【Trích! Chào mừng bạn đến với Vạn Giới vấn đáp. Tôi là Tiểu Vấn, là người phục vụ khách hàng của Vạn Giới vấn đáp, nơi đây là hệ thống câu hỏi lưu thông hàng ngàn hàng vạn của các vị diện, ký chủ Lý Văn Kiều có thể ở nơi này gặp gỡ người của các vị diện khác. Giải quyết các câu hỏi do người của các vị diện khác đặt ra, có thể nhận được tiền vấn đáp và thù lao vật chất ngẫu nhiên từ người đặt câu hỏi. Câu hỏi sẽ được hệ thống đưa ra ngẫu nhiên, ký chủ chỉ cần trả lời câu hỏi bằng miệng là được.】Một tiếng máy móc dễ thương vang lên, vừa ngọt ngào vừa kỳ lạ.
“Vạn Giới vấn đáp? Đây có nghĩa là phải có độ hiểu biết nhất định đúng không? Sẽ có những loại câu hỏi nào?” Lý Văn Kiều cau mày.
【Trích! Độ hiểu biết là gì? Tiểu Vấn không biết sẽ có những loại câu hỏi nào. Chỉ cần ký chủ có thể trả lời được thì hãy nhấp vào tôi muốn trả lời bên dưới câu hỏi là được. Sau khi người hỏi nhận được câu trả lời cảm thấy có ích, họ sẽ gửi thù lao cho ký chủ. Tất nhiên, nếu ký chủ muốn đặt câu hỏi, cần phải có tiền hỏi.】
“Thứ màu xám xám trên màn hình là gì vậy?” Lý Văn Kiều chỉ vào một chỗ trên màn hình.
【Trích! Đây là cửa hàng Vạn Giới. Chỉ cần bạn trả lời các câu hỏi và tích lũy đủ một trăm đồng tiền vấn đáp, bạn có thể mở trung tâm mua sắm Vạn Giới. Cho dù đó là những thứ của thế kỷ hai mươi mốt hay những thứ của thế giới tu chân, là đồ ăn, thức uống, đồ dùng hay là quần áo, tất cả mọi thứ cũng đều có sẵn trong khu mua sắm. Tiền mua sắm là cần thiết để dùng mua đồ, một đồng thời đại của ký chủ có thể đổi được một nghìn đồng tiền mua sắm. 】
“Khi nào tôi có thể tích lũy được một trăm đồng tiền vấn đáp?” Lý Văn Kiều, một người nghiện mua sắm đã bắt đầu rung động, cô cảm thấy lâu rồi không được ăn thịt, cứ như chim cạ vào mồm, muốn ăn vịt quay muốn ăn súp cay muốn ăn ếch xào sả ớt
Không còn cách nào khác, trong thời đại thiếu thốn vật chất như này, dù Lý Văn Kiều có ăn những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng của bệnh nhân, nhưng bữa ăn của bệnh nhân chỉ là cháo trắng không có gạo lứt và chỉ có canh trứng thêm vài giọt dầu mà thôi. Cháo trắng và canh trứng ở thời đại này hiếm lắm mới có được, đừng nói chi vài giọt dầu, đừng coi thường mấy giọt dầu này, bây giờ hầu hết mọi người nấu ăn ở nhà xào rau đều lấy giấy thấm dầu lau chảo, nếu bữa ăn dành cho bệnh nhân mà Lý Văn Kiều ăn bị truyền ra ngoài sẽ bị người ta mắng là phá của.
【Trích! Phải xem người hỏi đưa ra bao nhiêu tiền treo thưởng cho câu hỏi đó! 】Người phục vụ khách hàng Tiểu Vấn dùng giọng nói máy móc lạnh lùng chuyên nghiệp để trả lời câu hỏi.
“Được rồi, vậy Tiểu Vấn, các cậu có phúc lợi gì cho người mới không?”
【Trích! Tất nhiên là có rồi! 】
Cùng với một loạt hiệu ứng pháo hoa, một vòng quay may mắn lớn xuất hiện trước mặt Lý Văn Kiều, trong đó viết mười cân thịt ba chỉ, một lá bùa ngẫu nhiên, một viên thuốc tăng lực, một vị giáo viên kỹ năng giả lập, năm cân trứng gà, một giỏ trái cây và một thần khí trồng trọt, một miếng vải bông, một hộp diêm, một chiếc xe đạp
【Trích! Đây là vòng xoay tân thủ, tổng cộng có ba lần cơ hội.】
Lý Văn Kiều xoa hai tay vào nhau, chắp tay bắt đầu cầu nguyện. Sau khi cầu nguyện xong, cô dứt khoát nhấn nút bắt đầu.
Cùng với một loạt âm thanh pháo nổ, Lý Văn Kiều quay trúng một lá bùa nói thật, một viên thuốc tăng lực và thần khí trồng trọt.
“Có vẻ không tệ, tôi đổi vận rồi! Sau khi xuyên qua đây, vận may rút thưởng cũng trở nên tốt hơn.” Lý Văn Kiều vui mừng khôn xiết. Trước đây, cô chơi rút thưởng luôn rút được phần quà tệ nhất, rất sợ lần này rút trúng hộp que diêm.
Sau khi trải qua phần rút thưởng vừa căng thẳng vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lý Văn Kiều ngồi trên ghế và bắt đầu nghiên cứu đồ vật cô đã rút được.
Bùa nói thật, như tên gọi, chỉ cần Lý Văn Kiều nghĩ về ai đó, lá bùa này sẽ bay đến người đó, người đó sẽ nói ra những suy nghĩ chân thật nhất của mình.
Thuốc tăng lực, nếu ăn nó sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Thần khí trồng trọt là một vật chứa khổng lồ, bên trong loại hạt giống nào cũng có, còn kèm theo một số công cụ nông nghiệp cơ bản.
“Thực sự là lo cái gì là có cái đó. Tôi vừa mới lo lắng làm thế nào để gieo trồng hạt giống đây.” Là một người gốc Hoa, Lý Văn Kiều vô cùng nhiệt tình đối với nông nghiệp, cô cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy những mảnh đất trống ở đó.