Chương 46: Sống chung thật ấm áp
Edit: BRANDY
Trong ấn tượng của Lệ Khôn, Nghênh Cảnh là một em trai quốc dân điển hình. Một mầm non ngay thẳng, nhã nhặn, được nuôi dạy chỉn chu, không những thông minh hiểu chuyện, mà còn là một thiếu niên lanh lợi, khôi ngô tuấn tú.
Đúng là hôm nay mới có dịp mở rộng tầm mắt.
Lê Khôn nhìn bóng lưng cậu ta , cười cười như trách móc: “Khỏi phải chạy, đều là đàn ông, ngượng ngùng cái gì?”
Một câu “đều là đàn ông” mới khiến Nghênh Cảnh đang hoảng hốt trấn tĩnh lại.
Cậu xoay người lại nhìn Lệ Khôn, rồi ngượng ngùng cười.
Hai người đi ra phòng khách, cùng ngồi xuống ghế sofa.
Lệ Khôn lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu ra đưa tới trước mặt cậu.
Nghênh Cảnh lắc đầu.
“Sợ chị cậu à?” Lệ Khôn thoáng nhìn ra sau, nói: “Chị cậu tắm lâu lắm, yên tâm, nhanh cũng phải 10 phút nữa.”
Nghênh Cảnh: “Em không hút thuốc.”
Lệ Khôn gật đầu, đảo tay, cúi đầu ngậm lấy điếu thuốc, bật lửa, rồi rít một nhịp thật khẽ.
“Lúc tập huấn vất vả quá, núi Trường Bạch âm mười mấy độ, chỉ có thể dựa vào chút hơi ấm này mà chống đỗ thôi.”
Nghênh Cảnh hỏi: “Hàng năm anh đều phải tới đó tập huấn à?”
“Anh chỉ ở đó 2 năm thôi, sau điều về tổng đội thì lại sinh hoạt như bình thường.” Lệ Khôn nhả một hơi khói.
Không gian chợt im lặng.
Nghênh Cảnh lên tiếng: “Anh không hỏi em tại sao hôm nay lại đánh nhau à?”
“Nếu cậu muốn nói thì tự nhiên sẽ nói thôi.” Khuôn mắt Lệ Khôn ẩn sau làn khói mở ảo, hai mắt lim dim, “Vì nghĩa khí vì phụ nữ, chẳng phải chỉ có chút chuyện như thế thôi sao.”
“Anh đã từng đánh nhau vì chị em chưa?”
“Đã từng.”
Nghênh Cảnh cúi đầu trầm tư giây lát rồi lại ngẩng lên hỏi lại: “Có phải là sếp của chị em không?”
Lệ Khôn cười, “Tiểu tử thông minh đấy.”
“Sếp của chị ấy từ chức rồi.”
Tay Lệ Khôn run lên, nhíu mày: “Từ chức?”
“Em nghe chị nói, anh ấy về Thượng Hại.” Nghênh Cảnh có vẻ hứng thú, hỏi lại: “Anh có vui không?”
Lệ Khôn chỉ lặng thinh.
Vui không? Hình như cũng không đúng lắm.
Nghênh Cảnh lại hỏi tiếp: “Anh sẽ kết hôn với chị em chứ?”
Sắc mặt Lệ Khôn như nhiễm một tầng sương, chỉ bình tĩnh nhìn cậu chưa đáp.
Không đợi anh trả lời, Nghênh Cảnh đột nhiên thở dài một hơi, “Kết hôn phiền phức lắm nhỉ, em thấy mấy anh chị họ, cứ đúng ngày là lại về nhà tìm mẹ em tố khổ, đều cứ như vắt tranh ấy.”
Chuyện nhà, rồi mấy thứ lông gà vỏ tỏi, nếu tách ra thì chỉ là những thứ vặt vãnh không đáng nói, nhưng lại cứ phải quấn lấy nhau như cái nồi lẩu thập cẩm, không phân được nặng nhẹ.
Lệ Khôn cười cười, hỏi: “Anh muốn cưới, nhà các cậu sẽ đồng ý à?”
Nghênh Cảnh ngay lập tức hỏi lại: “Anh muốn cưới, người nhà anh sẽ đồng ý sao?”
Lệ Khôn: “Vợ là người sẽ ở bên mình cả đời, liên quan gì đến người khác.”
Nghênh Cảnh đột nhiên trầm mặc.
Nhưng chỉ một câu, như cây gậy nên thẳng lên Lệ Khôn.
“Trong lòng anh, vẫn đánh trách nhà em.” Giọng chàng thiếu niên vẫn còn non trẻ, lại cố đè xuông thật trầm.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lệ Khôn, ánh mắt lý trí, thẳng thừng, càng tỉnh táo và bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
“Lệ ca, trước kia em rất không thích anh, cảm thấy anh coi thường chị em, nên mới lạnh lùng với chị ấy như thế — đó đâu phải cách cư xử với phụ nữ, đối với phụ nữ, phải là bảo vệ chứ!”
Nghênh Cảnh hạ thấp đầu, “Nhưng bây giờ em mới cảm thấy anh cũng không dễ dàng gì. Nếu là em, chắc chắn sẽ không có dũng khí đó.
Nhả một hơi khói, đoạn tàn thuốc lung lay chực rơi xuống.
Tay Lệ Khôn khẽ run lên, từng bột phấn trẳng lả tả bay.
Anh không phủ nhận, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Anh thích chị gái cậu, anh có thể đảm bảo, sẽ trung thành với cô ấy, dốc hết sức để đối xử tốt với cô ấy.”
Nghênh Thần gật gật đầu, công khai nhận lỗi: “Xin lỗi anh.”
“Hừm?”
“Lần trước đến tìm đánh anh.”
Khóe miệng Lệ Khôn giật giật, “Nắm đấm của cậu cũng cứng đấy.”
Nói đến đây, Nghênh Cảnh đột nhiên phấn chấn lạ thường lạ thường: “Đương nhiên rồi, anh nhìn mặt của tên tiểu bạch kiểm hôm nay đi, chẳng mấy đã rớt trong tay em rồi.”
Lệ Khôn dập tàn thuốc, dí dí mấy vòng, “Em thích cô gái đó à?”
“Thích.” Một chữ buông rất nhẹ nhàng, nhưng hai mắt Nghênh Cảnh lại như đang tỏa sáng.
Lệ Khôn lẳng lặng nhìn cậu 2s, nhíu mày: “Cái bộ dạng này của cậu, giống y đúc chị gái cậu.”
Nghênh Cảnh giật mình, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của anh, hào phóng thừa nhận: “Di truyền đó, đều là phái chủ động.”
Lệ Khôn bật cười, sau đó đứng dậy đi mở cửa sổ.
Gió lạnh đêm đông ùa vào phòng, át đi mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Lệ Khôn tính thời gian rất chuẩn, ngay khi mùi vừa tan hết, cũng là lúc Nghênh Thần tắm xong đi ra ngoài.
Toàn thân Nghênh Thần tỏa hơi nước, ngồi xuống trước gương thoa kem dưỡng.
Từ phía sau lưng, Lệ Khôn ôm lấy eo cô, chóp mũi không chịu an phận cọ lên cổ cô.
“Ngứa.” Nghênh Thần xoay người né tránh, “Đừng làm rộn.”
Lệ Khôn nhìn hình ảnh cô phản chiếu trong gương, từ thần sắc đến ngữ khí đều rất bình tĩnh, hỏi: “Hôm nay cha em mắng nhiều lắm à?”
Thấy anh chủ động nhắc tới chủ đề này, Nghênh Thần ngạc nhiên vô cùng.
Vòng tay Lệ Khôn như siết chặt hơn, ôn nhu dỗ dành: “Khó chịu đừng để trong lòng, cứ trút lên anh đây này.”
Nghênh Thần khẽ cười, “Có thể đánh có thể mắng?”
“Có thể.”
“Ngốc.”
Nghênh Thần ung dung quay người lại, đối mặt với anh, hai tay ôm lên cổ anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, lông mi Nghênh Thần vừa cong vừa dày, tựa như cái quạt nhỏ cứ liên tục chớp động. Cô nói, “Sau này em sẽ không ép anh nữa.”
Lệ Khôn ngẩn người.
Ánh mắt cô yếu ớt, giọng nói thật khẽ khàng, “Hôm trước ở ngoài cửa, vì nghe tin ba sinh bệnh nên em mới nóng nảy như thế, mới buột miệng nói ra những lời không hay cho lắm.”
Có khác gì vừa chất vấn lại vừa bức bách anh?
Sau đó Nghênh Thần mới thử đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ, dựa vào cái gì mà yêu cầu anh chấp nhận người nhà mình?
“Là em sai, sau này sẽ không như vậy nữa.” Nghênh Thần nói: “Anh không thích ai, không thích chỗ nào thì cứ cách xa ra là được, chỉ cần anh vui là được.”
“Em cũng không ép buộc anh nữa, dù sao thì, anh yêu em mà, đúng không?”
Câu cuối, từng chữ từng chữ đều dè dặt cẩn thận, hơi có chút cố ý lấy lòng.
Một tay Lệ Khôn dùng sức kéo cô vào lòng, vòng ôm càng siết chặt. Anh giữ chặt gáy cô, mạnh bạo tách mở đôi môi.
“Nghênh Thần.”
“Ừm.”
“Cho anh thời gian.”
Nghênh Thần lắc đầu, “Anh không cần ép buộc bản thân, không cần tốn thời gian suy nghĩ những chuyện này làm gì. Em sẽ không bắt anh phải lựa chọn.”
Hốc mắt Lệ Khôn chợt nóng lên, cắt ngang lời cô: “Tới sống cùng anh đi.”
Nghênh Thần thoạt tiên trầm mặc, thật lâu sau vẫn không đáp.
Thời gian như tính bằng giây, từng tiếng kim đồng hồ cũng khiến tim người ta phát run.
Lệ Khôn cũng phát hiện mình lỡ lời, toan lên tiếng giải thích.
Nghênh Thần trở tay ôm lấy anh, thanh âm có vẻ buồn bực, lặp lại câu ban nãy của anh:
“...Anh cho em chút thời gian.”
Cảm giác khó chịu như đang nghiến từng nhát dao vào tim Lệ Khôn, vết thương huyết nhục mơ hồ, đau đến điếng người. Nhưng cổ họng như có tảng đá chặn ngang, cứ nghẹn lại, không nói được thành lời.
Nửa ngày sau.
“Em đợi anh một chút.”
Buông cô ra, Lệ Khôn đi về phía tủ quần áo, tìm được một chiếc chìa khóa trong ngăn kéo.
“Em cầm đi.”
“Của căn nhà này?”
“Ừm.”
Nghênh Thần bật cười thành tiếng, “Cho em à?”
“Của em hết.” Tay Lệ Khôn ấp lấy khuôn mặt cô, “Về sau dù có chuyện gì, em cũng có một nơi để nghỉ chân.”
Nghênh Thần nhíu mày, “Giấy tờ nhà đất có thêm tên em không?”
“Em nói xem?” Lệ Khôn cũng nhíu mày theo.
Bầu không khí dường như lại vừa chạm đến một điểm rất nhạy cảm.
Lòng bàn tay Nghênh Thần rịn mồ hôi, nhịp tim cũng gia tốc chóng mặt, chờ đợi.
Ánh mắt Lệ Khôn sâu càng thêm sâu, bị suy nghĩ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lưng đã bắt đầu ướt mồ hôi.
Kỳ thực hai người đều chung một ý nghĩ, Nghênh Thần chỉ chờ Lệ Khôn chủ động trước.
“Mệt mỏi cả tối rồi, đi ngủ sớm chút đi.”
Sắc mặt Lệ Khôn có phần như đối phó, chỉ có tia kỳ lạ nào đó ẩn hiện, nhưng vừa kịp lóe lên đã biến mất.
Nghênh Thần đột nhiên cảm thấy thật thất bại, nhưng chẳng mấy chốc đã tỏ vẻ bình thường, cười cười nói, “Ừm, ngủ thôi.”
Lệ Khôn vứt quần áo thay ở cuối giường, Nghênh Thần cuộn mình vào trong chăn. Đầu giường có một quyển tạp chí vũ khí quân sự, cô vơ tạm lật xem, “Ồ, anh còn viết cả bút ký cơ à?”
“Tạp chí này khá thú vị, nhiều thứ hay ho lắm.” Lệ Khôn cởϊ áσ khoác, bên trong chỉ còn một chiếc áo ngắn tay, hạ eo, bắt đầu chống đẩy.
Thói quen rèn luyện hàng ngày đã được hình thành nhiều năm.
Thân thể đàn ông cường tráng thẳng tắp, từng đường cong trập trùng dẻo dai. Vừa dùng lực, thớ gân trên cạnh tay càng lộ rõ, quả là có mùi vị đàn ông.
Nghênh Thần nổi hứng, nhảy xuống khỏi giường, ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh cõng nổi em không?”
Động tác của Lệ Khôn không hề gián đoạn, sảng khoái đáp: “Lên đi.”
Nghênh Thần cực kỳ hưng phấn, nghiêng người, cẩn thận ngồi lên lưng anh.
Lệ Khôn vẫn như không có chuyện gì, “Xong chưa?”
“Rồi ạ.”
Cảm nhận được anh đang gồng lên, tốc độ chống đẩy không giảm chút nào, lưng và hông vẫn thẳng hàng như cũ. Nghênh Thần cười khanh khách, vui như đang ngồi xe bay.
“Anh khỏe thật đấy!”
“Anh không chỉ khỏe thôi đâu.”
“Lưu manh.”
--------------------------
Sáng hôm sau, Nghênh Thần tiện đường đưa Nghênh Cảnh đến trường rồi mới tới công ty.
Ra khỏi thang máy là có thể nhìn thấy phòng làm việc của Đường Kỳ Sâm, nhưng bây giờ, cửa đóng đèn tắt, chỉ có tấm bảng “Phòng Giám đốc” yên tĩnh treo đó. Tựa như anh chỉ vừa đi công tác, mấy ngày nữa lại về.
Nghênh Thần thoáng phân tâm, thư ký đã ôm một chồng văn kiện đi tới.
“Chị Thần, hôm nay có nhiều giấy tờ chị phải ký lắm đấy”
“Mang sang phòng làm việc của tôi đi.”
Đường Kỳ Sâm đã từ chức từ đầu tuần, nhưng phía công ty mẹ vẫn mãi không có tin tức gì, danh sách lãnh đạo mới cũng chưa định, nên về cơ bản, tất cả mọi công việc liên quan đều đến tay Nghênh Thần.
“Đây là báo cáo kiểm tra của mỏ số 3 núi Bình Mễ, còn đây là thỏa thuận bổ sung đối với Quý Châu. " Thư ký báo cáo từng mục.
“Họ đã thanh toán xong khoản mục cuối chưa?”
“Vâng, bên Tài vụ nói đã ghi chép lại rồi ạ.”
Nghênh Thần hơi nghiêng đầu, ngòi bút trôi chảy ký tên, giao phó thêm: “Lúc lấy mẫu nhớ nhắc nghiệp vụ viên kiểm tra kỹ hơn.”
“Vâng ạ.”
Mấy văn kiện liên quan tới nghiệp vụ đã ký xong xuôi, thư ký do dự một hồi, mãi mới trình nốt văn bản cuối cùng ra cho cô.
“Chị Thần, đây là... Báo cáo nội bộ về vụ tai nạn khai thác gần đây nhất.”
Nghênh Thần rất bình tĩnh. Trước khi ra đi, Đường Kỳ Sâm có tham dự một cuộc họp đặc biệt, các ý kiến đạt thành trong cuộc họp đó, Đường Kỳ Sâm đã giải thích rõ ngọn ngành cho cô.
Kết quả xử lý rất công bằng.
Nghênh Thần đoán chừng đây là công văn đã được tɧẩʍ ɖυyệt mà mình xem trước đó, bình tĩnh mở ra xem.
Nhưng lướt đến đoạn thứ hai, cô cau mày, đập cây bút lên mặt bàn cái “cốp”.
“Bị sửa rồi? Là ai sửa?”
Giọng thư ký dè dặt: “Có một cuộc họp phân tích tai nạn bổ sung đã được tổ chức vào tối chủ nhật.” Thư ký hơi dừng lại mới nói tiếp: “Chủ tịch Hứa cũng tham gia.”
Trong lòng Nghênh Thần đã hiểu rõ, gập văn kiện lại, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
“Đợi đã! Chị Thần.”
Nhưng không kịp, người đã mở cửa ra, bóng lưng dứt khoát không nhún nhường.
“Tại sao lại phải xuyên tạc nguyên nhân? Bản thân việc này là một sự cố an toàn.”
“Đây là kết quả giám định của các tổ chức chuyên nghiệp, rất nhiều chuyên gia tham gia thảo luận đều đã đồng tình. Cô còn muốn thắc mắc cái gì?”
“Trong số sáu người đi cùng với tôi có một người vì tai nạn mà bỏ mạng, số còn lại đều may mắn mới thoát chết – Kết quả này quá bất công!
“Chúng ta có thể yêu cầu trọng tài xem xét lại, đâu phải không được phép.”
“Có được không? Có thể làm vậy không?”
Dứt lời.
Nghênh Thần quật mạnh văn kiện xuống bàn: “Nếu lập trường của công ty vẫn kiên định như thế, thì phần chữ kỹ phê duyệt này sẽ không có chữ kỹ của tôi.”
Hứa Vĩ Thành nghe vậy đứng phắt dậy, giọng tránh cứ: “ Trưởng phòng Nghênh, cô chú ý thái độ của mình đi!”
Hai tay Nghênh Thần chống lên mặt bàn, không chút e sợ, ánh mắt sắc lẹm chiếu thẳng vào ông ta: “Vậy thì mong ngài yêu cầu các lãnh đạo công ty nghe ý kiến từ phía cơ sở chúng tôi.”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ, một vị trung niên bước vào, lên tiếng khuyên can.
“Tiểu Thần, có gì từ từ nói.”
“Chủ tịch Hứa dù sao cũng là lãnh đạo, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”
May mà có người hòa giải, tình huống tranh chấp ban nãy mới dịu lại. Nghênh Thần không nói thêm nữa, xoay người trở về văn phòng.
--------------------------
Buổi tối trở lại nhà Lệ Khôn, đã là 10 giờ.
Nghe tiếng đóng sập cửa, tiếng đàn ông từ trong bếp vọng ra: “Em về rồi à? Nghỉ ngơi một chút đi, anh đang làm mì hoành thánh.”
Một lát sau, Lệ Khôn bưng bát đũa đi ra ngoài, hơi nóng từ bát mì bốc lên nghi ngút.
Nghênh Thần ngửa đầu nằm trên ghế salon, cởi giày cao gót rồi mà không chịu đi dép trong nhà, chân rũ xuống đất, gót chân vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp.
Lệ Khôn liếc thấy, “Đi dép vào.”
Không có động tĩnh.
Anh đặt bát mỳ xuống, đi tới gần rồi ngồi xổm xuống, hai tay ấp lấy đôi bàn chân cô.
“Nhìn xem, lạnh đến thế này rồi, có chịu nghe lời không hả?”
Nghênh Thần giãy ra, “Anh không chê bẩn à?”
Giọng nói mệt mỏi ủ dột, sức đạp cũng ỉu xìu. Lệ Khôn không đùa nữa, nâng hai chân cô cùng ngồi lên ghế salon.
“Không sao, tay anh cũng chắc gì đã sạch. Chịu thôi, chẳng ai chê được ai.”
Cố ý bông đùa mấy câu để làm giãn bầu không khí.
Nhưng Nghênh Thần vẫn không chút phản ứng, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn chăm chăm ánh đèn treo trên trần nhà.
Lệ Khôn thả lỏng các khớp tay rồi nhịp nhàng xoa bóp các huyệt vị trên lòng bàn chân cô, lực đạo không nặng không nhẹ, vừa vặn rất dễ chịu.
Ngữ khí anh rất tự nhiên: “Có chuyện gì buồn có thể nói với anh mà.”
Một lát sau.
Nghênh Thần cuối cùng cũng chịu quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh, “Anh nói xem, con người sống trên đời này, muốn một cái công bằng khó đến vậy sao?”
Ánh mắt Lệ Khôn bình tĩnh đối diện với cô, động tác trên tay cũng dịu lại.
“Khó.”
Nghênh Thần có thể hiểu được ẩn ý trong ánh mắt anh, lúc này như mới kịp phản ứng lại, bật thốt một tiếng xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
“Suỵt” Lòng bàn tay Lệ Khôn nóng hôi hổi, áp lên mu bàn chân cô, “Thần nhi, chỉ có hai chúng ta, không cần sốt sắng như vậy.”
Nghênh Thần hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười, “Không sao, chiều nay em đọc nhiều văn bản quá, nên hơi suy nghĩ.”
Ánh mắt Lệ Khôn không có vẻ gì là muốn buông tha.
Nghênh Thần đưa tay tới gãi gãi lên mặt anh, “Anh làm mì hoành thánh cho em à? Vất vả quá đi mất. Boa cho anh thêm một chút được không?
“Được cái gì mà được?” Giọng anh nghe có chút tùy tiện: “Anh đây không thiếu tiền.”
Nghênh Thần xùy một tiếng, “Vẫn đang mơ đấy à.” Cô nhướng mày, “Sổ tiết kiệm đâu? Cho em nhìn một cái xem, đừng hòng khoác lác.”
Lệ Khôn mặt không đỏ tim không đập, tay chỉ ra ngoài cửa, “Ngại quá, hôm nay nó lại ra ngoài thăm người thân mất rồi.”
Nghênh Thần bĩu môi, cô không thèm tin mấy lời nói nhảm của anh đâu.
Lệ Khôn rề rà, nắm lấy cổ chân cô kéo một cái, Nghênh Thần lập tức tuột xuống khỏi tay vịn ghế, thành kiểu nửa nằm nửa ngồi.
Lệ Khôn quỳ một chân lên ghế salon, toàn thân hạ xuống đè lên người cô, "Tiền boa thì khỏi cần, dù sao cũng đêm hôm khuya khoắt, cho anh đây chút sữa, như sữa mẹ ấy nhỉ, uống xong là ngủ được một giấc ngon ơ.”
Mặt Nghênh Thần đỏ lên, xì một tiếng khinh khỉnh, cong người lên muốn húc vào đầu anh.
“Em nghĩ đi đâu thế? Hả?” Lệ Khôn cười xấu xa, đôi mày kiếm đậm nét xem chừng hăng hái thấy rõ, “Ý anh nói là sữa bò trong tủ lạnh cơ mà.”
Nghênh Thần làm như trách anh: “Em cũng nghĩ tới sữa bò mà.”
Lệ Khôn trầm giọng khẽ cười.
“Anh còn cười!” Nghênh Thần phản kháng muốn thoát, đưa tay tấn công eo anh.
Lệ Khôn bắt được cổ tay cô, từ phía ngoài quần baggy lòng lẻo, tấn công trực diện vào trong.
Toàn thân Nghênh Thần cứng đờ lại, tim cũng rộn lên, nhưng vẫn không thể không mắng một câu: “Biếи ŧɦái.”
Lệ Khôn hôn lên môi cô, chỉ là cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến lòng ai kia ngứa ngáy không thôi, “Đã thành thế này rồi còn muốn mắng anh à?”
Nghênh Thần đổi giọng đôi co, “Chú cảnh sát à, cháu thấy gần đây chú nói hơi bị nhiều đấy.”
Lệ Khôn cúi đầu hôn thêm cái nữa, “Anh còn có thể nói nhiều hơn nữa đấy.”
“Hôm nay không được —” Nghênh Thần cắn lỗ tai anh, ánh mắt vô tội, nhẹ nhàng nói: “Không phải anh nói sổ tiết kiệm của anh hôm nay ra ngoài thăm họ hàng sao — vừa hay, hôm nay dì cả của em lại tới.”
Nghênh Thần nắn nắn bóp bóp khuôn mặt anh, “Anh chịu khó thành thật chút đi nhé.”
Khuôn mặt Lệ Khôn cứng đờ: “Nói hươu nói vượn, kỳ sinh lý của em là ngày 15 cơ mà, sớm thì cũng phải ngày kia mới tới.”
“...” Nghênh Thần nổi nóng, “Cái này mà anh cũng nhớ, không phải biếи ŧɦái thì là gì?”
Lệ Khôn không nói hai lời, thẳng tay dò xét xuống dưới, ngoài hai tầng vải mỏng – hoàn toàn không còn gì hết!
Chỉ cần nửa giây đã thu tay về.
Nghênh Thần bối rối.
Khóe miệng Lệ Khôn cong lên, tay nắm lấy eo cô, “Lần sau em còn nói bừa, anh sẽ phế em.”
Nghênh Thần nghe vậy mặt đỏ tim run, lớn mật choàng lên cổ anh, tư thế biến đổi 180 độ, hai chân cũng mạnh dạn quấn lên người anh, ánh mắt như lưu ly: “Anh phế thử xem?”
Nhân lúc Lệ Khôn còn đang ngơ ngác, Nghênh Thần cúi đầu lấy đà, cụng một cái rõ mạnh lên trán anh, vừa như uy hϊếp vừa như kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Đúng lúc, hôm nay em cũng muốn phế anh — hai chúng ta so tài xem, ai mới là người bỏ mạng trước.”
Dứt lời, cô linh hoạt trườn xuống dưới, kéo quần của anh ra, cúi người, vùi đầu tới.
Đầu Lệ Khôn như muốn nổ tung, mà cả cơ thể anh, cũng sắp nổ tung mất rồi.
Chương 47: Đêm Đông
Edit: BRANDY
Hơn một tuần lễ không gặp, hai người đều nhớ nhung người kia, thân thể tìm lấy nhau một cách gấp gáp, cuồng nhiệt, chưa kịp về phòng ngủ, hai người quấn lấy nhau ngay trên ghế salon.
Sau màn vận động tiêu tốn không ít thể lực, Nghênh Thần lễ tấm thân mệt rã rời đi đến bàn ăn, đánh chén bát hoành thánh.
Lệ Khôn nằm nghiêng trên ghế, một tay chống đầu, nhìn cô một lúc, cười nói: “Ngon không?
“Không tệ.” Để một lúc nên bát hoành thánh đã đỡ nóng, Nghênh Thần húp sùm sụp nước dùng, vừa ăn vừa khen.
“Anh còn có thời gian làm mì hoành thánh?"
“Không. Anh mua dưới lầu." Lệ Khôn ân cần nói: “Chơi đùa lâu như thế, mì đã chương hết em còn ăn làm gì?”
Nghênh Thần mỉm cười: “Anh mua nên em sẽ ăn hết."
Ăn xong miếng cuối cùng, cô húp thêm một miếng nước, khiến bờ môi căng mọng 1 tầng nước lấp lánh: “Ngày mai anh định làm gì?"
Mỗi tháng Lệ Khôn có một kì nghỉ dài 3 ngày. Anh đứng dậy, cơ thể đẹp đẽ của anh như lấp lánh dưới ánh đèn vàng dìu dịu. Lệ Khôn đi qua cầm lấy đồ lót, mặc vào, giọng nói rất nhỏ: “Không thì, ngày mai đi làm cùng em?"
Nghênh Thần nhanh chóng đáp: “Ngày mai lịch họp và gặp đối tác rất dày, sợ không có thời gian ở cùng anh.”
"Ồ, nữ cường nhân. Giám đốc của nhà chúng ta thật bận rộn.”
“Nào, anh lại thế rồi đấy."
Lệ Khôn vung tay khoác một chiếc sơ mi ngắn tay lên, vừa đi đến bên cô vừa nói: “Ngày mai anh về thăm nhà một chút."
Nghênh Thần đang để bát đũa vào bồn rửa, lập tức ngừng động tác, cô biết nhà anh nói là nhà nào.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên khác lạ và nhạy cảm, cả hai đều lúng túng.
Nghênh Thần im lặng, làm bộ như không có việc gì, nhìn điện thoại.
Lệ Khôn lườm cô mấy lần, cuối cùng vẫn đem những lời muốn nói nuốt xuống.
Hai người ngủ sớm, Lệ Khôn ôm chặt cô, Nghênh Thần nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh.
Lệ Khôn ở trong quân ngũ đã lâu, đồng hồ sinh học cực kì chuẩn chỉ, cho nên dù được nghỉ phép cũng theo đúng thời gian biểu: 6h30 sáng thức dậy.
Anh đưa Nghênh Thần đi làm, tiện thể ngắm nhìn thành phố phồn hoa náo nhiệt vào giờ cao điểm.
Trên đường đến công ty, Nghênh Thần bận túi bụi nào nhận cuộc gọi báo cáo công việc, nào điện thoại sắp xếp lịch trình gặp đối tác.
“Trước kia em đâu có bận rộn đến vậy?” Lệ Khôn hỏi.
“Từ khi Đường Kỳ Sâm từ chức, tất cả công việc anh ấy đảm nhận đều do em phụ trách.” Nghênh Thần vươn vai, duỗi lưng nói: “Cầu sếp mới nhanh nhanh được tuyển về, không thật sự chết vì việc đè mất."
Lệ Khôn trêu cô: “Không khéo lại là em thì sao?”
“Thứ nhất là: Việc này không có khả năng. Thứ hai, làm giám đốc điều hành vất vả lắm, em không thích."
“Vậy em thích làm gì?"
"Vê hưu."
Lệ Khôn nghe thế cười thành tiếng. Qua một cái đèn xanh đèn đỏ nữa, cuối cùng hai người đã đến công ty của Nghênh Thần, Lệ Khôn hỏi: “Tan tầm, anh qua đón em.”
Nghênh Thần gật gật đầu, đẩy cửa xe, chuẩn bị đi xuống. Bất ngờ bị người nào đó trong xe kéo mạnh một cái ngồi về chỗ cũ. Lệ Khôn nhoài người, hôn lên má cô. Ý nguyện đạt thành mới vui vẻ thả cô đi: “Được rồi. Đi làm vui vẻ nhé".
Đúng giờ cao điểm, lại ở giữa cổng chính, nhân viên cả tòa nhà đi qua đi lại rất đông, cửa xe lại mở, ai cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hừ, người đàn ông này rõ ràng cố ý.
Nghênh Thần hung hăng đấm vào eo anh: “Đồ lưu manh."
Lệ Khôn chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây ngốc, tủi thân, lớn tiếng trách: “Cái gì? Đồ lưu manh?”
“Xuỵt! Xuỵt! Xuỵt!” Nghênh Thần vội vã che miệng anh: “Thôi thôi, em thua rồi, được chưa?”
Lệ Khôn không đùa giỡn cô nữa, đặt tay lên gáy cô, nhẹ nhàng đặt lên phiến môi đỏ hồng một nụ hôn ngọt ngào, sau đó dịu dàng nói: “Em đi đi, cẩn thận trễ làm. Tan tầm anh sẽ đến đón em.”
Nghênh Thần tiến vào tòa nhà, trước khi vào phòng làm việc cố định tạt qua nhà vệ sinh.
Xong xuôi đang định đẩy cửa tiền đi ra, liền nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng mấy người phụ nữ đang bàn tán sôi nổi một câu chuyện phiếm khá thú vị.
“Này? Mấy cô nghe nói gì chưa? Trưởng phòng Nghênh và Hứa chủ tịch mới cãi nhau ầm ĩ một trận."
“Thật á? Chuyện xảy ra khi nào? Sao tôi không biết?"
“Lừa cô làm gì. Hôm qua đó, đúng hôm cô nghỉ. Hai người to tiếng với nhau, không khí sặc mùi thuốc súng, Nghênh trưởng phòng còn trước mặt Hứa chủ tịch đập bàn cái “Uỳnh” cơ.”
“Ối dồi ôi. Thế á? Chị ấy còn dám vỗ bàn nữa?”
“Cô không biết đâu. Sắc mặt Hứa chủ tịch khi ấy như có thể thể nung chảy một khối sắt.”
“Nhưng tại sao họ lại cãi nhau thế?"
Thanh âm cô gái kia đè thấp xuống, giải thích chi tiết một hồi.
“Trước không phải tôi đã nói rồi sao, đều là người cùng một công ty, cũng nên chừa cho nhau chút thể diện, sau này còn hòa hảo mà nhìn mặt nhau. Đám người Nghênh trưởng phòng cầm cũng không ít tiền bồi thường đâu. Còn giả vờ chăm chỉ, yêu nghề, cống hiến hết mình vì công ty gì chứ."
“Ngay từ đầu, cái hồ sơ của bên mỏ quặng ấy, vốn là phòng pháp chế phụ trách, nếu không phải bên họ làm việc không cẩn thận xảy ra vấn đề, đội khảo sát thực địa của Nghênh Trưởng phòng cũng không cần đi kiểm tra lại. Hiện tại ban giám đốc xem xét lại kết quả xử lý xong phản xanh rờn bên pháp chế không có lỗi, nếu là tôi, tôi cũng bực muốn chết ấy chứ.”
“Trưởng phòng pháp chế, nghe nói là chỗ quen biết với Hứa."
“Cô muốn chết à? Đừng nói lung tung."
“Tất cả mọi người đều rỉ tai nhau như thế, cũng không phải một mình tôi nói. Luận bối cảnh, Nghênh Thần khẳng định không chơi lại được đối phương.”
“Nhà chị Thần làm gì thế?”
“Gia đình công chức bình thường?”
“Bình thường? Cô đúng là không có mắt nhìn. Thấy cái túi chị ấy đeo không, chính là CHLOE, ít nhất cũng phải hơn hai vạn một cái, còn là hàng giới hạn.”
“A! Buổi sáng thấy chị ấy bước xuống từ một chiếc Jeep Compass.”
“Hình như là bạn trai chị ấy đưa chị ấy đi làm.”
“Không rõ nữa, nhìn rất đẹp trai, nghía biển số hình như là xe quân dụng.”
“Có khủng hơn nữa thì làm được gì, không phải người trong ngành chúng ta thì cũng bó tay chịu trói thôi. Nước xa không cứu được lửa gần. Cô biết không, cả văn phòng đang đồn ầm lên, Sếp Đường từ chức, Nghênh trưởng phòng mất đi chỗ dựa, thời gian gần đây quả thực sống chẳng dễ dàng”
Tiếng giày cao gót càng ngày càng nhỏ dần, đến tận khi không còn nghe thấy nữa.
Lúc này Nghênh Thần mới từ nhà vệ sinh bước ra, cô nhìn vào gương, bất đắc dĩ cười trừ.
Không biết hôm nay có phải đúng ngày đi đàm phán với các đối tác hay không mà các vị lãnh đạo cấp cao đều không có nhà. Rất nhiều công văn, tờ trình và các hạng mục cần duyệt xếp thành chồng không được phê duyệt, công việc cũng vì vậy mà không thể thông suốt mà vẫn cần đưa ra phương án xử lý tạm thời. Quả là một ngày chết chìm trong giấy tờ.
Buổi chiều, Nghênh Thần nhắn tin cho Lệ Khôn hỏi anh đang ở đâu.
Mười mấy phút sau Lệ Khôn mới nhắn lại, đang ở Trung Tâm hỗ trợ phục hồi quân đội.
Đầu ngón tay Nghênh Thần đánh đánh xóa xóa trên bàn phím thật lâu, cuối cùng không nhắn đáp lại anh. Do dự một lúc, cô quyết định tắt điện thoại, cầm túi đứng dậy, về nhà trước giờ tan làm.
Đầu đông, mới bốn giờ chiều trời đã tắt nắng. Lệ Khôn dìu Lệ Minh Viện trở về phòng.
“Cha cẩn thận, phía trước có bậc thang." Lệ Khôn ân cần dặn dò ông.
Tâm tình Lệ Minh Viễn hôm nay không tệ, nụ cười thường trực nở trên môi ông. Ảnh hoàng hôn chênh chếch thả vạt nắng mỏng manh còn sót lại lên đôi mắt cong cong của ông. Lệ Minh Viễn bình thản nhìn lên bầu trời xanh. Chợt một chiếc máy bay vυ't ngang qua bầu trời, một vệt mây trắng cắt ngang trước mắt. Ông như nhớ ra điều gì đó, lập tức gắng thân thể yếu ớt đứng thẳng thực hiện nghi lễ chào trong quân ngũ, Lệ Khôn bình tĩnh nhìn ông, trong lòng khẽ vui mừng.
Trong phòng, Lệ Mẫn Vân vừa thay chăn đệm và ga trải giường mới đồng thời ôm một chồng quần áo đi giặt.
Lệ Khôn đưa tay, “Cô để cháu.”
Lệ Mẫn Vân làm như không thấy, trực tiếp coi anh là không khí, lạnh lùng đi qua.
Lệ Khôn trầm mặc theo sau, nhìn bà vất vả ôm chồng đồ, không nói gì, lẳng lặng đoạt lấy.
Lệ Mẫn Vân cũng không nói không rằng giật lấy, quyết tâm đôi co đến cùng với anh.
Lệ Khôn thấy tình hình này chẳng có kết quả gì tốt đẹp bèn lên tiếng thỏa hiệp: “Được được, nhường cô."
“Cậu cho rằng làm thế này có thể đền bù được ư? Hừ, cậu đang chột dạ chứ gì? Thấy có lỗi nên nghĩ làm vậy có thể nguôi ngoai phần nào.” Lệ Mẫn Vân độc địa nói.
Lệ Khôn giương mắt “Tại sao cháu phải chột dạ cơ chứ?”
Lời này nói rất gai góc, Lệ Mẫn Vân nghe thấy lập tức xoay người, chỉ vào mặt anh, oán hận nói: “Cậu cùng con bé họ Nghênh kia vẫn ở bên nhau? Đúng là đến chết cũng không hối cải.”
Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió. Nói đi nói lại xung quanh chỗ anh ở cũng toàn là hàng xóm láng giềng cũ, sinh hoạt cùng nhau một khu dân cư. Sáng sáng Nghênh Thần lái xe đi làm hoặc anh chở cô đi làm, hai người ngày ngày dính lấy nhau như vợ chồng mới cưới, bị nhìn thấy cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Cứ thế lời qua tiếng lại, câu chuyện phiếm lúc uống trà của mấy người xung quanh truyền đến tai Lệ Mẫn Vân, bà lập tức gọi điện thoại chất vấn Lệ Khôn, hi vọng từ chính miệng anh nghe thấy câu: TIN ĐÓ CHỈ LÀ GIẢ.
Bao nhiêu lần đứa cháu trai của bà thẳng thắn thừa nhận là bấy nhiêu lần bà khóc nhào, mắng mỏ. Lệ Khôn không nói gì cả.
“Cậu đúng là muốn làm tôi tức chết mới hài lòng!" Lệ Mẫn Vân tức giận, dùng sức đẩy anh ra, “Từ khi mẹ cậu qua đời, bố cậu xảy ra chuyện, tôi có khi nào không coi cậu là con ruột mà đối đãi. Còn cậu thì sao? Cậu đối với tôi thế nào cũng không sao, nhưng cậu thử đặt tay lên ngực nghĩ về người mẹ đã khuất của cậu đi. Mẹ cậu trên trời có linh thiêng có thể cảm thấy cam tâm sao? Còn ba của cậu nữa..."
Lệ Mẫn Vân chỉ tay vào phòng bệnh, “Nếu không phải ông ấy bị thế này, thì vị trí của bác cả của con bé Nghênh Thần kia chính là của ba cậu. Cậu sao có thể vô tâm vô phế mà hành động như thế? Cậu xứng đáng với ông ấy hay không?"
“Cô!” Lệ Khôn bất mãn đánh gãy lời bà, “Cô thật sự cho rằng việc thăng chức dễ dàng vậy ư? Việc nào ra việc ấy, cô không thể nói thế được.”
“Cậu nhìn cậu đi, giờ còn thay kẻ thù nói chuyện nữa cơ đấy!” Lệ Mẫn Vân đã tức giận đến độ muốn đập bàn. Bà bực tức giậm chân một cái thật mạnh, nhíu lông mày, quát: “Về sau ăn thiệt thòi của nhà đó, thì đừng có kêu."
Nói xong, bà tức tối bỏ đi.
Lệ Khôn vẫn đứng im bất động. Anh cúi đầu cọ sát đế giày xuống mặt đất, trong lòng tâm trạng vừa nặng nề vừa mệt mỏi.
“Lệ Khôn!" Bác sĩ gọi anh.
“A! Chú Hồ." Lệ Khôn thu lại cảm xúc, quay đầu mỉm cười với người đang bước đến.
“Vừa có báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của ba cậu, các chỉ tiêu đều rất bình ổn, quan trọng nhất là, liên hai kỳ kiểm tra thông số đều có dấu hiệu hồi phục nhanh, lần sau tiến bộ hơn lần trước."
Bác sĩ Hồ vỗ vỗ lên vai anh, “Ba của cậu, là một chiến sĩ có tinh thần vô cùng kiên cường, nếu phối hợp điều trị vật lý và dùng thuốc đúng liệu trình, tình trạng sẽ tiến bộ rõ rệt."
Lệ Khôn chân thành cảm ơn ông, “Chú Hồ, cảm ơn chị đã luôn tận tận chăm sóc ba cháu.”
“Theo đề nghị của tôi, nếu như điều kiện gia đình cho phép, có thể đón ông ấy về gia đình an dưỡng một thời gian.” Hồ giáo sự chân thành nói, “Môi trường quen thuộc, bầu không khí gia đình, tất cả đều cực kì tốt cho việc phục hồi của ông ấy. Nếu rảnh, cậu đến nói chuyện với ông ấy nhiều hơn nhé.”
Lệ Khôn gật đầu, “Nếu như vậy, thì bao giờ nhà cháu có thể đón ba về được ạ?”
“Cái đó tùy cậu.” Hồ giáo sư nói: “Hiện tại tôi đang cho ba cầu sử dụng một liệu trình thuốc mới, đã uống được trong một tháng và không hề có tác dụng phụ, đồng thời có dấu hiệu phục hồi tốt, nếu cậu thấy ổn có thể đón ông ấy về luôn, chỉ cần tuân thủ đúng liều lượng thuốc và đều đặn tập các bài tập vật lý trị liệu.”
Lệ Khôn gật gật đầu: “Được ạ. Cháu về lập tức thương lượng với người nhà.”
--------------------------------------
Bên ngoài khu trung Tâm hỗ trợ phục hồi, Nghênh Thần bắt taxi, đi tầm gần 1 tiếng mới đến nơi.
Viện mới xây lại nên phòng ốc đều còn rất mới, quy mô lớn và khang trang.
Hơn năm giờ, trời đã hoàn toàn tắt nắng, nhường chỗ cho màn đêm đen kịt. Mấy ngày gần đây thời tiết không tốt lắm, gió lớn, nhiệt độ giảm nhanh, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết.
Nghênh Thần đứng ngoài của viện đi tới đi lui, không hề có ý định bước vào.
Bảo vệ Trung Tâm khoác một chiếc áo thật dày bước ra, hỏi: “Cô gái trẻ, đến thăm bệnh à?"
Nghênh Thần cười: “Không có chuyện gì đâu ạ. Cháu đang chờ người, đứng nhờ ngoài này một chút.”
“Ai uuu, Thời tiết lạnh, nếu cô không tìm được phòng, cứ nói cho tôi biết tên bệnh nhân, tôi sẽ gọi điện hỏi y tá giúp cô." Bác bảo vệ là một người nhiệt tình, hai tay đút vào trong túi áo khoác lo lắng nói.
Nghênh Thần nhếch môi, hơi cúi đầu, cười không đáp.
Cô không phải là không muốn. Mà là không thể.
Chạng vạng tối. Trời càng ngày càng lạnh. Từng đợt gió sắc như dao cắt ùa đến, chóp mũi Nghênh Thần vì lạnh mà đỏ ửng.
Đúng lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Được rồi. Vâng con biết rồi, yên tâm đi, Con đã trải đệm chăn, chuẩn bị đầu ra đấy rồi.” Lý Hâm Uyển gọi điện thoại, một tay đút vào túi áo khoác, toàn thân là áo lông trắng muốt.
Nghênh Thần đang đứng ở cổng, đúng lúc cô ngẩng lên, hai người chạm mặt nhau.
Hai người tôi nhìn cô, cô liếc tôi, vừa sửng sốt lại bàng hoàng.
Mấy giây sau, Lý Hâm Uyển lập tức nhíu mày, giọng điệu thay đổi 180 độ: “Con cúp máy đây, tự dưng gặp một kẻ đáng ghét.”
Cô ta khó chịu bước thẳng qua người Nghênh Thần.
Nghênh Thần nghe cô ta nói mấy lời chẳng hay ho này, cũng không phản ứng gì, chỉ cúi thấp đầu, chờ khi cô ta lướt qua lại ngẩng lên, nhìn cô ta đi thẳng vào viện.
Thấy mẹ mình, Lý Hâm Uyển lập tức hô to gọi nhỏ, vội vàng mách.
“Mẹ, mẹ đoán xem con thấy ai đứng ở bên ngoài?”
Lệ Mẫn Vân đang bận bịu thu dọn hành lý, mặt cũng không ngẩng lên, hỏi: “Ai thế?”
“Nghênh Thần."
Lệ Mẫn Vân dừng động tác, chống người đứng dậy: “Ai?”
Lý Hâm Uyển nháy mắt mấy cái, “Bạn gái của anh họ.”
“Phi! Cô ta là cái thá gì! Bạn gái gì cái thứ ấy" Lệ Mẫn Vân tức giận đay nghiến: “Đồ gϊếŧ người"
“Mặc dù con cũng không thích cô ta” Lý Hâm Uyển bĩu môi, “Nhưng mẹ à, nếu như anh họ cứ khư khư cố chấp, chúng ta cũng có làm được gì đâu?”
“Vậy thì đoạn tuyệt quan hệ” Lệ Mẫn Vân kiên quyết nói, "Chuyện này không thể nhượng bộ nó được, nó định để cả họ Lệ này mất mặt theo hay sao?"
“Ai da, mẹ à, bình tĩnh đã. Đừng xúc động” Lý Hâm Uyển nhắc nhở: “Mẹ định đoạn tuyệt với anh ấy thật? Thế nhà chúng ta lấy tiền ở đâu mà tiêu?”
“Hừ! Con nhóc chết tiệt này. Tao...tao.." Lệ Mẫn Vân vốn định lên tiếng phản đối, nhưng nói đi nói lại thì con gái đúng là nhanh trí. Vì vậy bà đành nuốt mấy lời định nói vào bụng.
Lệ Khôn theo bác sĩ Hồ đi lấy thuốc lại ngồi một lúc nghe ông dặn dò, làm hết một lượt các việc vặt vãnh đó cũng tốn không ít thời gian.
Anh nhìn đồng hồ, thấy không còn kịp về đón cô, vì vậy gọi điện cho Nghênh Thần.
Rất nhanh đầu kia đã bắt máy, Lệ Khôn lập tức nói xin lỗi: “Thần nhi, xin lỗi em, hôm nay anh không thể đón em tan làm được.”
Nghênh Thần cười, dịu dàng nói: “Không sao, em tự về được.”
Yên tĩnh một lát, Lệ Khôn vẫn chưa cúp máy, Nghênh Thần hơi nghi hoặc.
“Alo?"
“Em đang ở đâu?"
Hai người nói cùng lúc.
Nghênh Thần sững sờ, đầu dây bên kia giọng anh chàng của cô đã chuyển sang chế độ chất vấn: “EM ĐANG Ở ĐÂU?"
Chỗ này trừ tiếng gió, cũng không có tiếng động nào khác. Nghênh Thần nói dối, không chớp mắt, khí định thần nhàn đáp: “Em á. Giờ em mới tan tầm."
“Tuýt tuýt tuýt" Tiếng còi xe inh ỏi vang lên.
Nghênh Thần: "..."
Được rồi, cô không nói dối được con người này, đầu bên kia anh khẽ thở dài, Nghênh Thần vội vàng đáp: “Em đang..."
Còn chưa nói xong, Lệ Khôn: “Đứng yên đấy, đừng đi đâu. Chờ anh!”
Anh chạy xuống nhanh như một cơn gió, Lý Hâm Uyển thấy anh họ của mình đi như ma đuổi thì hét lên: “Anh, anh đi đâu đấy?”
Hành lang, và các phòng bệnh đều sáng trưng. Ánh đèn trắng khiến cả tòa viện thêm phần thanh lãnh.
Bóng dáng mảnh mai của Nghênh Thần cô đơn giữa cổng viện, nhỏ bé đến độ như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị màn đêm nuốt lấy. Vì quá nhàm chán cô hà hơi tạo thành từng đợt khói trắng, vừa thở ra, vừa tự mình chơi đùa.
Đang chơi vui vẻ, quay đầu lại bắt gặp 1 người đàn ông toàn thân quần áo đen, di chuyển nhanh như 1 con báo săn, từ tòa nhà trước mặt chạy đến. Tầm chưa đầy 10s anh đã đến trước mặt cô.
Do chạy nhanh, khi dừng lại hô hấp gấp gáp vì thiếu không khí. Anh chống nạnh, ngừng một lúc ổn định hơi thở, sau đó rất nhanh anh cởϊ áσ khoác, phủ lên người cô.
Nghênh Thần còn chưa kịp định thần đã bị người đàn ông trước mặt kéo thẳng vào l*иg ngực.
Tay trái Lệ Khôn ôm chặt lấy eo cô, tay phải nắm lấy đôi tay đã cóng lại của Nghênh Thần.
“Tới rồi sao không nói với anh! Không biết đường gọi điện thoại à!" Anh vội vàng nói, ngữ khí có chút tức giận.
Nghênh Thần buồn buồn: “Em không có ý gì khác, chỉ là muốn đến thôi.”
“Tới sao còn không vào?” Lệ Khôn trầm giọng, hơi lớn tiếng quở trách cô, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
“Bên trong đều là người nhà của anh, nên em không vào nữa." Giọng Nghênh Thần nhỏ như muỗi kêu, “Đến lúc ấy lại xảy ra xô xát cãi vã, cả hai bên đều không thoải mái.”
Sự hiểu chuyện này của cô khiến sự tức giận trong lòng anh như dội một gáo nước lạnh, lại như có ai dùng tay không nhéo một cái thật đau.
“Nghênh Thần.” Anh trầm giọng gọi.
“Không sao? Thật đấy, không có vấn đề gì cả đầu."
Nghênh Thần sợ anh áy náy, nhanh chóng dành tay ôm lấy anh, bàn tay vuốt ve sống lưng thẳng tắp, dịu dàng an ủi: “Anh tuyệt đối đừng suy nghĩ phức tạp, đừng vì em mà khó xử, nhé. Hứa với em đi!”
“Em sẽ không khiến anh phải lựa chọn thêm một lần nào nữa đâu.” Nghênh Thần cam đoan, nhưng cảm thấy lời này vẫn chưa đủ, bèn siết chặt vòng ôm, thầm thì: “Không bao giờ, vĩnh viễn không, chỉ cần anh vui vẻ là được."
Lệ Khôn nghẹn ngào đáp: “Ừm.”
Nghênh Thần cười cười, nhẹ nhõm hỏi: “Ba của anh sao rồi, tình hình sức khỏe của chú ấy ổn chứ?”
“Bác sĩ bảo các chỉ số sức khỏe của ba rất ổn, có thể về nhà an dưỡng một thời gian" Dừng một lát, Lệ Khôn nói: "Chờ chút, chúng ta về cùng nhau."
Nghênh Thần từ trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, cười: “Vậy anh nhanh lên. Thời gian không còn sớm nữa."
Vừa dứt lời, điện thoại của Lệ Khôn đổ chuông.
Nghênh Thần liếc qua, là Lệ Mẫn Vân gọi đến.
“Anh, đừng cúp máy." Cô ngăn cản, nhẹ nhàng nói: “Anh cứ đi làm việc của anh đi, đừng lo cho em. Không sao đâu. Đi đi.”
Ba anh đang chờ bên phòng bác sĩ, Lệ Khôn cũng muốn hoàn thành xong sớm thủ tục xuất viện, anh nhanh chóng lấy chìa khóa xe, đưa cho cô: “Em lấy xe về trước đi.”
“Không cần đâu, cả nhà đi cùng nhau, không có xe sao về được.” Nghênh Thần nhét chìa khóa lại vào tay anh, rồi nắm lấy tay Lệ Khôn không cho anh có cơ hội trả lại: “Ở đây bắt xe rất dễ, đừng lo lắng. Anh đi đi.”
Lệ Mẫn Vân gọi một lần không được, thì tiếp tục nháy máy, cho đến khi Lệ Khôn bắt điện thoại mới thôi.
Lê Khôn nắm chặt di động trong tay, bà gọi, anh tắt, cho đến khi không thể kiên nhẫn nổi, Lệ Khôn trực tiếp tắt nguồn.
Nghênh Thần lặng lẽ nhìn anh, rồi đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy tay Lệ Khôn. Hai người dù không nói gì nhưng vẫn hiểu trong lòng đối phương muốn bày tỏ điều gì.
“Em đi đi.” Lệ Khôn trở tay cầm lấy tay cô, “Có việc gì thì gọi cho anh ngay.”
“Được rồi mà! Em nhớ rồi! Tuyệt đối không để thất lạc được đâu.” Nghênh Thần tinh nghịch chớp mắt, còn bắt chước tư thế của một cậu lính, lễ phép nói: “Cam đoan sẽ đưa bạn gái đồng chí Lệ Khôn bình an về đến tận nhà."
Bên kia.
Sau khi thu thập đầy đủ đồ dùng của Lệ Minh - Khôn một tay xách hành lý, một tay đỡ ba, ung dung xuống lầu.
Lệ Mẫn Vân nghiêm nghị nhìn anh, rồi quay sang liếc Lý Hâm Uyển một cái, Lý Hâm Uyển ngó ông anh họ, bất đắc dĩ nhún vai. Từ trước đến giờ vẫn vậy, khi anh cô muốn làm gì, thì ai cũng không ngăn được.
Lệ Khôn bên này dịu dàng nói: “Ba à, nào bước chậm một chút. Chúng ta sắp được về nhà rồi”
Sau khi xong xuôi, Lệ Khôn ngồi lên ghế lái.
“Xong chưa?”
“Ok!" Lý Hâm Uyển vui vẻ trả lời.
Trước đó anh đã thương lượng xong xuôi với Lệ Mẫn Vân. Tạm thời Lê Minh Viễn sẽ ở nhà bà. Dì Tư sẽ cùng bà chăm sóc ông. Lệ Khôn phụ trách chu cấp mọi chi phí. Tóm lại, hai bên đều đạt được mục đích, ai cũng hài lòng.
Xe nhẹ nhàng lăn bánh, đến khúc cua, ánh sáng đèn xe xẹt qua một thân ảnh.
Lý Hâm Uyển bên cạnh nhẹ nhàng giật áo Lệ Mẫn Vân, ám chỉ.
“Im mồm.” Lệ Mẫn Vân nhẹ giọng quát, mắt trừng lên cảnh cáo.
Tất cả mọi người trong xe đều nhìn thấy người đứng bên ngoài.
Cách đầu xe mấy chục mét, một hình dáng không thể thân thuộc hơn, con người Lê Khôn vô thức dán vào đó, trái tim run lên...
"Kít---------------" Xe phanh gấp.
Lệ Khôn mở cửa sổ xe, nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng vừa đau, vừa xót.
Dưới ngọn đèn đường yếu ớt, Nghênh Thần đứng trơ trọi một mình, vì quá lạnh cả người cô co rúm lại, thu mình trong chiếc áo khoác mỏng manh, hai hàm răng không ngừng đập vào nhau vì run.
Trời rét đến nước cũng đóng băng, khu này lại xa xôi nên đón taxi không tiện, trời cũng đã tối nên không có xe đi qua. Nghênh Thần chờ mãi không bắt được chiếc xe nào cả. Đêm tối, gió rét, cô hà hơi vào tay không ngừng chà sát cũng không ẩm lên được bao nhiêu. Xa xa có tiếng xe đi đến, Nghênh Thần vừa ngẩng mặt lên liền sửng sốt.
Một chiếc Jeep đen dừng lại cách đó tầm chục mét, ánh sáng đỏ từ đèn xe rọi thẳng vào chỗ cô, vì vậy Nghênh Thần không nhìn rõ sắc mặt của Lệ Khôn. Đại khái đoàn chứng là một bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa căng thẳng đi, Nghênh Thần bỗng thấy đau lòng vì anh.
Nghênh Thần thu lại cảm xúc, cổ nặn ra nụ cười vui vẻ, vẫy tay chào anh.
Lệ Khôn biết ý cô là anh cứ đi đi.
Trong xe, Lệ Mẫn Vân nghiêm túc nhắc nhở: “Đã muộn rồi, về sớm một chút, ba của cậu còn phải nghỉ ngơi.”
Lệ Không ngoảnh mặt làm ngơ, duy trì tư thế trầm lặng.
Nhắc lại: “Ba của cháu bệnh vừa mới ổn định, cháu định để ông ấy bị kích động thêm lần nữa sao?
Giống như nhắc nhở nhưng thực chất là đang uy hϊếp anh. Lệ Khôn nuốt xuống những cảm xúc phức tạp đang dậy sóng trong lòng, bàn tay nắm vô lăng siết chặt lại, các khớp tay trắng bệch.
Anh khởi động xe một lần nữa.
Lệ Mẫn Vân nhẹ nhàng thở ra.
Lệ Khôn cắn chặt hàm dưới, ra sức kìm nén cảm xúc.
Lốp xe ma sát với mặt đường rít lên một tiếng động bén nhọn, cả đoàn người vì bất ngờ lao thẳng người lên phía trước.
Lệ Khôn vừa phanh gấp.
Lệ Mẫn Vân quát lên sau lưng anh, nhưng lúc này những lời đó chẳng khác nào mấy âm thanh ồn ào trôi qua tại, anh còn chẳng thèm đoái hoài.
Nghênh Thần còn tưởng mình hoa mắt, sững sờ đứng yên tại chỗ nhìn anh.
Lệ Khôn chạy như điên về phía cô, mạnh mẽ nhất cô vào l*иg ngực ấm áp của anh.
“A?” Nghênh Thần bị anh siết chặt đến không thở nổi.
“Lên xe với anh." Lệ Khôn trầm giọng nói.
“Không được. Người nhà anh đều đang ở trong xe. Mọi người không thích em.” Nghênh Thần cúi đầu, nhỏ giọng nói. Dù miệng nói là không sao đâu nhưng Lệ Khôn hiểu, dù gì cô cũng chỉ là một cô gái, còn là một cô gái rất nhạy cảm, ắt hẳn sẽ không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
“Không cần bọn họ thích." Lệ Khôn kiên định, nói: “Anh thích em, muốn ở bên em, vậy là đủ rồi."