“Còn không mau đi cứu Thánh Nữ!” Thượng Quan Quân Uyên hét lớn!
Ngự lâm quân đi về phía trước, tám con Chiến thú liền xoay người lại chặn đường đi của bọn họ.
“Rống!”
Cả đám lộ ra răng nanh, hung mãnh rít gào.
“Xôn xao!”
Mọi người đều ồ lên.
“Chiến thú vậy mà lại bảo vệ người con gái kỳ quái kia.”
“Nàng có tài đức gì!”
“Ta thật sự không hiểu, Chiến thú dường như không chịu nghe lời nói của quý Thánh Nữ.”
Chiến thú là do quốc gia nuôi dưỡng, thể hiện thực lực quân sự của một quốc gia.
Chúng nó chỉ nghe theo chủ tướng Quý Quốc Chương lão tướng quân và mệnh lệnh của Thánh Nữ.
Hôm nay đầu óc của Chiến thú có phải đã dùng sai chỗ hay không!
Hoàng đế Thượng Quan Tuyên Minh rốt cuộc nhìn không được, hắn vỗ án một tiếng, tức giận trợn mắt nhìn.
“Chớ có làm càn!”
Người con gái này ngang nhiên kiêu ngạo mà đạp lên mặt của Thánh Nữ, là hoàng đế của nước Thú Thế, đây không phải là đang đánh mặt hắn sao.
Chiến Cửu Âm liếc mắt nhìn hoàng đế bệ hạ một cái, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng, ôn tồn lễ độ nhìn chằm chằm nàng.
Nàng vứt cái mũ có rèm xuống, trên mặt còn có một lớp khăn che mặt.
Sống lưng của Chiến Cửu Âm thẳng tắp, tuy rằng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được gương mặt nàng, nhưng đôi mắt sáng ngời của nàng cũng đủ đẹp đến mức kinh động hồn phách.
“Quý Tuyết Liên, ngươi nói ta là mật thám, a, ngươi còn không biết, nước Tây Kinh với nước chúng ta mà nói, là bạn hay là địch sao? Ngươi đến địch hay bạn còn chẳng phân biệt được, còn nói mật thám cái gì!”
“Hoàng đế bệ hạ, thần nói không sai chứ?!” Nàng hơi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn Thượng Quan Tuyên Minh, không có một chút khϊếp nhược nào.
Mặt của Quý Tuyết Liên trên mặt đất bị cọ xát đến mức đau đớn, nàng kêu rên nói: “Bệ hạ, cứu thần với!”
Ngón tay của Thượng Quan Tuyên Minh dưới long bào đang run rẩy.
Sao lại thế này, người con gái đáng chết này lại có cảm giác áp bách quen thuộc?
Người con gái trước mắt này dường như trước nay đều sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, trong ánh mắt không có một chút khϊếp nhược hay né tránh nào!
Trong mắt nàng căn bản không có hai chữ hoàng quyền.
Thượng Quan Quân Uyên cũng bị ánh mắt của Chiến Cửu Âm uy hϊếp, một khắc này, gương mặt dường như có chút tương tự, hắn hoài nghi người con gái trước mắt chính là Chiến Cửu Âm.
Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu, không thể nào, ánh mắt của Chiến Cửu Âm vĩnh viễn đều dịu dàng như vậy.
Đặc biệt là lúc nhìn hắn, giống như một làn suối trong, liếc mắt đưa tình.
Bây giờ nàng, nói như thế nào đây?
Giống như một dòng sông băng, muốn trực tiếp đông chết hắn.
Một loại khí lạnh từ sống lưng bò lêи đỉиɦ đầu của Thái Tử điện hạ.
“Liên Nhi!”
Hắn bay người tiến lên, cầm kiếm chĩa về phía Chiến Cửu Âm.
“Ngươi, buông nàng ấy ra!”
“Buông ai ra, người phụ nữ ngươi âu yếm sao?” Chiến Cửu Âm cười lạnh hỏi lại.
“Thái Tử ca ca......” Trong lòng Quý Tuyết Liên vui mừng, quả nhiên, Thái Tử ca ca của nàng đã để ý đến nàng.
Thần sắc của Thượng Quan Quân Uyên có chút mất tự nhiên, “Quý Tuyết Liên là Thánh Nữ của nước ta, cũng là người con gái…. Mà bản Thái Tử thích!”
“Ồ, phải không?” Mi mắt của Chiến Cửu Âm cong cong.
Nguyên chủ đúng là mắt mù, không nghĩ tới nhanh như vậy, người con trai mà nàng yêu đã ôm ấp người con gái khác.
“Vậy còn người mà ngươi từng yêu thì sao?”
Lời nàng vừa nói ra, phía dưới liền rối loạn.
Hoàng đế bệ hạ, dường như cũng hứng thú, hắn ngồi xuống, có hứng thú nhìn con trai của mình sẽ xử lý vấn đề này như thế nào.
“Chiến Cửu Âm, nàng ấy đã biến thành ma, ai cũng có thể gϊếŧ chết, sao có thể so sánh với Tuyết Liên!”
Lúc Thượng Quan Quân Uyên nói những lời này, kiếm trong tay còn run run.
Hắn không rõ người con gái này vì sao lại bỗng nhiên nhắc đến mối quan hệ giữa hắn và Chiến Cửu Âm!
“Thật là một đôi cẩu nam nữ, trời sinh một đôi a!”
Chiến Cửu Âm đá Quý Tuyết Liên dưới chân đi, giơ tay bẻ gãy kiếm của Thái Tử.
Tiếng kiếm vυ't đi như gió!
Chiến Cửu Âm dùng hai tay kẹp lấy mũi kiếm rồi bẻ cong nó.
Các văn sĩ đều kinh hô, “Mắt của ta có phải đã hỏng rồi hay không!”
Võ tướng khϊếp sợ, “Động tác của người con gái này như ảo ảnh, còn chưa đến thời gian một khắc, nàng làm sao có thể làm được!”
Thượng Quan Quân Uyên nhíu mày, hắn muốn phản kích Chiến Cửu Âm, lại bị Chiến thú ép phải lui.
Hắn không muốn lùi bước, để lại cho các đại thần “ảo giác” rằng hắn không khống chế được Chiến thú.
Thượng Quan Quân Uyên ngược lại đến nâng Quý Tuyết Liên dưới đất dậy.
“Thái Tử ca ca, huynh không sao chứ?” Nửa khuôn mặt của Quý Tuyết đều là vết máu, nàng che mặt lại giương mắt nhìn người trong lòng.
“Liên Nhi, không sợ, có ta ở đây.”
Quý Tuyết Liên được tự do, giờ phút này điều nàng quan tâm nhất chính là hai con thần thú của nàng, nếu chúng biến mất, vậy nỗ lực của nàng chẳng phải đều uổng phí sao!
Hai con tiểu súc sinh này, đúng là nhanh như chớp đã biến mất hoàn toàn, Quý Tuyết Liên nói với Quý Mị Mị dưới đàn tế, để cô ta nhanh chóng đi tìm thần thú.
Quý Mị Mị bất đắc dĩ rời đi.
Lúc Thượng Quan Quân Uyên lấy khăn ra giúp Quý Tuyết Liên lau gương mặt, bỗng nhiên kinh hô, “Liên Nhi, mặt của muội!”
Ngay sau đó, Thượng Quan Quân Uyên theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Mặt của muội, làm sao vậy?” Quý Tuyết Liên cho rằng vừa rồi gương mặt bị dẫm quá xấu, dọa Thái Tử ca ca của nàng
“Ôi, thật xấu!” Dưới đài có người nghĩ sao nói vậy kinh hô.
“Trên mặt Quý Thánh Nữ đều là nốt thủy đậu lớn nhỏ, chuyện này là như thế nào?”
Một người bịt kín mũi, chán ghét nói: “Còn chưa ngừng sao, ta sao lại ngửi được mùi tanh nồng vậy!”
“Gương mặt kia đang bị chảy mủ kìa!”
Quý Tuyết Liên lau gương mặt bị dính nhớp, trên tay nàng còn có một chút chất lỏng dính dính, nhìn qua ghê tởm cực kỳ.
“A!Mặt của ta!”
Chiến Cửu Âm lạnh nhạt cười, từ bên trong lấy ra một cái gương, theo sau cô ta tấm tắc nói với Quý Tuyết Liên.
“Chậc chậc, quý Thánh Nữ làm sao vậy? Giống như con cóc bám vào người, chẳng lẽ năng lực ngự thú của ngươi đã tiến hóa thành bộ dạng thú luôn rồi?!”
Quý Tuyết Liên ở trong gương nhìn mặt mình, xấu đến mức căn bản không nhìn ra hình dáng gì, thiếu chút nữa là ngất đi.
“A...... Không!”
Nàng hô to, che kín mặt mình, chất lỏng dính nhớp theo tay nàng chảy xuống.
Cùng lúc đó, Chiến Cửu Âm không nhanh không chậm tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp tựa tiên nữ.
Quý Tuyết Liên bị hủy dung, nàng phải cảm ơn cóc gia, lúc nàng rời khỏi kết giới đã cho nàng mang theo một loại độc dược.
Sau khi về đô thành nàng mới phát hiện, trên tay mình có thêm một chiếc nhẫn.
Bên trong ngoại trừ độc dược còn có một tờ giấy.
“Bé ngoan, người đã khi dễ ngươi, hãy trả lại gấp trăm lần cho hắn.”
“Chiến..... Chiến Cửu Âm!” Quý Tuyết Liên kinh hô.
Thượng Quan Quân Uyên đã bị dung mạo của Quý Tuyết Liên dọa lui, lúc này cũng sợ tới mức về chỗ ngồi của mình.
Oẹ!
Người phụ nữ kia thật xấu xí, còn có mùi ghê tởm.
Lúc hắn nghe được tên của Chiến Cửu Âm, hắn liền giương mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Chiến Cửu Âm mặc váy đỏ hiên ngang trong gió.
Da thịt của nàng trắng như tuyết, dung nhan đẹp tuyệt vời, đôi mắt trong veo tựa suối trong, nhìn quanh đều cảm thấy có chí khí cao ngạo làm người ta kinh sợ, không dám khinh nhờn.
Trong đôi mắt linh động cao lãnh kia còn có vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, dẫn dắt linh hồn người ta một vòng mông lung.
“Chiến Cửu Âm, ngươi không phải đã biến thành ma rồi sao?”
Quý Tuyết Liên nỗ lực khống chế chính mình mới không khiến cho bản thân có vẻ khác thường đặc biệt.
Nàng chẳng lẽ đã gặp quỷ rồi!.
Chiến Cửu Âm làm sao sống lại được, hơn nữa mặt của cô ta không phải đã bị hủy dung rồi sao?
Lúc mọi người nhìn thấy mặt của Chiến Cửu Âm, sau một hồi kinh diễm, mọi người dưới đài đều muốn điên rồi, hai mắt của họ đỏ quạch, quát to:
“Là Chiến Cửu Âm, yêu nữ!”
“Gϊếŧ yêu nữ!”
Mọi người lòng đầy căm phẫn, nhớ lại năm đó những quái vật trong Vạn Yêu cốc đã gϊếŧ người thân của họ.
Yêu nữ này cần phải diệt trừ!
Trong lòng Quý Tuyết Liên mừng như điên, lập tức để cho Chiến Cửu Âm cảm nhận một chút, cái gì gọi là bức tường do mọi người đẩy!
Trong lòng nàng đã có chủ ý.
Hôm nay cần phải để ta ra tay, đánh Chiến Cửu Âm vào nơi vạn kiếp bất phục.