Tình Nhân Không Hoàn Mỹ

Chương 9: Quá khứ đã tan thành mây khói

“Lý Phục… Lý Phục… Lý Phục!” Ba giờ sáng, Lý Phục bị Dương Chí đánh thức, cậu tỉnh lại sau cơn ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra.

Cậu thở hổn hển, tim đập loạn xạ, cố gạt những kí ức đó ra khỏi tâm trí.

Cậu lại mơ thấy mẹ.

*

Mẹ của Lý Phục là một nữ omega xinh đẹp, kết hôn với cha từ khi còn trẻ, không lâu sau đó sinh ra cậu. Lẽ ra bọn họ là một gia đình hạnh phúc nhưng mọi chuyện dần thay đổi.

Vài tháng sau khi sinh Lý Phục, Lý Đình lợi dụng công việc làm lý do giảm liên lạc và về với gia đình. Ông ta đi công tác nước ngoài dài hạn, kết quả là mẹ cậu bị trầm cảm sau sinh.

Mẹ cậu đã sớm phát hiện cha nɠɵạı ŧìиɧ từ lúc bà còn mang thai. Người mẹ trong trí nhớ của Lý Phục luôn khóc, lúc cậu ba tuổi nhìn thấy em trai được một omega khác đưa về nhà. Lúc đó cậu chỉ nghĩ có thêm một đứa bé nhỏ hơn mình, vui vẻ lao về phía y nhưng bị mẹ ngăn lại.

Vào ngày hôm đó, người mẹ vốn dịu dàng dường như hóa điên, đuổi em trai và omega kia ra khỏi nhà, còn tát Lý Phục một bạt tai. Bé con nhỏ xíu không rõ đạo lý đối nhân xử thế, ngây thơ nghĩ mình đã làm mẹ tức giận. Cậu không dám khóc một giọt nước mắt nào, cũng không bao giờ nhắc đến em trai trước mặt mẹ nữa. wattleonidasmini

Khi Lý Đình biết trò hề ngày hôm đó, ông ta ít về nhà hơn. Sau này Lý Phục mới biết cha cậu có thêm một gia đình bên ngoài. Tình trạng của mẹ ngày càng tồi tệ, để lại nhiều vết sẹo trên người, vết dao đầy tay do tự tay bà rạch. Bà ảo tưởng có thể dùng những thứ này để níu kéo cha nhưng thời gian trôi qua, bà phát hiện chiêu này không có tác dụng, nản lòng thoái chí.

Lý Phục lên năm tuổi, mẹ đã chọn tự tử bằng cách nhảy lầu, bé Lý Phục tận mắt chứng kiến

toàn bộ quá trình. Ngày hôm đó mẹ ăn mặc nghiêm túc, bà mặc váy trắng, uốn tóc, mỉm cười sờ mặt Lý Phục: “Hôm nay mẹ sẽ được tự do, bé Phục có vui không?” Một cậu bé làm sao có thể hiểu được ý của mẹ? Chỉ gật đầu phấn khích, bà nói tiếp, “Mẹ sẽ cho con xem một trò ảo thuật.” Vừa nói, bà vừa bước tới cửa sổ, “Một lát nữa mẹ sẽ biến mất, bé Phục nhìn cho kỹ.” Mẹ nở nụ cười chưa từng thấy trên môi, bà ngồi trên cửa sổ giang tay ngã xuống và biến mất khỏi mắt Lý Phục. Lý Phục chạy về phía trước nhìn xuống chỉ thấy mẹ ngã dưới đất, phun máu tươi làm cho đôi môi của bà đỏ hơn. Máu tươi nhuộm đỏ váy bà, những đóa hoa đỏ tươi nở rộ trên váy. Con nít không hiểu ý nghĩa của cái chết, đêm đó, Lý Đình gấp gáp chạy về nhà ôm Lý Phục khóc rống, lẩm bẩm: “Cha sai rồi, sai rồi. Bé Phục, cha có lỗi với hai mẹ con…” Cha không còn nhắc đến em trai và người khác trước mặt cậu nhưng mẹ không bao giờ quay trở về nữa.

Lý Đình kiếm tiền đưa Lý Phục đến một ngôi nhà lớn hơn, cố gắng hết sức đáp ứng mọi nhu cầu của Lý Phục. Làm việc chăm chỉ để mang lại cho Lý Phục một cuộc sống tốt, mời thầy giáo tốt nhất dạy cậu nhưng trong giai đoạn quan trọng lúc Lý Phục trưởng thành, ông lại bỏ bê. Khi còn nhỏ Lý Phục đã không có ấn tượng gì về cha, cả ngày không gặp nhau được mấy lần, chỉ có người hầu và quản gia ở bên cạnh.

Căn nhà ngày càng lớn nhưng tình cảm ngày càng mờ nhạt. Khi Lý Phục lớn lên, Lý Đình dẫn cậu đến nhiều bữa tiệc, cuộc sống nhàm thế này khiến Lý Phục chán ghét. Cậu nhớ mẹ, vào một đêm, Lý Phục mơ thấy mẹ. Mẹ ở trong mơ rất hạnh phúc, khuôn mặt đầy nụ cười, vẫy tay chào cậu nhưng ngay lúc cậu gặp mẹ, giấc mơ đã kết thúc. Sau đó, tần suất Lý Phục mơ càng nhiều, cậu mơ thấy mẹ có cuộc sống hạnh phúc nhưng hễ muốn ôm mẹ là cậu tỉnh ngay.

Cha chỉ cung cấp về vật chất mà bỏ qua nội tâm của cậu. Theo thời gian, tinh thần của Lý Phục ngày càng nghiêm trọng. Mọi cảm xúc bùng nổ vào một buổi sáng khi cậu thiếu niên Lý Phục vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, cậu nhớ mẹ rồi đi đến kho chứa đồ, nơi cất giữ những thứ của mẹ. Cậu thường ngơ ngác đứng một mình trong đó, một lần ở lại là một ngày. Lý Phục rất giống mẹ, quỷ thần xui khiến cậu mặc quần áo của mẹ vào, búi cao giống mẹ, tự ngắm mình trước gương: “Con gặp được mẹ rồi.” cậu cứ như vậy bước ra ngoài. Ra tới cửa tình cờ đυ.ng phải Lý Đình, cha cậu không khỏi xuất thần, run rẩy vuốt ve mặt cậu, nước mắt bất giác chảy ra. Lý Phục nhớ ngày đó cha ngây người ở trong phòng rất lâu, thấp giọng nức nở, sau khi đi ra càng cẩn thận e dè nhưng Lý Phục chỉ cảm thấy chán ghét, mối quan hệ cha con ngày càng xa cách. Sau khi trưởng thành, cậu dọn ra khỏi nhà.

Lý Phục vốn nghĩ mối quan hệ giữa cậu và gia đình sẽ dừng lại ở đó nhưng ai ngờ việc làm sau này mới phá hủy trái tim cậu. Cha sắp xếp cho cậu làm giám đốc một công ty con, ban đầu đồng nghiệp mới không mấy thân thiện vì cậu là một omega. Về sau bọn họ phát hiện năng lực của cậu rất xuất sắc, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, dịu dàng từ tốn mới từ từ tiếp nhận, không thiếu người cầu hôn. wpthistooshallpass115

Trợ lý của Lý Phục là một trong số đó. Trợ lý là một alpha cao khoảng 1m9, y là người duy nhất hướng về Lý Phục khi những người khác phớt lờ cậu. Từ nhỏ Lý Phục đã không thiếu người theo đuổi nhưng bọn họ đều bị cậu từ chối. Nhưng trợ lý mới lại rất nhiệt tình. Vì từ nhỏ đã khuyết thiếu quan tâm nên dần dà Lý Phục có ấn tượng tốt về trợ lý này.

Bước ngoặt của sự việc xảy ra trong một lần gặp gỡ khách hàng, bên kia là sếp của một công ty tương đối lớn, gã nhìn trúng mặt Lý Phục. Hạ một ít thuốc vào rượu, cậu choáng váng suýt nữa bị gã mang đi. Cũng may trợ lý đến kịp thời, y cứu và dẫn cậu về nhà y.

Bởi vì thuốc, Lý Phục phát tình trước thời hạn. Bên cạnh chỉ có trợ lý alpha, trợ lý lau mồ hôi cho cậu, hỏi: “Biết em là ai không?”

Lý Phục cảm thấy trong người có lửa đốt, yếu ớt ôm lấy trợ lý, thì thào: “Tôi biết…”

“Anh cứng, sếp à, anh có cần em giúp không?” Y không thành thật đưa tay xuống hạ bộ của Lý Phục xoa nắn, quần bị đẩy lên cao, cậu bị xoa kêu lên một tiếng đau đớn.

“Anh muốn lắm sao? Nếu anh hứa sẽ làm bạn trai của em, em sẽ đâm vào.”

Lý Phục mê sảng, cũng có chút thích y, mơ hồ đồng ý: “Được…”

Trợ lý xé quần của cậu, không chuẩn bị gì cho mọi thứ nên phải bôi trơn qua loa bằng nước bọt. “Phải… đeo bαo ©αo sυ…” Lý Phục không muốn mang thai, cậu không muốn lặp lại bi kịch của mẹ. Trợ lý cương cứng bị cậu đuổi xuống giường, y đành mang theo đũng quần sưng phồng đi mua bαo ©αo sυ. Mua về mới cho y nhét vào, động tác nhét vào tuy dịu dàng nhưng đây là lần đầu tiên của Lý Phục. Thứ của trợ lý quá thô to làm cậu đau. Từng ngày trôi qua, ban ngày đi làm, ban đêm ân ái. Mãi mới tiễn được kỳ phát tình, trợ lý theo đó ở bên cạnh Lý Phục.

Mối tình đầu của Lý Phục bắt đầu một cách mơ hồ như vậy. Trợ lý đối xử với cậu rất tốt, mặc dù nhỏ hơn cậu một tuổi nhưng y rất giỏi chăm sóc. Giống như tất cả cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt, bọn họ lén hôn nhau trong phòng trà khi không có ai ở đó. Cùng ân ái vào cuối tuần, dường như cuộc sống đang từng bước đi vào quỹ đạo. Nhưng trên giường lại không quá hòa hợp, tìиɧ ɖu͙© luôn kèm theo đau đớn. Ngoại trừ lần đầu tiên dịu dàng, mỗi lần sau đó, trợ lý đều thô lỗ. Thường xuyên cᏂị©Ꮒ Lý Phục khóc, thích kéo tóc Lý Phục. Xuống giường giống như biến thành một người khác, hôn cậu, dỗ dành, nũng nịu nói lời xin lỗi: “Lần nào nhìn anh em cũng không nhịn được.”

Xung đột ập đến, lần đầu tiên và duy nhất bọn họ cãi nhau là khi Lý Phục đang chuẩn bị giải quyết công việc quan trọng bị trợ lý đang trong kỳ mẫn cảm đè xuống cᏂị©Ꮒ trong văn phòng làm cậu vuột mất cơ hội đó. Không thể nói lý với alpha trong kỳ mẫn cảm, lần đầu tiên đâm vào mà không mang bαo ©αo sυ, Lý Phục có khóc bao nhiêu cũng vô dụng. Y còn cố gắng đẩy vào miệng khoang, mạnh mẽ muốn đâm thẳng vào khoang sinh sản. Khoang sinh sản yếu ớt bị y đâm mạnh, pheromone hương đỗ quyên nồng nặc khiến Lý Phục buồn nôn.

Do thái độ thẳng thừng của Lý Phục, trợ lý không thể mở khoang sinh sản, vì vậy trợ ý dời hết sự tức giận của mình sang tuyến thể. Răng nanh cắn nát tuyến thể, trợ lý bắn tinh bên ngoài khoang sinh dục, hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn. Việc này khiến Lý Phục vô cùng khó chịu, bởi vì bức bách của alpha, cậu không thoát nổi, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. Tuyến thể bị cắn be bét máu thịt, đau đớn càn quét toàn thân Lý Phục. Alpha vẫn tiếp tục đẩy vào kéo ra, Lý Phục có cảm giác hạ thể bị y cᏂị©Ꮒ chảy máu. Cuộc ân ái này rất dài, mãi mới kết thúc. Trợ lý ngất đi như một vũng nước đọng vì kiệt sức, Lý Phục run rẩy rút dương v*t ra khỏi cơ thể, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đó chảy ra, dọc theo chân cậu chảy xuống đất. Lý Phục vô cùng xấu hổ, cậu để trợ lý ở lại văn phòng một mình, về nhà uống thuốc tránh thai khẩn cấp và gửi cho trợ lý một tin nhắn cuối cùng, “Chúng ta… Từ từ suy nghĩ lại thôi.”

Công việc làm ăn không còn, tình yêu thất bại còn bị người đánh dấu. Lý Phục xin nghỉ vài ngày để trốn tránh thực tại. Trong khoảng thời gian này, cậu nhận được cuộc gọi từ người cha đã lâu không liên lạc: “Bé Phục mau về nhà một chuyến, cha có chuyện muốn nói với con.”

Sau này, Lý Phục luôn nghĩ nếu ngày đó cậu không đồng ý thì quá tuyệt nhưng đời không như mong muốn, cậu đi. Ngoài cha, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Lý Đình dẫn trợ lý đến trước mặt cậu, nói: “Bé Phục còn nhớ em trai không? Lúc nhỏ hai đứa đã gặp nhau. Mẹ của thằng bé vừa mới qua đời nên cha dẫn nó về nhà…” Lý Phục không nhớ chuyện đã xảy ra tiếp theo, đầu óc vang lên từng tiếng ong ong. Sao trợ lý lại biến thành em trai chứ! Phải rồi, cậu nên nghĩ ra từ lâu. Trợ lý cũng họ Lý, lông mày và ánh mắt hơi giống cha. Có lẽ ngay từ đầu chuyện này đã là một sai lầm.

Cha ngày càng già yếu, sức khỏe không được tốt nên về phòng nghỉ ngơi sớm. Lý Phục chỉ đỏ mắt khẽ nói với Lý Thừa Vũ: “Chia tay đi.”

Lý Phục lập tức đến bệnh viện tiến hành phẫu thuật xóa sạch dấu vết. Đánh dấu vĩnh viễn sẽ đồng hành cùng omega suốt đời, vì vậy rất ít omega thực hiện giải phẫu. Lý Phục suýt chết trên bàn mổ, ca mổ không như mong đợi. Pheromone của cậu không ổn định, không thể kiểm soát được và kỳ phát tình mãnh liệt hơn. Tần suất ngày càng nhiều, thời gian cũng không cố định. Mỗi lần như vậy cậu chỉ có thể ở một mình cắn ga giường tiêm thuốc ức chế để chống chế qua kỳ phát tình.

Sau đó, cha lâm bệnh, cậu được điều động đến tổng công ty thay thế vị trí của cha. Sau nữa, cậu đến bar vì tâm trạng sa sút…

*

“Vợ gặp ác mộng nữa à?” Giọng Dương Chí kéo cậu ra khỏi hồi ức.

“Quần áo ướt hết rồi, anh thay cái khác cho em.” Dương Chí chưa kịp động đậy, Lý Phục đã kéo hắn lại, im lặng lắc đầu rồi vùi đầu vào vai Dương Chí, tham lam hít lấy pheromone của hắn.

“Sao mang thai lại càng dính người thế này… Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, ngủ ngon nhé.” Lý Phục từ từ chìm vào giấc ngủ theo tiếng dỗ dành của Dương Chí. Cậu ôm Dương Chí và nghĩ cuộc sống này cũng không tệ.