Lục Minh Viễn nhìn bộ dáng cô gái nhỏ bận trước bận sau, biểu tình hơi ấm, trong mắt cũng mang theo chút ý cười.
Lục Minh Viễn cúi đầu uống một ngụm liền ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng người trước mặt rõ ràng là chột dạ, không có dò hỏi cái gì, biểu tình tự nhiên mà uống nước ấm.
Chỉ chốc lát, một cổ ấm áp quen thuộc từ đầu gối bị thương truyền đến, làm người thực thoải mái.
Hương vị ngọt lành mát lạnh, còn có bộ dáng cô gái nhỏ thề son sắt lúc trước, hơn nữa cái kia không giống sự ấm áp bình thường, Lục Minh Viễn đoán được cô gái nhỏ có bí mật, rốt cuộc mọi việc đã rõ ràng như vậy, anh không có khả năng không phát hiện.
Nhìn ra cô có chút khó xử, anh sẽ không đi dò hỏi. Anh không nóng vội, cô về sau sẽ nói cho anh.
Bất quá cô nguyện ý đem bí mật bại lộ ở trước mặt anh, anh rất vui.
Xem phản ứng của Lục Minh Viễn, Tạ Miêu liền biết anh phát hiện cái gì, bất quá anh cũng không có hỏi, làm cô cả người nhẹ nhàng. Cô không nhìn lầm người.
Mang theo tâm tình sung sướиɠ, Tạ Miêu đi vào phòng bếp, tính toán làm thêm đồ ăn cho cơm chiều.
Lục gia bởi vì Lục lão gia tử, thức ăn trong nhà đều là tốt nhất, sáng tinh mơ liền có người mang tới đây, gà thịt cá trứng, dê bò thịt heo, cũng không thiếu.
Tạ Miêu kiểm tra một lần nguyên liệu nấu ăn, kinh hỉ phát hiện có măng mùa đông. Măng mùa đông non mềm, hương vị thanh ngọt, có thể xào, lại có thể hầm canh, dinh dưỡng còn nhiều, Tạ Miêu vẫn luôn rất thích ăn.
Cô quyết định làm một món ăn của Chiết Giang có đặc trưng cơm nhà, măng hầm thịt. “Yêm”, chính là chỉ ướp qua thịt; “Tiên”, là loại thịt tươi mới; “Đốc”, là dùng nhỏ nấu.
Đồ ăn này yêu cầu khảo nghiệm cách dùng lửa, cần dùng hỏa vừa nấu chậm rãi, không thể dùng lửa lớn, nếu không thịt dễ bị dai, canh cũng không đủ tươi ngon.
Lục lão gia tử lúc mặt trời xuống mới trở về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy một cổ hương vị tươi ngon hấp dẫn khó có thể miêu tả. Tìm theo hương vị đi đến cửa phòng bếp, liền thấy Tạ Miêu đang ở đó tay tinh tế mà lướt qua nồi đun trên bếp.
“Con nha đầu này làm cái đồ ăn ngon gì đây? Ta còn chưa vào cửa nhà đã nghe mùi thơm.”
“Lục gia gia, con chuẩn bị làm món măng hầm thịt cho ngài nếm thử.” Sắc mặt Tạ Miêu là vì dựa vào gần bếp mà ửng đỏ.
“Còn mất bao lâu, món này cũng quá thơm.” Cổ hương vị này không bá đạo lại rất ở lâu, chỉ hướng trong mũi người ta bay tới.