Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo Rồi

Chương 11: Ta không cần ngài phải thích, cũng không tới phiên ngài chán ghét

Hai người Quý Mị Mị và Đại Lực đẩy đám người ra, cùng nhau đi lên đàn tế.

Lúc Quý Tuyết Liên nhìn thấy hai người, trong ánh mắt đều là tuyệt vọng.

Bọn chúng đã phản bội nàng lúc nào, trở thành người của Chiến Cửu Âm!

“Đây không phải là muội muội của quý Thánh Nữ sao?”

“Đó là hộ vệ của Quý phủ mà?”

Mấy người già trong đám đông phía dưới châu đầu ghé tai.

“Ta vẫn không tin Quý đại tiểu thư có thể làm ra chuyện tàn sát biểu muội!”

“Còn không phải sao, Quý đại tiểu thư hiền lành đối với mọi người, thường xuyên tiếp tế cho người nghèo, A Mao nhà ta đi làm thuê không có cơm ăn, vẫn là Quý đại tiểu thư gọi vào phủ cho làm quản bếp!”

“Đúng vậy, Thúy Thúy nhà chúng tôi lần trước bị người ta đánh trọng thương, vẫn là Quý đại tiểu thư đã cứu con bé từ trong tay lưu manh!” Một người cha nghĩ lại chuyện đó vẫn cảm thấy sợ hãi, vẫn luôn lặng lẽ cảm kích Quý Tuyết Liên.

Một người khác gật đầu nói: “Cho nên vẫn phải xem lại, chúng ta không thể tin vào lời nói của một phía!”

“Haizz, hai vị tiểu thư đều rất tốt, A Ngưu nhà ta không có tiền khám bệnh, đúng lúc gặp được Cửu Âm tiểu thư, người ta không nói hai lời đã đưa hết túi tiền của mình cho chúng tôi!”

“Thật không hiểu được, hai người là tỷ muội, vì sao quan hệ lại biến thành như vậy?”

Mấy người dưới đài thở ngắn than dài.

Đại Lực chậm rãi đi lên, lập tức kéo cổ áo của mình ra, vết thương trên ngực chồng chất, còn có dấu vết bị bỏng.

“Ta là Đại Lực hộ vệ của Quý phủ, chuyện Quý đại tiểu thư ngược đãi thần thú đều là sự thật, hơn nữa còn khắt khe với kẻ dưới, động một chút là đánh chửi, đây là chuyện thường ngày.”

Quý Tuyết Liên điên cuồng lắc đầu, “Đừng nghe hắn...... Hắn đã bị Chiến Cửu Âm mua chuộc!”

“Tỷ tỷ, tỷ đừng phủ nhận!” Quý Mị Mị nếu không phải nghe được giọng nói của Quý Tuyết Liên, thiếu chút nữa không nhận ra cô ta.

Nàng nhìn gương mặt đã bị hủy dung của Quý Tuyết Liên, trong lòng thật hả giận.

“Các vị, chuyện Cửu Âm muội muội nói đều là sự thật……”

Nàng một hơi nói ra toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó Quý Tuyết Liên muốn nàng đi theo cô ta lên núi Hắc Phong.

Quý Tuyết Liên nằm liệt dưới đất, nói không nên lời một câu.

Quý Mị Mị tiếp tục lên án, “Quý Tuyết Liên làm đủ mọi chuyện xấu, vì muốn bắt chước Cửu Âm muội muội, tỷ ấy trái lương tâm mà tạo cho mình hình tượng thiện lương, tỷ ấy thường xuyên đem đồ ăn thừa của mình để tiếp tế cho người nghèo, còn thường xuyên tìm tên côn đồ để khi dễ người yếu đuối, sau đó tỷ ấy sẽ đi giải cứu……”

Hàng vạn người dưới đài, giờ phút này, có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.

Quý Tuyết Liên cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều dừng trên người nàng.

Đó là ánh mắt gϊếŧ người, nàng nuốt nước miếng, ánh mắt né tránh.

“Xấc xược!”

Thượng Quan Tuyên Minh không thể nhịn được nữa, vung tay áo, chắp tay sau lưng nói: “Mưu sát người nhà, ly gián quan hệ giữa nước ta và nước Tây Kinh, lừa gạt bá tánh, a, quý Thánh Nữ thật là “giỏi”!”

“Người đâu, giam Quý Tuyết Liên vào Quý phủ, chờ Quý lão tướng quân về sẽ xử lý!”

Hoàng đế bệ hạ đã nhìn thấy vài người lén lút trong đám đông, những người này có đôi mắt đen láy đặc trưng, vừa nhìn đã biết là người của nước Tây Kinh.

Quý Tuyết Liên ngốc nghếch, dám ngang nhiên châm ngòi quan hệ giữa hai quốc gia vốn đã vô cùng mẫn cảm.

May mà Chiến Cửu Âm đã hỗ trợ giảng hòa, lúc này hắn mới chú ý tới những người ngoại quốc trong đám đông kia.

Ngự lâm quân nhanh nhẹn trói Quý Tuyết Liên lại.

Người dưới đài, nước miếng của họ như muốn nhấn chìm Quý Tuyết Liên.

“Người phụ nữ không có lương tâm!”

“Muội muội của mình cũng có thể gϊếŧ, còn biến chúng ta thành kẻ ngốc!”

“Đồ ăn cướp, tiện nữ!”

......

Quý Tuyết Liên vừa tức giận vừa sợ hãi, cả người đều run rẩy, đôi mắt của nàng rũ xuống, trước mắt là gương mặt tuyệt đẹp của Chiến Cửu Âm.

Đều tại cô ta, đứa con hoang không biết từ đâu tới này!

Nếu không phải tại Chiến Cửu Âm, tất cả mọi thứ đều là của nàng, mà bây giờ, nàng sắp trở thành một tù nhân.

Chiến Cửu Âm nhìn chằm chằm Quý Tuyết Liên đầu trọc lốc, cũng không vội gϊếŧ cô ta, con mồi đã tới tay, phải chơi cho thật “vui” mới được.

Bây giờ ở đây có nhiều người như vậy, nên cho hoàng đế một chút mặt mũi mới đúng.

Nếu bây giờ nàng khăng khăng đòi gϊếŧ Quý Tuyết Liên, đối diện với hàng ngàn Ngự lâm quân, nàng và Chiến thú chưa chắc đã đánh thắng được.

Hơn nữa nàng cũng không cần thiết phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoàng quyền.

Phượng cốt đã bị đào đi, bây giờ vẫn còn đang nảy nở trong cơ thể nàng.

Chiến Cửu Âm tạm thời không thể khôi phục khả năng làm ngự thú sư, nàng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế tám con Chiến thú.

Dù sao chân tướng mọi chuyện đã rõ ràng, nàng cũng không vội vàng trong chốc lát.

Thượng Quan Quân Uyên nghe được chân tướng, cả người đều tê rần.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Chiến Cửu Âm từ thân phận một yêu nữ, giờ có thể lật lại án oan cho chính mình.

Nàng không hề biến thành ma, nói cách khác họ còn có thể ở bên nhau.

Hắn đi ngang qua người Quý Tuyết Liên, thấp giọng nói một câu, “Tiện nhân!”

Một câu chẳng khác nào gϊếŧ người!

Một câu nói từ người mình yêu chẳng khác nào con dao đâm trúng trái tim, làm nước mắt của Quý Tuyết Liên lập tức tuôn trào từ khóe mắt!

Trái tim nàng đau như cắt, Thái Tử ca ca của nàng lại xem thường nàng như vậy.

Thượng Quan Quân Uyên tràn đầy áy náy đi về phía Chiến Cửu Âm.

“Cửu Âm, thật xin lỗi, ta hiểu lầm nàng!”

Hắn chưa bao giờ xin lỗi trước bất kỳ ai.

Hôm nay đúng là hắn đã hiểu lầm người hắn yêu.

Làm đàn ông, không việc thiện nào bằng việc biết sai chịu sửa.

Hắn mong rằng Chiến Cửu Âm có thể tha thứ cho hắn, dù sao hắn đường đường là Thái Tử, có thể cúi đầu nhận sai với nàng đã là hạ thấp chính mình, cho thấy tâm ý.

Không nghĩ rằng, Chiến Cửu Âm lại lạnh nhạt mà nhìn hắn một cái.

Sau đó, khinh thường nhìn lại, xoay người liền đi.

Tám con Chiến thú lập tức đuổi theo.

“Nàng!” Thái Tử ngỡ ngàng, Cửu Âm muội muội dịu dàng của hắn đã đi đâu rồi!

Chẳng lẽ nàng còn muốn hắn đường đường là Thái Tử, phải quỳ xuống trước mặt nàng sao!

“Chiến Thánh Nữ, mời tiếp nhận chức vụ Thánh Nữ!” Hoàng đế luống cuống, hôm nay là đại điển sắc phong Thánh Nữ, nếu Chiến Cửu Âm đi rồi, chuyện này phải làm sao mới tốt.

Chiến Cửu Âm hơi hơi quay đầu lại, cười sáng lạn “Không có hứng thú!”

“To gan!” Hoàng đế còn chưa nói, Lý công công bóp chặt hoa sen cả giận nói.

Một vị lão thần nói thấm thía: “Cháu ngoại của Quý gia, ngươi cũng biết rõ đây chính là ý của Quý lão tướng quân.”

Chiến Cửu Âm cười lạnh, “Chức vị Thánh Nữ, các người nói đổi liền đổi, nói ta làm thì ta phải làm, ta nhất định phải đồng ý sao? Ta không muốn, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không ép được!”

Nhìn thêm một lần, đúng là một cô gái kiêu ngạo!

“Đúng là một cô gái cuồng ngạo, không có mắt nhìn!” Một vài vị lão thần tức đến dậm chân.

Thái Tử đi nhanh về phía trước, “Cửu Âm, tại sao lại nói chuyện với các vị trọng thần như vậy? Chức vị Thánh Nữ là vì nước vì nhà, vinh quang vô thượng, mỗi người ở nước Thú Thế đều có nghĩa vụ cống hiến vì đất nước.”

“Ồ, mỗi người đều có trách nhiệm, vậy thì ngài đi làm đi!” Chiến Cửu Âm nhướng mày, nhìn về phía Thượng Quan Quân Uyên.

“Chức vị Thánh Nữ nhường cho ngài, được không? Thái Tử điện hạ!”

Thượng Quan Quân Uyên cắn chặt hàm răng, trong mắt đã không còn sự dịu dàng: “Cửu Âm, nàng đã không còn khiến người ta yêu thích như trước nữa!”

Chiến Cửu Âm móc móc móng tay, lạnh lùng nói: “Ta không cần ngài phải thích, cũng không tới phiên ngài chán ghét!”

Ánh mắt nàng nhìn Thượng Quan Quân Uyên như nhìn một con rệp.

Trên ghế ngồi, Nhị hoàng tử Thượng Quan Vũ vốn đang thưởng trà, lần đầu tiên nhìn thấy có người dám giận dỗi hoàng huynh của mình như vậy, khóe môi nhịn không được mà nhếch một cái.

“Chiến! Cửu! Âm!”

Gương mặt đẹp trai, soái khí bức người của Thượng Quan Quân Uyên trong một khắc liền biến thành màu xanh xám.

Người con gái này, sao nàng ta dám!

Hắn, chính là Thái Tử đó!

Chiến Cửu Âm búng tay một cái về phía sau.

Một con Chiến thú vẫy vẫy lông, thân mình cúi xuống, móng trước quỳ trên mặt đất, Chiến Cửu Âm xoay người cưỡi lên.

Chiến Cửu Âm ngồi trên người Chiến thú vừa đẹp lại vừa ngầu, ôm phượng hoàng lửa và thiên cẩu trong ngực, phía sau là một đàn Chiến thú cường hãn đi theo.

Nơi họ đi đến, Ngự lâm quân cùng lúc tránh ra, nhường ra một con đường rộng mấy trăm mét.

“Phụ hoàng, không thể……” Thượng Quan Quân Uyên chuẩn bị ngăn cản.

Thượng Quan Tuyên Minh nhìn bóng dáng nàng rời đi, không biết nghĩ tới cái gì, giữ tay Thượng Quan Quân Uyên lại, làm một động tác im lặng.

Thời gian chỉ bằng một tách trà, Quý Tuyết Liên đã bị Ngự lâm quân áp giải về Quý phủ, bị giam lỏng trong khuê phòng của mình.

“A!”

Khi nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình, nàng liền đập nát gương.

Nàng ôm đầu, ngồi xổm ở góc tường khóc lóc thảm thiết.

Một người con gái giống như u linh đột nhiên ấn cái đầu trọc lốc của nàng.