Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Ngày hôm sau, trận chung kết《Máy tính mạnh nhất 》 bắt đầu.
Trận chung kết trực tiếp áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp.
Mới vừa phát sóng, liền có một đống quần chúng vây xem vọt tiến vào.
[ Tới tới!! Cuối cùng cũng phát sóng!! ]
[ X xông lên đi!!! ]
[ Lộ Lộ cố lên! Nữ thần, bạn là đẹp nhất! ]
[ Thiên Long cố lên!! ]
"Chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình Ninh Khoa, chào mừng các bạn đến với sân khấu《 Máy tính mạnh nhất 》của chúng tôi! Hôm nay, 6 tuyển thủ mạnh nhất nước ta nghênh chiến với tuyển thủ quốc tế!"
Dựa theo lệ thường, người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu giám khảo, khách mời và tuyển thủ.
"Vỗ tay chào mừng đội tuyển thủ quốc tế đầu tiên, đến từ Bắc Quốc, tiến sĩ Cốc Hạ tốt nghiệp đại học Sumia!"
"Vị thứ hai, đến từ đại học Cosse của Bắc Quốc - Mira!"
"Vị thứ ba, đến từ Bắc Quốc, tốt nghiệp Học viện Công nghệ Peters ở Tây đại lục - Daxin!"
"Vị thứ tư, đến từ......"
Trận chung kết, kéo dài trong ba ngày.
Mỗi ngày đấu với một đội quốc tế.
Ngày đầu tiên là đội nước Thiên Long của Đông đại lục vs đội Bắc Quốc của Đông đại lục.
Bắc Quốc là hàng xóm của Thiên Long, ở Đông đại lục cũng thuộc về nước có thực lực rất mạnh, quan hệ của hai nước cũng vẫn luôn rất hữu hảo, thường xuyên có giao lưu buôn bán, còn có không ít công ty liên doanh.
Hơn nữa Bắc Quốc cũng có chương trình giống như《Máy tính mạnh nhất 》, lần này mời đến là đội ngũ mạnh nhất trong chương trình của bọn họ, theo nghĩa nào đó cũng xem như "mối liên kết trong mơ".
Cho nên người xem chương trình, không chỉ có người trong nước Thiên Long, mà còn có không ít người Bắc Quốc, thoạt nhìn đều rất chờ mong.
[Oa, cư nhiên là phát sóng trực tiếp? Nước Thiên Long dám làm như vậy?]
[Tuy không hiểu ngôn ngữ bọn họ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới ta cổ vũ Cốc Hạ!]
[Thật chờ mong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!]
"Chào các vị, chào các vị."
Tuyển thủ Bắc Quốc còn cố ý học vài câu tiếng Thiên Long, lịch sự chào hỏi với tuyển thủ nước Thiên Long và ban giám khảo.
Tuyển thủ Thiên Long đương nhiên cũng đáp lại nhiệt tình và lịch sự, từng người bắt tay, sau đó lại trở về khu vực tuyển thủ ngồi xuống, chuẩn bị thi đấu.
Giống như nước Thiên Long, đội Bắc Quốc cũng có 6 tuyển thủ thực lực mạnh mẽ nhất.
Thi đấu hôm nay được chia thành hai vòng, mỗi vòng 5 trận, theo chế độ ba thắng hai, tuyển thủ thắng lợi có thể đạt được một điểm cho toàn đội.
Cuối cùng đội nào đạt được 5 điểm trước thì đội đó thắng.
Vòng thứ nhất, thi đấu Rubik.
Đội Bắc Quốc phái ra một cậu bé 13 tuổi, da rất trắng, có một mái tóc đỏ xinh đẹp, cho người ta cảm giác cực kỳ cá tính, rất rạng rỡ.
Mà đội Thiên Long tự nhiên là phái Lý Gia.
Hai người một người là huy chương đồng của Cuộc thi Rubik Thế giới lần thứ 32, và người kia là huy chương đồng của Cuộc thi Rubik Thế giới lần thứ 36, hơn nữa đều là người nắm giữ kỷ lục Rubik trong nước.
Chỉ kém kỷ lục cao nhất 0 phẩy mấy giây, cũng rất gần với vị trí trên bảng kỷ lục thế giới.
Năng lực có thể xem là sàn sàn như nhau.
Cho nên để tăng độ khó.
Lần này bọn họ đối mặt với 4 khối Rubik, hơn nữa còn bị bịt mắt!
Tuyển thủ đồng thời cầm lấy hai khối Rubik bị xáo trộn nhưng giống nhau như đúc rồi quan sát, sau đó trong trại thái mắt bị che kín tiến hành phục hồi như cũ!
Tuyển thủ tốn thời gian ít hơn sẽ thắng lợi!
[Đệt, chơi lớn như vậy? Đầu đã bắt đầu choáng rồi.]
[Lợi hại, đứa bé kia mới 13 tuổi!]
[Lý Gia đã 23, có phải có chút bắt nạt người không?]
[Cũng không thể nói như vậy, có đôi khi trẻ con còn có tư duy nhạy bén và tốc độ phản ứng nhanh hơn, ở mùa trước, cô bé lợi hại nhất cũng mới 13 tuổi thôi đấy.]
[Nhưng dù sao Lý Gia cũng bắt đầu chơi Rubik từ năm 6 tuổi, dựa theo kinh nghiệm mà nói, cậu ấy chắc chắn có thể đánh bại đứa bé kia.]
Hai tuyển thủ đi lên sân khấu, đứng yên ở vị trí được chỉ định, trước mặt mỗi người bọn họ có một cái hộp màu trắng trong suốt, khi trọng tài ra lệnh, cái hộp trước mặt bọn họ bị lấy đi.
Thời gian ghi nhớ bắt đầu!
Bọn họ cầm Rubik lên quan sát.
Lý Gia chỉ nhìn 15 giây liền bắt đầu che mắt phục hồi như cũ, đứa bé tóc đỏ lại tốn gần 20 giây, mà khi bắt đầu phục hồi như cũ, tốc độ của nhóc cũng trở nên nhanh chóng.
Giờ phút này, ngón tay hai người linh hoạt tới mức không thể tưởng tượng nổi, khối Rubik trong tay bọn họ nhanh chóng xoay tròn trái phải trên dưới, mỗi mặt dần đần biến thành đơn sắc, tốc độ nhanh vượt sức tưởng tượng.
[Trời, này cũng nhanh quá nhỉ?!]
[Ta cảm giác vừa rồi ta còn chưa nhìn kỹ khối Rubik ban đầu trong như thế nào đâu, bọn họ đã bắt đầu.....]
Sau 59 giây, Lý Gia trước tiên hoàn thành phục hồi như cũ, 6 mặt toàn bộ phục hồi như cũ!
Ván thứ nhất, Lý Gia thắng!
Ván thứ hai, vẫn cứ là Lý Gia thắng.
Một hơi thắng liền hai trận.
[ A a a a, Lý Gia thật lợi hại!! ]
[Cho nên ai nói Lý Gia đội sổ? Chỉ là lúc trước đều không phải hạng mục cậu ấy am hiểu mà thôi, cậu ấy có thể ổn định không bị đào thải đã rất lợi hại, cho Đàm Hưng Đằng tới xếp Rubik thử xem!]
[ Wow, sướиɠ, khởi đầu tốt đẹp! Trực tiếp bắt được một ván! ]
Giống như bình luận này nói, khởi đầu tốt đẹp, thi đấu tiếp theo cũng vô cùng thuận lợi.
Trận thi đấu thứ hai, tuyển thủ Thiên Long thắng.
Trận thi đấu thứ ba, tuyển thủ Bắc Quốc thắng.
Trận thi đấu thứ tư, tuyển thủ Thiên Long thắng.
Trận thi đấu thứ năm, tuyển thủ Bắc Quốc thắng.
Trận thi đấu thứ sáu, tuyển thủ Thiên Long thắng.
Tỉ số 4-2, lại thắng thêm một trận, nước Thiên Long liền thắng.
[A a a, một trận cuối cùng, ta khẩn trương muốn chết!]
[Nước mình quá lợi hại! Ta xem từ sáng đến giờ, căn bản không dừng được.]
[Ta cũng sắp bốc cháy rồi!!]
Một trận cuối cùng là thi đấu tính nhẩm.
Đội Bắc Quốc phải ra một cao thủ tính nhẩm mạnh nhất nước họ, đã từng đạt được thứ hạng cao trên thế giới.
Đội Thiên Long phái ra X.
Ở vòng bán kết, trí nhớ và khả năng tính nhẩm của cậu đã được mọi người công nhận, được gọi là máy tính hình người.
[ A a a a a, X!!! Cuối cùng cậu ấy cũng lên sân khấu!! ]
[Ta chính là vì X mà theo dõi chương trình, X lên!! ]
[ Cố lên cố lên cố lên!!! ]
Theo X đi lên sân khấu.
Quần chúng vây xem bên Bắc Quốc cũng sôi nổi chấn kính vì nhan sắc của X.
[Đệch, tuyển thủ Thiên Long này thật đẹp trai!]
[A, là đại soái ca a! ]
[Tuyển thủ nước các bạn đều đẹp trai như vậy sao?]
Một đoạn lên sân khấu này bị người Bắc Quốc lưu lại thành ảnh động truyền ra ngoài, được bầu thành #Tuyển thủ đẹp trai nhất nước Thiên Long #!
Góp một viên gạch cho điểm nhân khí của X.
Hơn nữa khiến người tán dương chính là màn trình diễn của X trong lúc thi đấu.
Đầu tiên, những câu hỏi này toàn bộ đều là ngẫu nhiên, từ cơ sở dữ liệu khổng lồ tự động tạo nên, trong khi số liệu di động, khách mời tùy tay ấn nút tạm dừng, ấn vào số 3 thì chính là 3 câu hỏi thi đấu.
Đây đều là phép cộng, phép trừ, phép nhân, phép chia của hơn chục chữ số, chỉ riêng độ dài của câu hỏi đã vượt xa số chữ số trong số điện thoại di động, nhiều người thậm chí còn chưa đọc xong câu hỏi bọn họ đã trả lời xong.
[ Quá nhanh ]
[Đây đúng là thần tiên đấu nhau, ta hoàn toàn không nhìn rõ câu hỏi, bọn họ cũng đã viết xong câu trả lời.]
[Ta cảm thấy khách mời và giám khảo đều bị dọa ngốc ha ha ha! Toàn bộ quá trình Cảnh Vân Trăn đều nhìn chằm chằm vào X, tròng mắt sắp dính lên rồi, ha ha ha!]
[Ha ha ha, đúng vậy, Cảnh Vân Trăn vẫn luôn nhìn chằm chằm X! ]
Cuối cùng X đã hạ gục đối thủ trong vài giây với lợi thế tuyệt đối 2-0!
Toàn trường hoan hô!
[ A a a a a, X quá tuyệt vời!! ]
[ Ta biết ngay cậu ấy có thể mà!! ]
[Đây là thiên tài, ta đoán có lẽ cấu tạo của não không giống như người thường......]
[Người thường ta chỉ có thể quỳ xuống đất nhìn lên.]
[Người kia chính là người đạt huy chương đồng trong cuộc thi tính nhẩm thế giới, X cũng quá trâu bò rồi đúng không?]
"Chúc mừng, đội Thiên Long đã giành thắng lợi trong trận chung kết đầu tiên của《Máy tính mạnh nhất》!"
[Nước mình thắng, vui quá!!!]
[Hu hu hu, đột nhiên lòng tự hào dân tộc dâng lên! Quá tuyệt vời! Thiên Long thật sự quá tuyệt vời!]
[X quả thực chính là nhà vô địch phản công, hoàn toàn xứng đáng là hắc mã, một đường đi quá trâu bò!]
Đối mặt với những lời khen che trời lấp đất này, bản thân Úc Khải kỳ thực không có cảm giác gì.
Cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Cuối cùng chương trình hôm nay cũng kết thúc.
"Hô......"
Tan tầm tan tầm ~
Thời khắc Úc Tiểu Khải thích nhất tới rồi!
Cậu từ chối lời mời dùng bữa của Lâm Lộ Du, một mình trở về phòng, chuẩn bị gọi trợ lý đưa vài xiên thịt và chai coca lại đây, sau đó vừa ăn vừa uống vừa tìm một phương thức thoải mái nằm yên.
Bắt đầu thời gian nghỉ ngơi ngày hôm nay.
Không nghĩ tới, có người âm thầm theo dõi cậu.
"Cảnh ca, buổi tối cùng nhau ăn cơm không? Đạo diễn đặt một bàn ở khách sạn Golden Float....."
"Không cần, cảm ơn." Người đàn ông mặc tây trang màu đen lịch sự từ chối nhân viên công tác: "Tôi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi."
"À à, được, vậy ngài nghỉ ngơi sớm một chút." Nhân viên công tác nhìn theo Cảnh Vân Trăn rời đi, lại phát hiện hướng đi—— sao lại là ký túc xá của tuyển thủ?!
Cảnh Vân Trăn đi theo X.
Chàng trai vừa rồi còn là tuyển thủ hắc mã ở trên sân thi đấu thịnh khí lăng nhân, lấy ưu thế tuyệt đối nháy mắt hạ gục tuyển thủ Bắc Quốc, giờ phút này lại giống như một con mèo lười biếng, một người chậm rãi bước đi, mắt cụp xuống, có chút thản nhiên ngáp một cái.
Khi cậu lên tầng, Cảnh Vân Trăn cất bước nhanh hơn đi theo lên.
Chàng trai dùng thẻ phòng mở cửa phòng đi vào, đang định xoay người đóng lại cửa phòng, Cảnh Vân Trăn kịp thời vươn tay từ bên ngoài ngăn lại cửa.
?!
Đột nhiên, X có vẻ bị hoảng sợ, lông mi run lên, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, theo bản năng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lập tức dừng lại, bày ra vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, nhàn nhàn nói: "Cảnh tiên sinh? Ngài có chuyện gì sao?"
Cảnh Vân Trăn tựa lên khung cửa, nghiêng đầu cười với cậu: "X, cậu hôm nay đúng là MVP của toàn trường, tôi có một người bạn rất thích cậu, có thể ký tên cho tôi một cái được không?"
Chàng trai vẫn không nhìn thẳng vào Cảnh Vân Trăn, lông mi thật dài hơi cụp xuống, gióng nói lạnh lùng: "Có thể."
X lui ra sau hai bước, để người đàn ông đi vào.
Cảnh Vân Trăn đi vào phòng, vừa nhìn quét một vòng xung quanh, vừa làm bộ làm tịch sờ soạng hai cái trên người mình, sau đó lại ai da một tiếng: "Tôi quên mang giấy bút, chỗ cậu có không?"
"......"
X dừng một chút: "Tôi tìm xem."
Cậu nói xong cúi đầu mở vali hành lý của mình.
Khi chàng trai cong lưng, lộ ra một vòng eo trắng nõn thon thả, vô tình thu hút ánh nhìn của người khác.
Cảnh Vân Trăn nhìn chằm chằm một lát, dời tắm mắt đi, dừng ở trên vành tai đối phương.
Không biết có phải do trong phòng có chút ngột ngạt hay không, vành tai cậu có chút đỏ.
Thực đáng yêu.
Cảnh Vân Trăn thò lại gần, vươn tay kéo nhẹ vành tai cậu một chút.
Chàng trai bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc che lại lỗ tai của mình, nhìn hắn: "Cảnh tiên sinh, anh làm gì vậy?"
"Có muỗi." Người đàn ông giống như tìm ra thứ gì đó thú vị, nhẹ nhàng cong môi: "Vừa rồi tôi giúp cậu bóp chết con muỗi."
"......"
Trong căn phòng này muỗi ở đâu ra?!
Chàng trai nghẹn lời vài giây.
Cũng may rất nhanh cậu tìm được giấy bút trong vali, hỏi: "Cảnh tiên sinh, bạn của anh tên là gì?"
Cảnh Vân Trăn nheo nheo mắt, vẫn cười: "Cậu viết là......"
X nhấc bút lên, chờ hắn đọc.
Cảnh Vân Trăn gắn từng chữ một nói.
"Gửi."
"Người."
"Yêu."
"Nhất."
"Của"
"Ông xã đẹp trai nhất thế giới."
Úc Khải khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn:???
Không phải vì lời Cảnh Vân Trăn nói, mà là vì trên tai mình thình lính xuất hiện cảm giác nóng ướt.
Người đàn ông này bỗng nhiên sáp tới —— hôn vành tai cậu.
Trong lúc nhất thời, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ, chàng trai ném bút đi, mắt đỏ bừng căm tức nhìn chằm chằm người đàn ông, gần như rống lên: "Cảnh Vân Trăn, sao anh có thể như vậy?!"
Sao lại có thể hôn X?!
Sao anh có thể hôn người khác?!
Cảnh Vân Trăn lại không nhanh không chầm nắm lấy cổ tay cậu, bắt lại tiểu cá mặn đang xù lông sắp xoay người rời đi trở lại.
"Vì sao anh không thể hôn bạn trai mình?"
Cảnh Vân Trăn mở tay trái cậu ra, lòng bàn tay nắm một cái khuyên tai nho nhỏ.
Thì ra vừa rồi hắn đã tháo mất khuyên tai trên vành tai của Úc Khải.
Mà nơi hắn hôn vừa rồi cũng là nốt ruồi đỏ trên vành tai của Úc Khải.
Úc Khải: "......"
Úc Khải nhanh chóng rút tay về: "Cảnh tiên sinh, anh có ý tứ gì?"
Cảnh Vân Trăn cũng không giận, cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu bảo bối, có phải hôm nay anh không đi theo đến đây, em chuẩn bị tiếp tục diễn tiếp đúng không?"
Úc Khải: "......"
Úc Khải: "Cảnh tiên sinh, tôi không biết anh đang nói cái gì."
Cá mặn lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng muốn giãy giụa một chút.
Nhưng mà.
"Em không thừa nhận cũng không sao." Cảnh Vân Trăn tiến lên, mỗi một bước hắn tiến lên, Úc Khải lại bị ép cho lùi về sau một bước.
Khí thế của đối phương rất có tính xâm lược, Úc Khải bị ép tới trước giường, lui không thể lui, vô thức hạ giọng nói: "Cảnh tiên sinh......"
Giọng nói lạnh lùng trở nên dịu xuống, nhiều thêm vài phần hương vị ngày thường.
Vừa mềm vừa ngọt.
Cậu còn định nói gì đó.
Môi đã bị Cảnh Vân Trăn ngăn lại, người đàn ông ở thời khắc nào đó vô cùng bá đạo nắm cằm cậu, không cho cự tuyệt hôn lên.
Không hề cho cậu có cơ hội lên tiếng.
Úc Khải bị hôn cho gần như không thở nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.
Cuối cùng bị đẩy ngã lên trên giường.
Cái tay kia làm càn mà với vào vạt áo cậu.
"Giở trò".