Ngày Ngày Nữ Phụ Đều Hắc Hoá

Quyển 5 - Chương 6

Nam nhân dỗ dành nửa ngày, người mới chịu ngừng nghỉ.

Hắn sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn nóc giường.

Lâm Lang liền dựa sát vào người hắn, bừng bừng hứng thú chơi đùa "quả nhỏ màu đỏ".

Nếu không phải e ngại năng lực tiếp thu của người này, thì nàng đã trực tiếp dùng miệng cắn rồi.

"Đêm nay có hội chùa, chàng đi với ta được chứ?" Nàng làm như nhớ tới một chuyện.

Chúc Vô Ương lắc đầu, "Đêm nay không được, ta phải cùng bọn A Phúc bàn về việc tiền thuê trướng giới của cửa hàng vào năm sau, chỉ sợ sẽ bận tới khuya. Ta phái một vài hộ vệ đi theo nàng, nàng muốn mua thứ gì thì cứ mua, được không?"

Nghe xong, nàng chỉ là thất vọng ừm một tiếng.

Giọng nói của Chúc Vô Ương càng thêm dịu dàng, "Lần sau đi, chờ đến Tết Khất Xảo ta sẽ đi với nàng, chịu không?"

"Vậy, ngoéo tay."

Nàng vô cùng trẻ con quơ quơ ngón út.

Nam nhân bật cười, đúng là một đứa nhóc mà.

Thôi, cưng chiều nàng nhiều thêm một chút cũng không tổn hại gì.

Suy cho cùng… là hắn lừa người ta vào cửa.

Mặt mày của Chúc Vô Ương hơi hơi thâm thúy.

Buổi tối hôm ấy, Vô Song thành còn náo nhiệt hơn so với ban ngày, đèn sáng như ngày, một nhà già trẻ đi ra ngoài chen đầy khắp phố lớn ngõ nhỏ, đi mua đồ chơi làm bằng đường, chơi tạp kỹ, tiếng người ồn ào khắp nơi.

Hắn nghe thấy từng tiếng cười bên kia bức tường, chỉ chốc lát sau suy nghĩ miên man.

Nghĩ tới dáng vẻ của nàng khi đứng trước nơi thả thiên đăng.

Nốt chu sa trên trán kia khiến nàng càng thêm xinh đẹp.

Nghĩ một hồi sắc mặt của Chúc Vô Ương lại càng khó coi, người này lớn lên xinh đẹp như thế, đi ra ngoài một chuyến còn không phải khiến những tên khác nhớ thương?

Trong đầu tức khắc hiện lên cái cảnh một vị công tử nhà giàu tuấn tú xum xoe quanh nàng, mà Lâm Lang cũng không từ chối, quay đầu cười như không cười liếc xéo hắn một cái, tựa như đang nói, chàng nhìn đi, chàng không muốn đi cùng ta, nhưng lại có rất nhiều người nguyện ý!

"Cái tên khốn nạn!!"

Hắn không khỏi mắng một câu.

Sau đó, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Thiếu niên đang bẩm báo tình hình run sợ.

Chúc Vô Ương: "…"

Xong rồi, hình tượng thành chủ phong độ nho nhã của hắn...

"Ta muốn đi nhà xí, các người bàn lại cho kỹ một chút đi."

Hắn chống mặt bàn đứng lên, phủi phủi quần áo, ưu nhã đi ra khỏi phòng.

Bất động thanh sắc quét nhìn bốn phía một cái, thành chủ đại nhân lưu loát nhảy lên một cành cây, hướng bên ngoài nhìn ra phía xa, tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng.

Cũng không biết nàng đã đi tới đâu.

Có điều theo như tính tình không chịu ngồi một chỗ của nàng, ắt hẳn đang ở nơi náo nhiệt nhất rồi.

Chúc Vô Ương suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định đi đến trung tâʍ ɦội chùa, một mình hắn vượt nóc băng tường, lướt qua vô số chuông gió trên gác mái nhà người ta, rất nhiều cái còn rơi xuống đất.

Bởi vì dòng người chen chúc, hắn bước đi rất chậm, nhìn đến đám người nghìn nghịt nơi đây trong lòng không khỏi nóng nảy.

Cuối cùng hắn cũng chen đến được phía trước.

Quanh thân muôn vạn đèn dầu, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng.

Khoác áo choàng mai đỏ mỏng manh, làn váy xanh ngọc, tựa như một ánh rạng đông trên nền trời xanh cao, nhẹ nhàng tuyệt mỹ.

Hắn nhẹ nhàng đi tới phía trước.

Đám người trong đội hộ vệ phát hiện hắn, đang định hành lễ, bị hắn giơ tay bảo dừng.

Tiểu phu nhân vẫn hồn nhiên không nhận ra có người đến gần, lấy một đồng xu rồi duỗi tay ném đi, nhẹ nhàng đánh trúng vào chuông bạc dưới một đồng xu lớn.

Tức khắc, trên mặt của tiểu cô nương lộ ra nụ cười rực rỡ, tươi đẹp như ánh mặt trời.

Nàng nhanh chóng chắp tay trước ngực, lẩm bẩm trong miệng.

"Nguyện cha mẹ thân thể bình an, trăm tuổi bất lão."

"Nguyện biểu ca khảo được Trạng Nguyên, việc như ý muốn."

"Nguyện A Hoa tiếp tục trắng trẻo mập mạp, vô bệnh vô tai."

"Nguyện Đại Hoàng sớm ngày có thể theo đuổi được A Hoa, sinh được một đám chó con vui đùa cùng ta."

Mặt của Chúc Vô ương xanh mét.

A Hoa Đại Hoàng, chẳng lẽ là cẩu trong nhà của nàng?

Ngay cả a miêu a cẩu cũng xếp trước hắn, thật buồn cười mà!

"Hmm… hình như ta quên ai rồi thì phải?" Nàng nỗ lực nhớ lại.

Chúc Vô Ương nghĩ thầm, còn tốt tiểu hỗn cầu này còn có chút lương tâm.

"Úi giời!" Nàng bừng tỉnh đại ngộ gõ đầu mình, "Suýt nữa thì quên mất tiểu rùa đen!"

Nam nhân: "…"

Hắn không nên mong chờ mới phải.

Đối phương nhắc xong tên của một con thú cưng rồi vỗ mông chạy lấy người.

Thành chủ thật sự không thể nhịn được nữa, trực tiếp đem người đóng gói mang đi.

"Ai, ngươi là ai? Đồ lưu manh mau thả ta ra! Ưm ưm!"

Hắn đem tay bịt kín miệng đối phương.

Lâm Lang liền há miệng cắn.

Hắn cũng không sợ đau, lôi kéo người đến một hẻm nhỏ yên ắng.

Lúc này mới buông tay, phía trên đã sớm bị cắn ra một loạt dấu răng đỏ thẫm.

Chậc, xuống miệng cũng thật tàn nhẫn.

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm xằng làm bậy! Phu quân của ta sẽ đánh chết ngươi!"

Có lẽ hẻm nhỏ quá tối, nàng nhất thời chưa nhận ra, còn tưởng rằng là tên lưu manh chơi bời lêu lỏng nào đó to gan muốn bá vương ngạnh thượng cung, nên mới kêu lên như vậy.

Chúc Vô Ương cười nhạo một tiếng, tiểu gia hoả này đi ra ngoài không mang theo đầu óc sao? Nếu không phải là hắn, thì những tên hộ vệ kia sẽ dám không rên một tiếng trơ mắt nhìn nàng bị người ta bắt đi à?

Nhớ tới những "việc xấu chồng chất" trước kia nàng làm với mình, trong lòng Chúc Vô Ương không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn bắt nạt nàng, cố ý đè giọng mình xuống thành một giọng nghẹn ngào khó nghe, "Tiểu nương tử, cho dù nàng kêu rách cổ họng cũng không ai thèm tới cứu nàng đâu."

Nói xong liền áp xuống môi nàng.

Trải qua cái sự kiện ngất đi mất mặt kia, thành chủ đại nhân đã lén lút tìm rất nhiều màn thầu và bánh bao, xem nó như môi nàng đi luyện tập thật lâu.

Còn trốn trên nóc nhà của một hộ dân quan sát vài cảnh diễn tình cảm làm người ta mặt đỏ tim đập.

Thì ra sinh nhóc con lại là một môn học vấn cao thâm đến như vậy.

Không đơn giản như cởϊ qυầи áo rồi đắp chung chăn là được.

Ừm, sau này hắn cũng phải thực tiễn nhiều chút.

Thành chủ đại nhân mặt đỏ bừng suy nghĩ.