Không đợi lão gia tử giáo huấn Nghiêm Tử Hàng, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng còi báo động, rất nhanh liền thấy vài cảnh sát mặc đồng phục xông vào, mục tiêu trực tiếp tập trung trên người Nghiêm Tử Hàng.
Nghiêm Tử Hàng thấy tình huống không thích hợp, muốn rút chân chạy trốn, nhưng đã quá muộn, cửa đều bị cảnh sát chặn lại, gã ta chắp cánh khó bay.
"Các người bắt nhầm người rồi, buông tôi ra!" Nghiêm Tử Hàng liều mạng giãy dụa, lại bị còng tay lại.
"Chú cảnh sát, anh ấy là anh trai cháu, hết thảy đều là hiểu lầm, các chú bắt nhầm người rồi, mau thả anh cháu ra!"
Nghiêm Chỉ Hân vốn nghe xong đoạn ghi âm kia, đầu óc có chút bối rối, hiện tại lại thấy cảnh sát thật sự đến bắt anh trai cô ta, càng thêm choáng váng.
Cảnh sát dẫn đầu Lam Cận quen biết, chính là Kiều đội trưởng chồng của Long Diễm, hôm nay là ông tự mình dẫn đội đến bắt người.
"Anh bị nghi ngờ vụ án da^ʍ ô hai năm trước, hiện tại chính thức bắt giữ anh quy án. Giải đi! ”
Kiều Tuấn là một người đàn ông rất nam tính, vẻ mặt chính khí lẫm liệt, không hổ là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
"Ý chú là sao? Vụ án da^ʍ ô nào? Chú cảnh sát, chú nhầm rồi, phải không? " Nghiêm Chỉ Hân cảm thấy đầu óc mình có chút thiếu oxy.
"Buông tôi ra, tôi bị oan!
Nghiêm Tử Hàng cuối cùng cũng biết được mức độ nghiêm trọng của sự tình, trong mắt gã ta tràn đầy vẻ khủng hoảng, một bên cực lực giãy dụa, một bên lớn tiếng tố cáo, nhưng mà câu nói tiếp theo của Kiều Tuấn, khiến gã ta hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.
Kiều Tuấn nói: "Ba đồng bọn của anh đã khai nhận toàn bộ, bây giờ anh thành thật với tôi một chút. ”
Sau đó Nghiêm Tử Hàng bị áp giải lên xe cảnh sát.
Tội da^ʍ ô mặc dù không nghiêm trọng bằng tội hϊếp da^ʍ, nhưng tình tiết tăng nặng cũng không thể chạy trốn khỏi ngồi tù.
Trên Weibo cũng đưa ra tin tức bốn nghi phạm lần lượt sa lưới, quả thực rất đại khoái nhân tâm!
Lam Kiều Kiều và Tɧẩʍ ɖυng trợn tròn mắt, tuyệt đối không nghĩ tới, Lam Cận một cái điện thoại báo cảnh sát lại thật sự bắt Nghiêm Tử Hàng, hơn nữa còn là nghi phạm trong vụ án da^ʍ ô hai năm trước?
Tɧẩʍ ɖυng sợ tới mức vội vàng lấy điện thoại di động ra, chạy lên lầu gọi điện thoại cho em gái Thẩm Phỉ, nói cho bà ta biết chuyện này, thuận tiện châm lửa một phen, nói là Lam Cận giở trò quỷ.
Một khi Nghiêm Tử Hàng thật sự ngồi tù, Thẩm Phỉ nhất định sẽ trách tội Lam Cận.
Mà tính cách Thẩm Phỉ, Tɧẩʍ ɖυng đương nhiên rất hiểu, bà ta có thù tất báo.
Bên này, Nghiêm Chỉ Hân còn đang hét lớn chất vấn Lam Cận: "Rốt cuộc cô đã làm cái gì, vì sao cảnh sát lại nói anh trai tôi là nghi phạm da^ʍ ô gì? ”
"Không đọc tin tức sao? Anh trai cô là một đồ cầm thú. " Lam Cận thật sự không muốn nói chuyện với loại người có chỉ số thông minh thấp như vậy, miễn cho bị lây nhiễm.
Lam lão gia tử giận dữ nói: "Hừ, người nào a, cư nhiên còn dám vu khống cháu gái bảo bối nhà tôi, bị cảnh sát mang đi thật đáng đời! ”
Lệ lão gia tử vừa phẫn nộ vừa đau lòng nói: "Hai năm trước vụ án da^ʍ ô kia tôi biết, đứa nhỏ kia đáng thương nha, hình như mắc chứng tự kỷ, hiện tại còn chưa ra khỏi bóng tối, bốn người kia quả thực không bằng cầm thú! ”
" Loại người này hẳn là trực tiếp bắn chết!" Lam lão gia tử nói.
"Đúng, bắn chết đều là tiện nghi cho bọn họ." Lệ lão gia tử phụ họa.
Sắc mặt Nghiêm Chỉ Hân trắng bệch vội vàng lấy điện thoại di động ra, run rẩy đi tìm tin tức tương đương, cô ta thật sự không thể tin được anh trai ruột của mình lại là loại người như vậy, trong lúc nhất thời cô ta căn bản không tiếp nhận được.
Lam Kiều Kiều ngồi trên sô pha bên cạnh, sắc mặt cũng thập phần tái nhợt, vì sao lại cố tình vào lúc này, Nghiêm Tử Hàng bị bắt?
Rõ ràng vụ án kia một chút manh mối cũng không có, sao đột nhiên lại tập trung mục tiêu đây?
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này có liên quan đến Lam Cận?
Là cô tìm người điều tra?
Bất quá trong mắt Lam Kiều Kiều, Lam Cận hẳn là không có bản lĩnh lớn như vậy, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
-