặng hộ cái.

Thói côn đồ đó nhanh chóng tắt đi khi anh hỏi lại cô:

- Em nói gì cơ?

Chúc Tự Đan bình tĩnh nói lại lần nữa:

- Trưa nay anh về sớm ăn cơm cùng em nhé.

Hứa Phong Đàm vui thầm trong lòng, anh đã từng tưởng tượng ra một khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, chỉ là không nghĩ cô ấy lại thông suốt sớm như vậy. Anh tươi cười đồng ý.

- Được.

Bọn đàn em của Hứa Phong Đàm lén lút bàn tán vì sợ bị phát hiện.

- Chúng mày thấy chưa, đại ca có vợ rồi nên thay đổi đó, từ giờ phải biết ý nghe chưa?

Người nói là Đường Tam, thường được gọi là Tam ca, cậu ta là người đi theo Hứa Phong Đàm đã lâu nhưng dù vậy thì vẫn không có ngoại lệ. Hứa Phong Đàm nhanh chóng hoá thân thành tên dân đen mà mắng họ.

- Làm việc đi, hôm nay không thu hết phí thì đừng ăn cơm.

- Vâng ạ.

Bọn họ lập tức vâng dạ rồi phân nhau đi khắp ngõ ngách ở chợ.

Chỗ này là nơi chợ búa, vô cùng phức tạp, họ có thể cãi chửi nhau như thế kia ở chợ chỉ vì mớ rau, hay chỉ vì lạng thịt.

Nơi anh đang đứng chính là quầy bán chè của mẹ vợ, cũng chính là mẹ ruột của Chúc Tự Đan - Mai Vu Đồng.

Vì bà ấy đang mải làm nên không nhìn xem người đứng đợi mua đồ là ai mà chỉ hỏi:

- Cậu thanh niên muốn mua chè gì nhỉ?

Hứa Phong Đàm liền hỏi:

- Hôm nay mẹ bán đắt chứ?

Khi nghe thấy giọng nói của anh thì bà ấy liền tỏ ra không vui nhưng sau đó vì không muốn khó xử nên lại niềm nở đáp:

- Ừm, dạo này đắt khách lắm, cậu ngồi đi, tôi làm cho cậu một cốc chè thập cẩm nhé.

Hứa Phong Đàm lắc đầu, anh biết mẹ vợ cũng không ưa gì mình nên chỉ nói:

- Mẹ gói cho con một phần về cho Tự Đan nhé, chắc cô ấy nhớ chè của mẹ làm lắm.

Trong giây lát, đôi mắt của Mai Vu Đồng đỏ sọc lên vì vừa thương con lại vừa nhớ con, vì bà ấy vì bác trai ruột mà phải lấy Hứa Phong Đàm, một tên côn đồ chuyên đi thu phí bảo kê ở cái chợ này. Hừ, thật nực cười, vì có nó mà tiệm chè bé bé của Mai Vu Đồng lại trở nên đông khách hơn chỉ vì họ muốn nịnh nọt tên khốn Phong Đàm kia.

Hứa Phong Đàm cầm lấy chè rồi rời đi, khi anh vừa rời đi thì Mai Vu Đồng không để ý cho lắm, mãi sau mới phát hiện ra anh để lại rất nhiều tiền cho bà. Chỗ tiền này có thể mua cả hàng trăm cốc chè ấy chứ. Mai Vu Đồng cắn răng cầm lấy rồi tiếp tục cần mẫn làm việc.

***

Trở về nhà, Chúc Tự Đan đã sớm dọn cơm đợi Hứa Phong Đàm. Căn nhà của họ không lớn, không đẹp cũng chỉ gọn gàng nhưng vì nụ cười của Chúc Tự Đan mà Phong Đàm bỗng cảm thấy nó đẹp hơn bao giờ hết.

- Anh về rồi đây.

Chúc Tự Đan anh nhanh nhảu chạy ra khoác tay anh, cô chưa từng chủ động như vậy bao giờ nên làm anh hạnh phúc.

- Ngồi đi, hôm nay mừng kỷ niệm một tháng chúng ta cưới nhau đấy. Em đã rất cất công chuẩn bị bữa cơm cho anh.

Hứa Phong Đàm mỉm cười, anh không đợi chờ mà lập tức cầm đũa ăn lấy ăn để, dù không quá nhanh nhưng cũng có thể cảm nhận được sự vội vàng ấy.

Chúc Tự Đan nhìn anh ấy ăn cơm mà trong lòng nảy ý cười.

- Một lát nữa thôi.

Sau khi kết thúc bữa cơm, Hứa Phong Đàm phụ giúp cô ấy rửa bát, bọn họ nhìn như một cặp vợ chồng mới cưới vậy. Vì anh kiệm lời lại không hay bày tỏ cảm xúc nên Chúc Tự Đan vẫn chưa thấy rõ được biểu cảm vui vẻ kia của anh.

Chúc Tự Đan nảy ra một ý, cô nhân lúc anh đang úp bát mà ôm anh từ phía sau, mùi hương bạc hà thoang thoảng pha lẫn cùng với mùi thuốc lá nhanh chóng xộc vào mũi cô, mùi hương này đã quá quen thuộc rồi, khiến cô đều thấy nhàm chán. Nhưng cô cố nhịn xuống rồi nói:

- Hứa Phong Đàm em muốn.

Hứa Phong Đàm bị cô tạo hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh cố nhịn xuống, úp hết bát rồi cạy tay cô đang ôm bụng mình ra.

Chúc Tự Đan còn tưởng mình thất bại rồi nhưng không ngờ, anh ấy bế bổng cô vào phòng ngủ rồi đặt cô lên giường.

Dáng vẻ vội vàng của anh khiến cho cô vui vẻ lên không ít. Chúc Tự Đan còn chủ động câu dẫn anh, cô ngoắc tay như đang vẫy gọi anh vậy.

Hứa Đàm Phong tiến đến chỗ cô, muốn khẽ hôn lên môi của người con gái này nhưng lại bị từ chối. Cô đặt tay lên môi của anh như thể đang muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, tiếp đó là chủ động đưa tay lên vuốt mặt của anh rồi đếm.

- Một, hai, ba.

Khi Chúc Tự Đan đếm đến ba, Hứa Phong Đàm liền cảm thấy trong thân thể xuất hiện sự mệt mỏi, chân tay đều không còn sức mà phải dựa vào người của cô ấy, miệng cũng không tài nào mà mở ra để nói được. Anh khẽ nhíu mày rồi nghĩ.

- Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chúc Tự Đan nhanh chóng hất người của anh xuống bên cạnh, lạnh lùng vô tình nhìn anh.

- Là do anh tự chuốc lấy.

Mặc kệ Hứa Phong Đàm nằm bất động trên giường, Chúc Tự Đan liền đi đến sọt quần áo, cô cầm ga giường lên rồi nói:

- Vết máu này từ đâu mà ra?

Khi nghe thấy cô hỏi như vậy thì Hứa Phong Đàm liền hiểu, thì ra cô ấy đã biết chuyện, đúng là anh đã quá bất cẩn khi không để ý đến nó.

Anh tự cười chính mình, anh cũng sớm nghĩ ra:

- Thì ra tất cả những gì cô ấy làm chỉ đều vì muốn trả thù mình, nấu ăn nhưng lại không ăn một món là xương sườn chua ngọt, món đó chắc hẳn là chỉ dành cho những người đểu cáng như anh mà thôi.

Bây giờ anh nằm đây thì còn có tác dụng gì nữa, cũng đâu thể nào giải thích nên chỉ có thể cười nhếch rồi thôi.

Chúc Tự Đan rất ghét dáng vẻ này của anh, cô rất ghét, thậm chí chỉ muốn gϊếŧ anh ta đi mà thôi nhưng cô không dám.

- Hứa Phong Đàm, tại sao anh lừa tôi? Nếu như anh không lừa tôi thì tôi đã không phải kết hôn với một người khốn nạn như anh rồi. Tôi hận anh.

Nói xong thì Chúc Tự Đan vất ga giường xuống đất, cô mặc kệ anh ở đó mà đi ra ngoài, cánh cửa kia cũng đóng lại.

Bây giờ cả hai người đều đã trở thành những kẻ dối trá.

Vì anh bị cô dùng thuốc nên cơ thể đều nặng trĩu xuống, không tài nào mà nhúc nhích được.

Anh chỉ có thể cười trong đau đớn rồi nghĩ lại ký ức của hơn một tháng về trước.