Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 22

Sau khi Cố Triều gọi món, không bao lâu sau những món ăn đã được đem tới.

Mùi hương bốc lên khiến bụng Thu Trì đánh trống biểu tình một tiếng lớn.

“Phụt!”

Gương mặt Thu Trì đỏ lên, cậu xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để chui xuống.

“Ăn đi.” Nét mặt Cố Triều vẫn chưa hết ý cười, hắn múc cho cậu một bát canh cá, nói: “Những món tôi gọi đều là nhưng món nổi tiếng nhất ở đây, em ăn thử đi.”

Thu Trì vẫn chưa hết ngượng, lí nhí nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn cá Cố Triều lấy cho.

Thịt cá mềm như muốn tan ngay đầu lưỡi, hương vị đậm đà kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.

Hai mắt Thu Trì sáng lên, Cố Triều thích thú nhìn vẻ mặt cậu hỏi: “Ngon không?”

Cậu gật đầu lia lịa, Cố Triều cười nói: “Vậy ăn em ăn nhiều một chút.”

Thu Trì gật đầu, cậu là người dễ dàng thỏa mãn trước đồ ăn ngon, chỉ cần được ăn đồ ngon là cậu vui đến híp mắt.

Ăn được một nửa, lúc này Thu Trì mới chú ý đến Cố Triều, hắn từ lúc bắt đầu hầu như chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ ăn một hai miếng sau đó phần còn lại hắn đều nhìn cậu ăn.

“Cố tổng, anh đừng nhìn tôi nữa.” Thu Trì tính theo thói quen ngậm đầu đũa, nhưng giữa chừng kịp ngừng lại, cậu đặt đũa xuống nhìn Cố Triều hỏi: “Anh không ăn sao?”

Cố Triều nói: “Tôi không đói, em cứ ăn đi, tôi nhìn em là được rồi.”

Nhưng anh nhìn tôi như thế, tôi cũng không ăn được.

Đột nhiên Cố Triều vươn tay ra, Thu Trì theo phản xạ hơi rụt người lại.

Cố Triều duỗi tay ra sau giữ chặt gáy cậu nói: “Yên nào.”

Đầu Thu Trì bị hắn giữ lấy, hắn không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng cũng khiến Thu Trì không thể nhúc nhích.

Hắn đưa cánh tay còn lại ra, dùng ngón cái lau nước sốt cà chua ở khóe miệng cậu.

Làm xong Cố Triều thu tay lại rồi dùng khăn lau sạch ngón tay. Thấy Thu Trì ngơ người ra, hắn lại duỗi tay ra ngón trỏ cong lên quẹt nhẹ lên mũi cậu một cái, nói: “Đần người ra đấy làm gì, ăn tiếp đi.”

Động tác của Cố Triều dịu dàng vô cùng, dịu dàng đến mức Thu Trì nổi da gà, cậu đưa tay lên lau miệng, lúng túng nói: “Lần sau Cố tổng nói là được rồi, tôi tự mình lau được, không phiền Cố tổng.”

Cố Triều nói: “Với em thì tôi không phiền.”

Thu Trì hít một ngụm khí, cậu cảm nhận được bầu không khí phút chốc trở nên kỳ quái mà không nói rõ được, sự lúng túng không hề giảm đi mà còn tăng mạnh.

“Cố tổng, anh cũng ăn đi.” Thu Trì gắp cho Cố Triều một miếng thịt bò xào, cố gắng đổi đề tài, nói: “Anh trả tiền thì tôi không thể cứ vậy mà anh một mình được. Anh cũng ăn đi.”

Cố Triều nhìn miếng thịt bò đặt trong bát, hắn trầm ngâm một chút, miếng thịt này Thu Trì dùng chính đôi đũa mà cậu dùng gắp cho hắn.

Cố Triều có bệnh sạch sẽ, trước đây khi đi ăn với đối tác, cũng có vài trường hợp có người gắp thức ăn cho hắn bằng đũa mà người đó dùng qua, mỗi lần như vậy hắn đều đứng dậy bỏ đi, kết thúc hợp tác.

Đó là bình thường.

Hiện tại Cố Triều chỉ hơi nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh lại giãn ra, hắn cầm đũa lên gắp miếng thịt bò vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nhìn Thu Trì nói: “Ngon lắm.”

Cố Triều khen một tiếng, cũng không biết là khen cái gì. Thu Trì đơn thuần cho rằng Cố Triều khen thịt bò ngon liền gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy thịt bò ngon lắm.”

Nói xong cậu lại gắp thêm mấy món khác cho Cố Triều, bởi vì có đọc tiểu thuyết, cho nên cậu biết khẩu vị ăn uống của Cố Triều.

Khác với cậu, Cố Triều rất kén ăn, còn kén ăn rất nhiều thứ, ví dụ như Cố Triều không thích ăn hành, măng tây, đậu, v.v… Lại còn dị ứng với bơ đậu phộng.

Khi phát hiện Cố Triều bị dị ứng với đậu phộng, Thu Trì rất ngạc nhiên, cậu cho rằng mấy cái motif tổng tài, nam chính dường như không có điểm yếu nào, lắm tiền nhiều của, sức sống thì y như quái vật. Nhưng tác giả lại nói Cố Triều không thích ăn cái này cái kia, lại còn dị ứng với bơ đậu phộng, Thu Trì cảm thấy có chút mắc cười, dù hơi trẻ con nhưng đây là điểm duy nhất Thu Trì cảm thấy Cố Triều nhìn giống một con người.

Trên bàn có vài món Cố Triều không ăn được, Thu Trì đều tránh ra, sau đó gắp toàn món Cố Triều thích ăn rồi đặt trước mặt hắn.

“Tôi tránh mấy món anh không thích rồi, anh ăn đi.” Nói xong cậu không nhận ra mình lỡ lời, lại bổ sung thêm: “Đừng nhìn tôi nữa, anh ăn đi.”

Cố Triều ngạc nhiên nhìn bát đầy đồ ăn trước mặt, toàn bộ đều là những món hắn ăn được, ánh mắt Cố Triều có chút lay động không rõ cảm xúc, sau đó dịu dàng nhìn Thu Trì nói: “Cảm ơn.”

Thu Trì xua tay: “Cố tổng, đừng khách khí với tôi, tôi cũng không phải là người mới khách.”

Vừa nói, Thu Trì trong lòng lại âm thầm gọi Tiểu Thất ra, nói: “Tao thấy nam chính lạ lắm, mày kiểm tra lại đi, có phải anh ta bị ai nhập vào rồi không?”

Tiểu Thất nói: “Nam chính hoàn toàn bình thường.”

“Mày chắc là cái hệ thống kiểm tra của mày không hỏng chỗ nào chứ?” Thu Trì không tin nói: “Anh ta rõ ràng có chút khác với tiểu thuyết.”

Tiểu Thất làm vẻ mặt bíu môi trên màn hình, nói: “Thân ái, cậu phải tin tưởng vào độ tân tiến của hệ thống.”

Thu Trì: “Tin mày tao có mà đi bán muối.”

Tiểu Thất làm vẻ mặt đâu khổ: “Thân ái, Tiểu Thất thật sự không lừa cậu, nam chính thật sự không có ai nhập vào, hoàn toàn bình thường. Nếu nam chính thật sự có vấn đề, không cần thân ái hỏi, Tiểu Thất sẽ lập tức thông báo với cậu ngay. Còn việc nam chính đối xử tốt với thân ái là nam chính tự nguyện, Tiểu Thất không có khả năng can thiệp được.”

Thu Trì nghe vậy cũng không so đo vấn đề đó với nó nữa, cậu hỏi: “Trong tiểu thuyết Cố Triều rõ ràng chỉ thể hiện mặt dịu dàng và tốt với một người duy nhất là Lâm Đặng, giờ đột nhiên Cố Triều đột nhiên tốt với tao, mày nghĩ thử xem có nguyên nhân gì không?”

Tiểu Thất im lặng mấy giây sau đó dè dặt nói: “Có thể nam chính muốn kết bạn với thân ái.”

Thu Trì trong lòng nhíu mày, Tiểu Thất lại nói: “Cũng có thể nam chính đang lập mưu kế ám hại cậu.”

Câu sau Tiểu Thất nói, Thu Trì thấy không có khả năng lắm, Cố Triều không phải người thích vòng vèo như vậy, hắn muốn gϊếŧ một ai thì ngay lập tức làm, không cần tử tế với một kẻ sắp chết.

Hơn hết, cậu không thích Cố Triều như nguyên chủ, cũng không làm mấy cái trò câu dẫn hay leo lên giường người ta, Cố Triều căn bản không thù oán gì với cậu, nên vế sau Tiểu Thất nói hoàn toàn không có khả năng.

Cậu lắc đầu nói: “Tao không có làm gì khiến nam chính chán ghét, cho nên vế sau mày nói không có khả năng.”

Tiểu Thất nói: “Vậy là chỉ còn vế trước, nam chính muốn kết bạn với cậu.”

Cái này Thu Trì cũng cảm thấy không ổn lắm, muốn kết bạn thì giữa hai người phải có những điểm chung, cậu và Cố Triều lại khác nhau như hai chiều Đông Tây, căn bản cũng chẳng có điểm chung nào, cậu cũng không có gì thú vị, Cố Triều muốn kết bạn với cậu để làm gì? Trừ phi Cố Triều muốn thử cảm giác nghèo là như thế nào thì may ra.

Nhưng nam chính đâu phải là người rảnh rỗi đến mức chơi mấy cái trò giả nghèo thế này.

Nghĩ một chút Thu Trì lại hướng Tiểu Thất lắc đầu.

Tiểu Thất nghĩ mãi cũng không có lý do nào nữa, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý, nói với cậu: “Có khả năng, nam chính có mưu đồ với cậu đó.”

Thu Trì nghe nó nói mà đầu choáng váng, đầu lưỡi xoắn xuýt mãi mới đáp lại nó một câu: “Tao không tiền không thế, nam chính làm sao có thể có mưu đồ gì với tao được?”

Tiểu Thất cũng băn khoăn chết được, nhưng nó cũng chẳng nghĩ ra thêm được gì nữa, chỉ có thể hướng Thu Trì tỏ vẻ bó tay.

Tiểu Thất nhìn Thu Trì, sau đó đột nhiên đùa cợt với cậu một: “Thân ái, cậu có sắc.”

Thu Trì chậm nhịp không kịp phản ứng bị một câu nói này của Tiểu Thất làm cho sặc nước canh, ho liên tục mấy cái.

Cố Triều bên cạnh cũng giật mình, đưa tay vuốt ve lưng cậu nói: “Anh chậm thôi, đừng có gắp.”

Thu Trì lắc đầu xua tay với Cố Triều, sau khi ho xong thì mỉm cười với hắn tỏ vẻ bản thân ổn, còn trong lòng thì hướng Tiểu Thất cười mắng: “Nói bậy bạ! Anh ta thẳng. Nếu nam chính mà cong thì đã sớm bị nguyên chủ quyến rũ rồi, còn đợi đến lượt nữ chính chắc?”

Tiểu Thất thấy cũng đúng, Thu Trì muốn nói thêm mấy câu, nhưng đột nhiên Cố Triều lại nhìn cậu hỏi: “Mấy giờ lớp em tiết?”

Bị hỏi đột ngột như vậy, Thu Trì đành bỏ qua Tiểu Thất, trả lời hắn: “Một giờ?”

Cố Triều đưa tay nhìn đồng hồ, lúc bọn họ ăn cũng đã hơn mười giờ, bây giờ mới hơn mười một giờ, hắn nói: “Ăn xong tôi đưa em đến trường.”

Thu Trì nghe vậy lắc đầu, nói: “Không cần đâu, anh đưa về nhà là được rồi, tôi tự mình đến trường.”

Cố Triều biết cậu sẽ từ chối, trong đầu cũng đã nghĩ sẵn lý do, nói: “Trưa nay phải đi gặp đối tác, phải đi ngang qua trường cũng em, cũng tiện đường.”

“Cố tổng biết trường tôi ở đâu à?” Thu Trì hỏi xong Cố Triều mới biết bản thân lỡ lời, sợ Thu Trì biết hắn cho người âm thầm điều tra cậu thì cậu sẽ không còn thích hắn nữa, đang muốn tìm cớ thoái thác thì lại nghe Thu Trì nói: “Dù sao tôi cũng phải về nhà lấy cặp sách.”

Cố Triều âm thầm thở nhẹ, nói: “Tôi chở em về rồi chở em đến trường, tôi cũng tiện đường.”

Cố Triều nói đến vậy rồi, Thu Trì cũng không lỡ từ chối hắn nữa, chỉ đành nói: “Làm phiền Cố tổng rồi.”

Cố Triều nói: “Với em thì tôi không phiền.”

Góc ngoài lề:

Thu Trì: Tao không quyền không thế, nam chính có thể tính kế gì với tao?

Tiểu Thất: Thân ái, cậu có sắc.

Thu Trì: Nói bậy, nam chính là thẳng nam sắc thép, chỉ có thể gãy không thể cong.

Cố Triều: Anh cong rồi.

Thu Trì: Σ(°ロ°) !!!