Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Hóa ra mặc dù tìm được kho báu trong mộ cổ, nhưng mỗi người chỉ có thể lấy đi hai món bảo bối trong bảo khố.
"Đầu tiên, những bảo bối này có giá trị khác nhau, bên trong còn bị trộn lẫn những thứ không giá trị."
"Không phải chứ, vì sao mộ cổ lại có hàng đểu, giả thiết của chương trình này không hề khoa học chút nào!"
"Sao lại như vậy, đây là Bug à!"
Tiếp theo quy trình đi vào cần thông qua một trò chơi nhỏ để quyết định.
"A, còn phải chơi trò chơi."
Nghe được lời này, các khách mời đều phát ra tiếng thở dài nặng nề.
Cũng may trò chơi này vô cùng đơn giản, chính là gặm dưa hấu, ăn xong trước liền có thể đi vào lấy trước.
Nhắc tới ăn, Úc Khải cứ gọi là lên tinh thần!
Ừm, ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau.
Đó chính là cá mặn!
Ngoàm ngoàm ngoàm!
[ Ha ha ha, Úc Khải ăn thật ngon! ]
[ Cười muốn chết, nằm một đường ăn cơm liền thấy mặt. ]
[Đây không phải chính là ta sao? Quá chân thật ha ha ha!]
Úc Khải một hơi chén xong dưa hấu, các khách mời khác mới vừa rửa sạch bàn tay dơ bản của mình xong.
Cảnh Vân Trăn vỗ vỗ bả vai Úc Khải: "Đi đi, người mới Châu Âu, lát nữa lấy cho tôi hai món."
[Chính là ngươi, Pokémon Úc Tiểu Khải! ]
Pokémon Úc Tiểu Khải theo lệ thường lấy hai món tương đối thuận tay, sau đó là Cảnh Vân Trăn, dựa theo tay cậu chỉ cầm lấy, tiếp theo những người khác cũng cầm hai món ra.
Có người ôm bình hoa, có người ôm chạm ngọc, còn có người trực tiếp lấy mất bức họa trên vách tường bên trong.
"Xong rồi chứ?"
"Chắc là xong rồi."
"Đi đi, đi về thôi, mệt muốn chết."
Khi đám người mang theo chiến lợi phẩm chuẩn bị rời đi, một cánh cửa cơ quan bên phải đột nhiên mở ra, bên trong có ba quái vật bùn lầy chạy ra, nhanh chóng nhào tới.
"Bởi vì trong đám các ngươi có người tham lam cầm nhiều bảo bối, cho nên hiện tại bị mộ cổ nguyền rủa! Một khi bị bắt được, sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!"
"Fuck, ai thế! Mau chạy!!"
"Chạy mau!"
Đám người mau chóng chạy trốn, chạy một mạch theo đường hầm ra ngoài, Cảnh Vân Trăn tay trái nắm lấy Úc Khải, tay phải cầm bảo bối, còn chạy trốn rất nhanh.
Khi sáu người hoang mang rối loạn chạy ra khỏi thật xa đường hầm mới dám dừng lại.
"Không đuổi theo chứ?"
"Không."
"Dọa chết."
Cảnh Vân Trăn nhíu mày nói: "Ai lấy nhiều hơn?"
Tằng Hi: "Tôi không có."
Tô Minh Hiên: "Tôi...... Tôi cũng không có."
Cảnh Vân Trăn: "Tô Minh Hiên! Có phải chính là cậu đúng không?"
Tô Minh Hiên: "Không phải tôi! Tôi đều bị ghê tởm muốn chết, chỉ muốn trở về thật nhanh để tắm rửa có được không."
Cảnh Vân Trăn: "Tôi không tin, cậu vừa nói chuyện lắp bắp như vậy, không phải cậu thì còn có thể là ai?"
Tô Minh Hiên: "Thật không phải tôi! Không tin cậu lục soát!"
Thấy Tô Minh Hiên một bộ mở rộng tay tùy tiện cho bọn họ lục soát, chỉ sợ thật đúng là không lấy.
Vì thế Cảnh Vân Trăn lại hỏi: "Cổ Mạc, có phải là cậu không, vì sao cậu không nói lời nào?"
Cổ Mạc:?
Cổ Mạc: "Không phải tôi! Tôi chỉ quá mệt mỏi không muốn nói chuyện mà thôi."
Cảnh Vân Trăn: "Đừng giả vờ, ngày thường cậu nói nhiều nhất, hiện tại không nói lời nào, có phải cậu giấu chúng tôi lấy thêm đồ vật đúng không?"
Cổ Mạc: "Không, thật không có!"
Cảnh Vân Trăn: "Đừng nói nữa, lên, lục soát cậu ta!"
Mấy người lập tức vây quanh ấn Cổ Mạc trên mặt đất lục soát.
"Không phải tôi! Không phải tôi!" Cổ Mạc bị ấn đến gắt gao, ý đồ giãy giụa không có kết quả chỉ có thể phát ra tiếng kêu bất lực: "Sao lai là tôi chứ! Hu hu hu, các người tha cho tôi đi! Tôi quá thảm!"
[ Ta cười như điên rồi! ]
[ Ha ha ha, anh ấy thật sự quá thảm!! ]
[Vì sao lại đối xử với anh của bọn tôi như vậy ha ha ha!]
Trong lúc đám người đang lăn qua lăn lại trên mặt đất, Cảnh Vân Trăn đã lôi kéo Úc Khải rút lui.
Chờ đi thật xa, Cảnh Vân Trăn giống như ăn trộm nhìn ngó khắp nơi, sau đó lục lục trong túi, lấy ra một thứ đưa cho Úc Khải.
"Đây, người mới."
"Hả?" Úc Khải nhìn một viên trân châu to tròn vo trong tay, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, viên trân châu này cũng là đồ vật trong kho bảo tàng kia.
Lại vừa thấy vòng tay và nhẫn mà cậu chỉ Cảnh Vân Trăn lấy trong tay hắn.
Được lắm, cái tên này, một cái đảo khách thành chủ, hay cho một tên đổi trắng thay đen!
Thì ra gián điệp ở ngay bên người mình!
[Cư nhiên là Cảnh Vân Trăn! ]
[Thật không ngờ một người mày rậm mắt to cũng có thể gian xảo!]
[Ta đã cảm thấy là hắn mà! Quả nhiên ha ha ha! ]
Nhưng lấy cũng lấy rồi.
"Cho tôi làm gì?"
"Cầm lấy chơi." Cảnh Vân Trăn coi đó là chuyện đương nhiên: "Cái này giấu trong một góc nhỏ, chắc chắn là hàng thật, có thể mua một đống dưa hấu."
[ yooo~~~ ]
[ Shock! Trăm cay ngàn đắng trộm ra cư nhiên là để cho Úc bảo mua dưa hấu! ]
[ Hú hú hú!!! Có đứa nào dám nói đây không phải tình yêu?!]
[ Quá ngọt quá ngọt! ]
Giờ phút này, khóe miệng fan CP lại tràn ra tia nắng!
"Bây giờ tôi tới hiệu cầm đồ cầm hai thứ này, cậu đi không?"
Úc Khải lắc đầu: "Tôi buổi chiều rồi tính, đi về ngủ đã."
[Ha ha, Úc Tiểu Khải vẫn luôn không quên ngủ!]
Đúng lúc này, màn ảnh thay đổi.
Chỉ thấy cửa động mộ cổ mà bọn họ vừa chạy ra kia, có một cánh tay dính đầy bùn lầy vươn ra.
[Oa! Quái vật bùn lầy chạy ra?!]
[ Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ! ]
Mà các vị khách mời hoàn toàn không biết gì cả, tiếp tục nên làm gì thì làm.
Ở trên đường đã buồn ngủ tới mức bay lên, Úc Khải trở lại phòng khách điếm đóng cả lại, ngủ một giấc ngon lành, một hơi ngủ tới 6 giờ chiều, bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Là Đường Hân Nhiên, cô gõ cửa phòng dò hỏi: "Tiểu Khải, có chỗ nào không thoải mái à?"
"Chị Hân, em không sao."
"Nếu có chỗ nào khó chịu thì phải nói luôn cho chị nhé, đừng cố chịu đựng, thân thể cậu khỏe mạnh quan trọng hơn mọi thứ."
"Thật sự không có gì đâu." Úc Khải ngồi dậy, lắc đầu: "Chỉ là tối hôm qua mất ngủ, hiện tại đã ngủ đủ rồi."
"Được, vậy là tốt rồi." Đường Hân Nhiên xoay người để bác sĩ vừa theo tới trở về, đóng lại cửa phòng, đi đến sô pha gần giường ngồi xuống, dò hỏi: "Tiểu Khải, điểm nhân khí của cậu hôm nay bao nhiêu rồi?"
Úc Khải hỏi qua hệ thống sau đó đúng sự thật trả lời.
"200.000"
"Rất tốt."
Tốc độ nhanh hơn bọn họ dự tính không ít.
Vốn dĩ cô cảm thấy với tính cách như vậy của Úc Khải chỉ cần không bị ác ý cắt nối biên tập, vô luận thế nào cũng sẽ không khiến người chán ghét, chỉ dựa vào giá trị sắc đẹp là có thể hút fan, lại không ngờ rằng tính cách cá mặn không tranh không đoạt này lại bất ngờ được hoan nghênh.
Lại trở thành một dòng nước trong của giới tống nghệ.
Hiện tại có không ít người xem trở thành fan của cậu.
"Hệ thống nói, hiện tại lại có thể lựa chọn một thứ ở kho hàng, chờ tích cóp đến 500.000 điểm nhân khí liền có thể thăng cấp lần 1 kho hàng phần thưởng."
"Hả?" Đường Hân Nhiên lấy bút ghi âm ghi lại: "Nếu thăng cấp có thể đổi loại phần thưởng gì?"
"Nó nói......từ chối tiết lộ, nói ra sẽ không còn cảm giác thần bí nữa."
Úc Khải có chút nghi ngờ, có phải nó bị tính cách sa điêu của Cảnh Vân Trăn lây bệnh hay không.
Đường Hân Nhiên: "......"
"Được rồi, chị biết rồi, đổi cái gì trước không vội quyết định, chờ chị báo cáo lên trên đã."
"Được."
Đường Hân Nhiên cất bút ghi âm, lấy ra một quyển vở đưa cho Úc Khải: "Tiểu Khải, đây là kịch bản bọn chị chọn cho cậu, cậu rảnh thì làm quen nhân vật một chút."
Vốn chỉ định ổn định nhân khí của Úc Khải, tránh cho cuối tháng rớt xuống dưới 100.000, ai ngờ hiện giờ không chỉ ổn định, còn vượt qua ngoài dự kiến của mọi người trực tiếp tăng gấp đôi.
Cơ bản có thể yên tâm.
"Chờ chương trình tống nghệ này kết thúc, sẽ có buổi thử vai, bởi vì thời gian gấp rút, không kịp huấn luyện, đến lúc đó cậu trực tiếp đi, chỉ theo lưu trình thôi, nhân vật đã là của cậu."
"Tuy không phải nam chính, nhưng cũng là nhân vật khá quan trọng, diễn tốt chắc chắn có thể hút một đợt fan, cho nên cẩn thận cân nhắc về kỹ thuật diễn, nhưng cũng đừng quá lo lắng, chờ trở về sẽ có giáo viên một chọi một dạy cậu, cậu trước làm quen kịch bản đi, một đoạn này nội dung thử vai."
Tuy lấy năng lực của quốc gia muốn cho Úc Khải làm nam chính rất dễ dàng, nhưng hiện tại Úc Khải chưa có năng lực diễn nam chính, nếu diễn sẽ chỉ đưa tới phản tác dụng.
"Ngoài ra, dư luận trên mạng cậu không cần quan tâm, bộ phận quan hệ công chúng của chúng ta sẽ tùy thời kiểm soát."
Có câu nói người sợ nổi tiếng, heo sợ béo.
Úc Khải là một người đột nhiên nổi tiếng, ngoài nhân khí tăng vọt ra, còn có không ít người không ưa cậu.
Hiện tại trên mạng có người chửi cậu giả vờ, có chửi cậu cọ nhiệt độ Cảnh Vân Trăn, có chửi cậu ham ăn biếng làm, còn có chửi chương trình mờ ám, thậm chí có người lôi hai bộ web drama mà nguyên chủ diễn trước kia ra quất xác.
Hơn nữa có người ở sau lưng cố ý dẫn dắt, tiếng chửi mắng không ít.
"Được." Úc Khải ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu luôn rất nghe theo tổ chức an bài.
Vì thế Úc Khải rời giường rửa mặt, mặc áo khoác, cầm lấy kịch bản bắt đầu xem.
Đây là một bộ phim truyền hình được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết võ hiệp.
Kể nam chính Lệ Nhẫn từ nhỏ sinh ra ở danh môn chính phái, hắn vốn là con trai của Võ lâm minh chủ, thiên tư trác tuyệt, nhưng vào năm 13 tuổi cha mẹ bị giáo chủ Ma giáo tàn nhẫn gϊếŧ chết, để báo thù, hắn yên lặng 6 năm, nằm gai nếm mật, cuối cùng có thể báo thù.
Kịch bản rất cũ, nhưng tác giả nguyên tác viết khá tốt, đặc biệt đỉnh!
Mà nhân vật Úc Khải muốn đống xem như là nam phụ quan trọng trong vở kịch.
Là tiểu sư đệ của nam 2.
Nam 2 là huynh đệ lớn lên bên nam chính từ nhỏ, cảm tình rất sâu đậm, sau khi nam chính mất tích vẫn luôn tìm kiếm hắn ở khắp nơi, cũng muốn báo thù cho cha mẹ nam chính, vì thế không tiếc trở mặt với người nhà, rời nhà bỏ đi.
Lúc trốn đi, tiểu sư đệ của hắn tung tăng quấn lấy hắn đòi đi theo..
Vốn dĩ tiểu sư đệ là một tiểu thiếu gia không rành thế sự, nhưng vì một lòng nghĩa khí, vì trợ giúp nam 2, ngây thơ mờ mịt tiến vào giang hồ
Trong quá trình đã xảy ra rất nhiều việc, đôi sư huynh đệ từ ban đầu ghét bỏ lẫn nhau, đến tin cậy lẫn nhau, tuyến phát triển vô cùng rõ ràng.
Giống như lời Đường Hân Nhiên, tuy tiểu sư đệ không phải nhân vật quan trọng, nhưng tính cách vô cùng đáng yêu, đẹp trai, dương quang, thiện lương, nghĩa khí, còn có chút thông minh.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Rất có nhân khí trong fan nguyên tác, chỉ ở sau nam nữ chính và nam 2.
Càng có không ít người gặm cp của hắn và nam 2, chỉ tiếc cuối cùng nam 2 chết, còn chết trong lòng ngực tiểu sư đệ.
Có thể nói vô cùng day dứt.
Mà cảnh Úc Khải cần thử vai chính là đoạn ôm nam 2, trơ mắt nhìn hắn chết đi.
Đoạn này trong nguyên tác khá thê mỹ, nhưng Úc Khải cũng không nghĩ ra phải diễn thế nào.
Tuy Đường Hân Nhiên đã nói cho cậu nhân vật là điều động nội bộ cho cậu.
Nhưng nghĩ tới lúc thử vai phải biểu diễn ra cái hình ảnh sinh ly tử biệt lâm ly bi đát trước mặt mọi người, làm một người thường chưa từng diễn kịch bao giờ, Úc Khải chỉ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ!
Cậu quyết định mặc kệ thế nào, trước khi thử kính phải luyện tập mấy lần, không tới mức đến lúc đó dùng ngón chân moi mặt đất đúng không?
Liên tục học online mấy ngày, Úc Khải đã học được tương đối lý thuyết cơ bản.
Đối với Úc Khải mà nói, lý thuyết không có gì khó, trí nhớ cậu trời sinh đã rất tốt, không nói vừa nhìn là không quên, nhưng chỉ cần thứ cậu muốn nhớ kỹ, qua nhiều năm cũng sẽ không quên.
Cho nên tuy cậu mặn, nhưng thời học sinh cũng là một học bá không hơn không kém.
Hiện giờ học diễn xuất cũng giống như vậy, lý thuyết cậu học rất nhanh.
Nhưng vấn đề là, đạo lý thì cậu hiểu, nhưng thực hành thì lại là một chuyện khác.
Ví dụ như "trí tưởng tượng" theo lời giáo sư.
"Đối với một diễn viên mà nói, trí tưởng tượng chính là cánh, diễn viên có thể thông qua việc khống chế tứ chi, giọng nói, biểu cảm.....của mình biến thành một nhân vật khác, nhưng muốn làm được có sức hút, thì cần có trí tưởng tượng, mặc kệ là ở trên sân khấu hay trước máy quay, diễn viên đều cần điều động tất cả trí tưởng tượng của hắn để biến giả thành thật, tin là bản thân giờ phút này đang ở trong cảnh tưởng tượng đó."
Giáo sư còn gửi mấy đoạn clip ngắn.
Đều là những đoạn phim vô cùng kinh điển trong giới.
Trong đó có một đoạn là Cảnh Vân Trăn.
Chính tác phẩm này đã làm hắn bắt được danh hiệu ảnh đế quốc tế.
Bộ phim này nói về đề tài kháng chiến, vai chính Tưởng Phong Thịnh vốn là một kẻ ăn chơi trác táng, cả ngày nhậu nhẹt bài bạc tán gái, không hề quan tâm những chuyện khác.
Tận đến khi chiến tranh bùng nổ, nước hắn bị xâm lược, nhà hắn bị hủy, mắt thấy cha mẹ bị gϊếŧ hại tàn nhẫn, hắn không thể không mang theo em gái chạy trốn, bọn họ một đường đào vong, từ hai đứa con nhà giàu quần áo tới vươn tay cơm tới há miệng lưu lạc thành dân tị nạn, bọn họ chịu rất nhiều khổ cực, bị lừa rất nhiều, thấy trăm mặt trong cuộc đời.
Cuối cùng ngay cả em gái cũng bị gϊếŧ chết trước mặt hắn.
Cảnh Vân Trăn diễn một đoạn kia vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắn không nói gì, cũng không khóc, nhưng loại ánh mắt tuyệt vọng này lại khiến người chấn động.
Ngay cả Úc Khải mỗi ngày đều có thể thấy vẻ sa điêu của Cảnh Vân Trăn, không có tí cảm xúc diễn xuất nào cũng lập tức bị mang vào nhập diễn.
Khoảnh khắc đó, Cảnh Vân Trăn không còn là Cảnh Vân Trăn, mà là người đàn ông mất đi tất cả mọi thứ, ngay cả một tia hi vọng cuối cùng cũng hoàn toàn không còn.
Mà hình ảnh lột xác cuối cùng của hắn lại càng khiến người xúc động.
Khi cảnh hậu trường được phát lần thứ hai, Úc Khải mới biết, trên thực tế lúc ấy, bên người hắn vây đầy camera, trước mặt chỉ có một màn hình xanh, thậm chí phía sau còn có không ít người đang đi tới đi lui.
Căn bản không có chiến trường, không có bom đạn, ngay cả cảnh em gái chết kia cũng không phải quay cùng một thời điểm!
Cảnh Vân Trăn đã đối diện với không khí để thể hiện sự tuyệt vọng đau thương khi mất đi tất cả.
"Đối với một diễn viên ưu tú mà nói, diễn xong một bộ kịch có lẽ không nhìn thấy được gì, nhưng trong đầu đã có thiên quân vạn mã." Ngay cả vị giáo sư học viện hí kịch Thiên Long này cũng không khỏi khen ngợi Cảnh Vân Trăn vài câu: "Em đã nghe nói về cảnh quay 《 Lưu manh 》của Cảnh Vân Trăn rồi nhỉ? Đạo diễn Lưu lâm thời muốn thêm một cảnh bi thương, mọi người đều cho rằng Cảnh Vân Trăn sẽ khóc lóc thảm thiết một hồi, kết quả cậu ấy không làm thế, cậu ấy đi tới dưới đèn đường châm thuốc lá, sau đó ngâm nga hát, kết quả được coi là cảnh phim kinh điển nhất trong toàn bộ phim không gì sảnh nổi."
"Cậu ấy còn trẻ nhưng lại có khả năng nắm bắt nhân vật đến cả nhiều diễn viên gạo cội cũng phải hổ thẹn vì không bằng, chỉ có điều quá kén chọn."
Dù sao thời buổi này lưu lượng là nhất, vẻ ngoài đẹp chính là vương đạo, nhưng trong đó có không ít người không có thực lực.
Lưu lượng tiểu hoa tiểu sinh gì đó, nói là diễn viên, nhưng đối diện với máy quay chỉ biết trừng mắt, khóc cười tức giận buồn bã chỉ có đúng một biểu cảm, nói là ca sĩ, kết quả hát lên nốt cao liền phá âm, và không có thế mạnh về khiêu vũ.
Cảnh Vân Trăn là một diễn viên hiếm hoi vừa có ngoại hình đẹp lại vừa có thực lực.
"Quá kén chọn?" Úc Khải không hiểu lời này có ý tứ gì cho lắm.
"Ừ, cậu ấy rất kén chọn kịch bản, kén chọn kịch bản vốn là chuyện tốt, có rất nhiều diễn viên vì tiền kịch bản rách nát gì cũng nhận, nhưng tiêu chuẩn của cậu ấy không chỉ là xem chất lượng của kịch bản, mà còn cả tình cảm, cậu ấy cơ bản không đóng những bộ có cảnh thân mật, hôn hít gì đó cũng không nốt."
Bởi vậy đã bỏ lỡ một vài kịch bản rất hay.
Úc Khải: "......"
Liên tưởng tới phát biểu về nam đức hôm nay của Cảnh Vân Trăn.
Cho nên dưới cái vẻ ngoài đồng bóng của con hàng này thật sự cất giấu một trái tim thiếu nam thuần khiết.....?
"Trở về chuyện chính, cho nên em hiện tại đã biết tầm quan trọng của trí tưởng tượng rồi chứ?"
Đã biết, Úc Khải hoàn toàn biết, hoàn toàn đồng ý.
Nhưng đầu óc đã biết, nhưng những bộ phận khác thì không rõ!
Biểu diễn không giống thuyết trình, viết tốt trình tự sẽ dựa theo hình thức cố định để vận hành, một cái mệnh lệnh nên là mệnh lệnh nào thì chính là mệnh lệnh đó.
Nhưng biểu diễn ở một mức nào đó là một loại rất cảm tính, rất cần năng lực lĩnh ngộ, không phải cậu chỉ cần đưa số liệu vào là có thể vận hành hoàn mỹ được.
Dù sao.....Úc Khải không có cách nào đối diện với không khí bổ não ra cái cảnh thiên quân vạn mã gì đó.
Đừng nói là thiên quân vạn mã, ngay cả đoạn thử vai kia cậu cũng không trị được, giáo sư còn để lại bài tập, cậu phải xem đi xem lại những đoạn ngắn kinh điển ví dụ hôm nay chọn một cái để bắt chước.
Aiz, khó quá, đau đầu quá.
Úc Khải chọn một đoạn ngắn nhất mà cậu cho rằng dễ bắt chước nhất, soi gương luyện tập trong chốc lát, lại cảm thấy ngũ quan của mình dường như hoàn toàn không chịu khống chế, cho dù cứng rắn nặn ra cũng không có cảm xúc chân thật.
Xấu hổ muốn chết.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Mở ra vừa thấy một nửa quả dưa hấu to xuất hiện trước mặt.
"Người mới, tới, ăn dưa hấu."Cảnh Vân Trăn đóng gói hết toàn bộ nửa quả dưa hấu mà đoàn phim còn thừa mang tới đây, đưa cho Úc Khải.
Úc Khải còn chưa kịp nói lời cảm ơn, người đàn ông này đã tự mình vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Tắm một lúc còn gọi Úc Khải đưa hộ quần áo và khăn lông cho hắn, cửa mở ra một cái khe, chỉ vươn ra hai ngón tay.
Úc Khải một tay cầm thìa, một tay đưa quần áo cho Cảnh Vân Trăn, đưa xong lại đột nhiên cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Đây không phải phòng cậu sao? Vì sao Cảnh Vân Trăn lại tự nhiên như ruồi vậy!"
Úc Khải: "......"
Thôi, dưa hấu ngọt quá!
Qua một lát, Cảnh Vân Trăn tắm rửa xong đi ra, hắn dùng khăn lông lau tóc hai bên đầu, tóc mái trên trán tùy ý đặt trên lông mày, mang theo vài phần lười biếng.
Thấy Úc Khải đang ôm dưa hấu dùng thìa xúc ăn, tâm trạng có vẻ cũng vì vậy mà trở nên vui vẻ, cong môi hỏi: "Người mới, ăn ngon không?"
Úc Khải cực kỳ vui vẻ gật gật đầu: "Ăn rất ngon!"
"Có ngọt không?"
"Ngọt ~"
"Cảnh tiên sinh muốn nếm thử không?"
"Muốn." Cảnh Vân Trăn ngồi xuống mép giường, kết quả bị cộm một chút, từ sau lưng lôi ra quyển sách bìa cứng.
"《 Nguyên tắc cơ bản của diễn xuất 》, 《 Tu thân của diễn viên 》? Còn có đây là......Kịch bản? 《 Bạch Châu Lục 》? À, truyện này thời cấp 3 tôi có đọc qua." Cảnh Vân Trăn dường như phát hiện thứ gì đó thú vị tùy tay lật lật.
Úc Khải ôm dưa hấu chờ Cảnh Vân Trăn tới ăn, nhưng thấy hắn hồi lâu không có động tác gì, lại ngượng ngùng tiếp tục ăn một mình.
Cậu nhìn trái nhìn phải, lại cầm một cái thìa sạch trên bàn, múc một miếng đưa cho Cảnh Vân Trăn.
"Cảnh tiên sinh, ăn dưa hấu?"
Không ngờ Cảnh Vân Trăn không thèm dời mắt, trực tiếp nghiêng đầu, ngậm lấy miếng dưa hấu trên cái thìa cậu cầm, còn cảm thán một câu: "Đúng là rất ngọt, a ——"
Úc Khải:?
A cái gì mà a? Thật sự coi cậu là tiểu đệ sao?
Úc Khải tức giận lại múc cho hắn một miếng dưa hấu.
Cảnh Vân Trăn ăn hai miếng dưa liền tùy tay ném sách sang một bên: "Đọc thứ này vô ích, lúc trước tôi cũng không học biểu diễn, không phải cũng đạt giải thưởng sao?"
Đúng nha, Cảnh Vân Trăn cũng không xuất thân chính quy.
Khi hắn đóng bộ phim đầu tiên, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp 3.
Không thể không nói, tuy ngày thường Cảnh Vân Trăn giống như một người đàn ông bí ẩn, nhưng năng lực nghiệp vụ của hắn thật sự mạnh.
Úc Khải thò lại gần thỉnh giáo vị tiền bối này: "Cảnh tiên sinh, sao anh làm được, có bí quyết gì không?"
"Muốn biết? Cũng được." Cảnh Vân Trăn hào phóng mỉm cười: "Vậy cậu thật tâm thật lòng khen tôi 600 chữ, tôi vui sẽ nói cho cậu."
Úc Khải:?
Khen thì cũng thôi, còn quy định 600 chữ, ngài là giao bài tập về nhà cho học sinh tiểu học viết văn sao?!
Nhưng sự tình liên quan tới tính mạng của mình, Úc Tiểu Khải vẫn quyết định nỗ lực một chút.
"Cảnh tiên sinh......ngài đẹp trai lai láng, anh tuấn bức người, ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, đường đường chính chính, thần thái xán lạn, ôn tồn lễ độ, tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng....."
Úc Khải, một học sinh khoa tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, dùng hết sức lực bản thân kể ra tất cả những thành ngữ dùng để khen người mà cậu biết.
Cậu thấy tương đối rồi nhỉ? Sau đó liền thấy Cảnh Vân Trăn bấm bấm ngón tay nghiêm túc nói: "Không đủ, mới có 213 chữ."
Úc Khải: "......"
Đậu móe, anh cmn cư nhiên thật sự đếm từng chữ một!
Cảnh Vân Trăn: "Cậu đừng chỉ khen mỗi bề ngoài, khen tư thế anh hùng, tác phong sấm rền gió cuốn, nhân cách cao thượng, mị lực độc đáo quyến rũ của anh đây nữa."
Tôi thấy anh là người có bệnh nặng gì đó!
Úc Khải cố nén xúc động muốn đánh người, lại cố gắng nói ra vài câu: "Đúng vậy, Cảnh tiên sinh không chỉ đẹp trai, còn cực kỳ lương thiện, đối xử với người khác rất tốt, đặc biệt nhẫn nại, đặc biệt dịu dàng, đặc biệt đặc biệt tốt....."
Cái rắm!
Nói được một nửa, người đàn ông trước mặt có vẻ không nhịn nổi nữa, ngồi trên giường bật cười ha ha.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Úc Khải: "......"
Cảnh Vân Trăn cười tới mức không thở nổi, ngã lên giường hồi lâu mới dừng lại.
"Được rồi, người mới, đừng diễn nữa." Hắn vươn ngón tay chọc chọc trán Úc Khải: "Cậu có biết đôi mắt của cậu mỗi lần đều sẽ bại lộ suy nghĩ thật của cậu ra không?"
Cho nên cho dù ngoài miệng Úc Khải khen lấy khen để Cảnh Vân Trăn, khen ra 100 đóa hoa nhỏ, nhưng hơi thở "đại nghịch bất đạo" tràn ngập oán niệm trong mắt cậu kia đã nồng đậm tới mức sắp hóa thành thực thể có được không?
Cảnh Vân Trăn cười xong thở dài: "Kỳ thật cái này không có cách nào, anh đây là thiên phú, còn cậu sao, vẫn là......"
"Hả?" Úc Khải mắt trông mong nhìn Cảnh đại ảnh đế có thể chỉ điểm cho cậu điều gì đó có ích hay không, sau đó liền nghe thấy người đàn ông này nói.
"Đừng nghĩ."
Úc Khải: "......"
"Dù sao người có thiên phú kinh người như anh đây phải nghìn dặm mới tìm được một."
Úc Khải: "............"
"Cậu và những người bình thường khác đều không thể sánh bằng."
Úc Khải: ".................."
Úc Khải, Úc Khải không thể nhịn.
Cảnh Vân Trăn, mẹ nhà anh!
Cậu cố gắng mở to hai mắt nhìn.
Thấy chưa, Cảnh Vân Trăn, mẹ nhà anh!!!