Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 66

Thu Trì hai mắt đỏ hoe đi ra khỏi nhà bếp, Tô Diễm lúc này cũng đã vẽ xong hình mẫu mà mình muốn, đang chuẩn bị đưa cho Thu Trì, nhưng khi vẻ mặt uất ức của cậu liền giật mình.

“Thu tiên sinh, anh làm sao vậy?”

“Tôi không sao.” Thu Trì vội vàng lau nước mắt, “Tô tiểu thư đã hoàn thành phác họa đúng chứ? Xin hãy đưa hình mẫu cho tôi.”

“Ừ.” Tô Diễm gật đầu đưa giấy qua, trong lòng vẫn chưa hết kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai khóc.

Thu Trì cố không để ý ánh mắt của Tô Diễm, cậu nhìn hình mẫu mà cô vẽ ra có chút cạn lời.

Ghi chú rất nhiều, chỉ tiếc cả hình lẫn chữ đều xấu đến thảm, Thu Trì phải căng mắt ra mới tạm đọc hiểu được những gì mà Tô Diễm truyền đạt.

Thu Trì sau khi đọc một lúc thì cậu đưa tay xoa huyệt thái dương, cậu chạy đi rót cho Tô Diễm một cốc nước, “Ngại quá, trong nhà chỉ có nước suối thôi, mong Tô tiểu thư không chê.”

Sau khi đưa rồi, Thu Trì không quan tâm cô có uống hay không, chạy đi lấy một tờ giấy khác, cố gắng vẽ lại hình mẫu mà Tô Diễm đã vẽ trên giấy.

Một lúc sau câu đưa tờ giấy cho Tô Diễm xem, “Mẫu của tiểu thư, tôi sửa lại một chút. Cô thấy thế nào?”

“Tuyệt quá.” Tô Diễm nhìn, tuy cô không có thiện cảm với Thu Trì, nhưng vẫn không nhịn được khen ngợi, “Kiểu này tôi thích, xăm hình này đi.”

Thu Trì thở phào nhẹ nhõm, thầm may mắn vì Tô Diễm không tức giận khi cậu tự ý thay đổi hình mẫu một chút, nhưng cũng không còn cách nào khác, mấy chỗ không nhìn được, Thu Trì không cách nào vẽ ra được, chỉ đành thêm mắm dặm muối một chút, còn lại tự mình phát huy.

“Vậy Tô tiểu thư đã quyết định xăm ở đâu chưa?” Thu Trì hơi cúi mặt, vẻ mặt có chút buồn bã, “Nếu tiểu thư lại muốn xăm ở những chỗ nhạy cảm, vậy thì xin lỗi, tôi không thể giúp tiểu thư được nữa.”

“Vậy cũng đúng ý tôi.” Tô Diễm nói: “Cơ thể của tôi chỉ một mình anh ấy được coi.” Nói rồi cô tỏ vẻ chần chừ, “Nếu xăm ở vị trí cũ thì có đau lắm không?”

“Cực đau.” Thu Trì nhìn Tô Diễm, thân thể cô tương đối đầy đặn, nếu xăm có thể sẽ giảm bớt đau đớn một chút.

Tô Diễm nghe vậy mặt mũi tái mét, Thu Trì lại nói: “Chỗ tôi không có dùng thuốc tê, nên Tô tiểu thư vẫn muốn xăm ở chỗ vị trí đó thì tôi khuyên tiểu thư nên đến nơi khác thì hơn.”

Tô Diễm lắc đầu nói: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, nhất định phải là Thu tiên sinh xăm cho tôi mới được.” Cô nhìn Thu Trì, hỏi: “Vậy xăm ở chỗ nào là ít đau nhất?”

Thu Trì nghi hoặc khi Tô Diễm nói nhất định phải là câu xăm cho cô mới được, nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng vẫn phổ cập cho Tô Diễm một chút kiến thức, về những vị trí xăm hình, Tô Diễm sau khi nghe xong thì đưa cánh tay ra, “Vậy xăm lên cánh tay cho tôi đi.” .

“Tôi hiểu rồi.” Tô Diễm chọn xăm ở cánh tay, vậy cậu vẫn có thể tiếp tục cho cô, “Tôi đi làm sạch lại dụng cụ một lần nữa, Tô tiểu thư chờ một chút.”

Chỗ xăm hình trong nhà Thu Trì chỉ có một góc nhỏ nhưng vẫn rất gọn gàng sạch sẽ, sau khi xăm xong cho một vị khách, cậu đều đem đi rửa rất cẩn thận.

Sau khi rửa xong, Thu Trì quay lại chỗ giường xăm, “Tô tiểu thư muốn xăm ở mặt lòng bàn tay hay mu bàn tay?”

“Mu bàn tay.”

Thu Trì gật đầu, cậu rửa sạch tay thêm một lần nữa rồi bắt đầu bước làm sạch vùng da, trước khi bắt đầu xăm, Thu Trì dặn dò: “Nếu đau quá, Tô tiểu thư hãy kêu dừng lại nhé, chúng ta nghĩ ngơi cho bớt đau một chút lại tiếp tục xăm.”

Tô Diễm gật đầu, Thu Trì lại nói: “Tô tiểu thư cũng đừng di chuyển cánh tay nhé, nếu không hình xăm sẽ xấu đi.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Tô Diễm hai tay run run, Thu Trì cảm thấy cô gái khá kiên cường, chỉ có điều tính khí không được tốt lắm.

Sau khi khử khuẩn xong, Thu Trì lập tức cầm bút xăm bắt đầu vẽ lên cánh tay cô.

Hình mẫu mà Tô Diễm yêu cầu không khó, cũng không quá cầu kỳ. Thu Trì vẽ lên Tô Diễm bốn chữ cái viết tắt, Thu Trì đoán là tên Tô Diễm và tên của người mà vị đại tiểu thư này yêu.

Mà cái tên Tô Diễm nghe thật sự quen lắm, cậu đã nghe ở đâu rồi ấy nhỉ? tuy không nhiều nhưng ít nhất đã nghe qua rồi. Thu Trì nghĩ mãi, không hiểu sao lại không nhớ được, sau một lúc cậu từ bỏ, càng cố gắng nhớ thì lại càng không thể nhớ ra, cứ để tự nhiên đi vậy.

Xăm ở cánh tay tuy nói ít đau hơn ở vị trí khác, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ cho vị Tô tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ này đau đến nhăn mặt, nước mắt chảy ròng ròng.

Thấy cô đau đớn như vậy, Thu Trì dừng tay, nói: “Tô tiểu thư, cô có muốn nghỉ một chút không?”

Tô Diễm cả gương mặt đều là nước mắt, cô lắc đầu rồi lại gật đầu, Thu Trì không biết là cô có muốn nghỉ hay không.

“Tô tiểu thư, cô nghỉ một lát đi, đợi bớt đau lại rồi chúng ta xăm tiếp có được không?”

Tô Diễm mặt mũi trắng bệch gật đầu, Thu Trì tắt bút xăm, cậu đưa mắt nhìn qua, ly nước ban nãy cậu đưa, Tô Diễm không hề đυ.ng đến. Đã sớm đoán được phần nào cho nên Thu Trì không hề cảm thấy khó chịu, cậu cầm cốc đem nước đi vào phòng bếp đổ, sau đó rót lại cốc nước khác đưa cho cô.

Tô Diễm nhận lấy nhưng vẫn không uống, cánh tay cô giờ đây vẫn còn đang run rẩy, dưới làn da trắng của cô, hình xăm thật sự quá nổi bật.

Thu Trì cũng không nói lời nào để cổ vũ cô, cậu cảm thấy hiện tại nói ra có hơi vô dụng, tốt nhất là để cơn đau giảm bớt rồi lại tiếp tục. Trước giờ khách đến tìm cậu đều có khả năng nhịn đau rất tốt, cho nên dừng lại giữa chừng khi xăm như thế này đối với cậu vẫn là lần đầu tiên.

Thu Trì cũng không làm gì, cậu đơn giản là lấy ghế ngồi bên cạnh bàn dụng cụ, trong đầu không ngừng nghĩ về Cố Triều.

“Ban nãy cậu cãi nhau với người yêu à?”

Tô Diễm đột nhiên hỏi, Thu Trì nhìn cô sau đó gật đầu.

“Sao lại cãi nhau?” Tô Diễm ngồi không cũng chán, tuy không mấy thiện cảm với Thu Trì nhưng vẫn tìm đề tài nói chuyện với cậu, “Do cậu nghèo hả?”

Khóe mắt Thu Trì giật giật, ở chung với vị tiểu thư này, cái đức tính nhẫn nhịn của cậu được phát huy rất tốt, nếu là đàn ông cậu đã sớm đạp ra khỏi nhà rồi, sau đó không phải sợ gì hết vì cậu có Cố Triều bảo kê.

Nhắc đến Cố Triều, Thu Trì lại ôm đầu rầu rĩ, cậu không muốn nói vấn đề này với Tô Diễm, liền vội chuyển đề tài, “Nghỉ vậy là đủ rồi, chúng ta tiếp tục thôi.”

Tô Diễm nghe vậy mặt mũi nhăn nhó lại, cực kỳ không vui, “Nghỉ thêm một chút nữa đã, tôi vẫn còn đau lắm.”

“Vậy càng phải tiếp tục.” Thu Trì nói: “Nếu để Tô tiểu thư hết đau hoàn toàn, vậy khi bị đau lại sẽ khó chịu đựng được.”

Vẻ mặt Tô Diễm không vui vẻ tý nào, nhưng nhìn thấy Thu Trì một lần nữa lại cầm bút xăm lên, cô cũng cam chịu mà đưa tay ra, cô cũng muốn xong thật nhanh rồi rời khỏi chỗ này.

Lần này Thu Trì xăm không hề đứt đoạn, Tô Diễm cũng cố gắng nhịn đau, dù đau đến mấy cũng không yêu cầu dừng lại. Qua một lát, cô cũng dần dần thích ứng được cơn đau, cảm thấy cơn đau cũng không đáng sợ như cô tưởng.

Đến trưa, Thu Trì cuối cùng cũng hoàn toàn nét cuối cùng, cậu làm sạch hình xăm một lần nữa rồi, tắt bút đứng dậy.

“Xong rồi à?” Tô Diễm thu cánh tay đang không run rẩy của mình lại, đôi môi cô trắng bệch không chút huyết sắc.

Thu Trì nói: “Hình xăm đã hoàn thành rồi nhưng vẫn còn một bước nữa.”

Nói rồi Thu Trì vào trong bếp đem màn bọc lấy ra, quấn quanh hình xăm trên cánh tay cô, “Làm như vậy có thể tránh hình xăm bị nhiễm khuẩn.”

“Lần này hết rồi chứ?” Tô Diễm hỏi.

Thu Trì gật đầu nói: “Hết rồi. Bây giờ tôi sẽ lập danh sách những thứ kiêng kị trong một tháng tới cho Tô tiểu thư.”

Tô Diễm nghe vậy hết hồn, " Còn phải kiêng kị nữa ư? Còn phải trong một tháng."

Thu Trì gật đầu, bắt đầu lấy giấy bút ra ghi ra những việc cần chú ý sau khi xăm, xong xuôi liền đưa cho Tô Diễm, “Tô tiểu thư làm đúng theo tờ hướng dẫn này trong vòng một tháng, sau một tháng là có thể quay lại chế độ bình thường.”

“Lâu như vậy.” Tô Diễm nghe vậy liền kinh ngạc, “Không phải xăm xong liền xong à?”

Thu Trì không thể tin được vị đại tiểu thư này đến đây mà không tìm hiểu một chút gì về tattoo cả, “Nếu Tô tiểu thư muốn cánh tay của mình bị sưng chảy mủ thì không cần làm theo hướng dẫn của tôi.”

“Tôi nhất định sẽ làm theo.” Tô Diễm nắm chặt tờ giấy trong tay, biểu cảm thà chết cũng không được xấu, “Cảm ơn Thu tiên sinh.”

Thu Trì nói: “Trách nhiệm của tôi không phải khách khí.”

Tô Diễm đỡ cánh tay vừa trải qua một trận đau đớn kia, vẻ mặt hơi nhăn nhó lại, thầm cảm thấy không thể tin khi chính mình có thể chịu đựng được cho đến khi kết thúc.

Thu Trì tính tổng tiền và công lao sau đó nói ra một cái giá, Tô Diễm nhanh chóng thanh toán rồi vội vàng rời đi.

Sau khi Tô Diễm đi rồi Thu Trì lại bắt đầu ngồi thẩn thờ, cậu nhìn dãy số quen thuộc trên điện thoại, do dự hồi lâu cũng không dám nhấn xuống. Từ lúc quen biết cho đến nay, đây là lần đưa Thu Trì thấy hắn lớn tiếng như thế. Cố Triều chắc chắn đang giận lắm, cũng phải, nếu một người con gái đứng trước mặt hắn cởϊ áσ ra, cậu chắc chắn cũng sẽ tức giận.

Thu Trì thấy Cố Triều đối xử với mình rất tốt, nhưng hình như cậu chỉ toàn làm cho hắn tổn thương, vụ việc Lâm Đặng cũng vậy, lần này cũng thế.

Lúc này Thu Trì thật sự tự hỏi, cậu không xinh đẹp, lại nghèo, ngoài mỹ thuật và tiệm xăm để lại tiếng vang từ cha là Thu Thành ra thì chẳng có gì, cậu chính xác là một người chẳng có gì trong tay cả, thậm chí chính mình luôn khiến hắn phải muộn phiền như thế, rốt cuộc trên người cậu có chỗ nào tốt có thể khiến Cố Triều thích?

Trần Dụ nói trên người cậu mang một khí chất rất sạch sẽ, ở bên cạnh có cảm giác rất thoải mái.

Nhưng Thu Trì thấy mình làm sao mà có mấy thứ đó được, có phải truyện tranh đâu. Mà dù có đi chăng nữa thì cũng đâu thể xem đó là lý do được.

Càng nghĩ Thu Trì càng cảm thấy buồn bực, cậu thật sự không có chỗ nào xứng đáng với Cố Triều hết, ở bên cạnh hắn, cậu còn không sinh con được cho hắn, cũng không lo lắng chu toàn cho hắn về mọi mặt giống hệt Lâm Đặng làm trong tiểu thuyết.

Cậu trước giờ đều có tính hướng nội, rảnh rỗi thì vẽ tranh hoặc lên mạng, tuy không đến mức không tiếp xúc được với người lạ, nhưng cậu vẫn nhận ra được bản thân rất tự tị, tính cách này được sinh ra khi cậu bị cô lập khi còn ở sống ở thế giới kia, khi đến đây thì đã đỡ hơn một chút, nhưng sự tư ti của cậu không thể nói biến mất là biến mất được.

Từ trước khi gặp, cho đến bây giờ, nếu không biết được nguyên nhân vì sao Cố Triều lại thích cậu, thì cậu cảm thấy bản thân vẫn sẽ không thể thoát nổi cái suy nghĩ “Cậu không xứng đáng với Cô Triều.” Hôm nay sau khi cãi nhau một trận, cái suy nghĩ này lại càng thêm lớn.

Nhìn dãy số quen thuộc, Thu Trì vẻ mặt u sầu, đắn đo một chút rồi quyết định ấn xuống, cậu muốn nói xin lỗi với hắn.

Tiếng chuông vang lên đều đặn, thế nhưng không có ai bắt máy, bình thường Cố Triều luôn nhận điện thoại cậu rất nhanh. Thu Trì mong chờ Cố Triều sẽ bắt máy, nhưng kết quả là từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc vẫn không có người nhận.

Thu Trì gọi lại một lần nữa, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư,… đến lần thứ năm, tiếng chuông vừa vang lên liền bị ngắt kết nối, lúc này Thu Trì mới hoàn toàn thừa nhận Cố Triều không muốn bắt điện thoại cậu nữa.

Thu Trì tủi thân, trái tim trong lòng ngực co rút đau đớn, nước mắt nhịn không được mà trực trào ra.

Lần này cậu khiến Cố Triều giận thật rồi.

-------------------

Góc ngoài lề:

Thu Trì: Nghe nói anh là người chụp bức hình gửi cho Cố Triều! ! ! (҂`_´) -Pèng()==[:::::::::::::> Tôi phải xiên chết anh!

Trần Dụ: không phải đâu, cậu nghe tôi giải thích chút, tôi cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo của nguyên chủ thôi…

Thu Trì: Câm miệng! ! Cản trở uyên ương nhất định phải bị lừa đá! Hãy sám hối đi! ! !

Trần Dụ: …