Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 211: Thông Báo Nhập Học Đánh Vào Mặt

Lam Cận nhướng mày nhìn về phía hai mẹ con, ánh mắt vừa ngạo vừa lạnh, "Hai người biểu diễn không mệt sao? ”

Dừng một chút, lại nói: "Tôi thi đại học hay không, cùng các người có quan hệ gì? ”

Vừa nghe lời này, Tɧẩʍ ɖυng liền bắt đầu thương tâm, "Tiểu Cận, nghe những lời này của con nói, tuy rằng ta không phải là mẹ ruột của con, nhưng mấy năm nay ta vẫn luôn coi con là con gái ruột của mình đối đãi, ta biết con vẫn luôn không thích ta, nhưng thiên địa lương tâm a, ta nói những lời này cũng là vì tốt cho con. ”

#PV: Tui k biết mẹ kế nữ chính xưng hô là với nữ chính là dì hay mẹ cho hợp nên tui để là "ta" nha

Ánh mắt Lam Cận sắc bén như đao bắn về phía Tɧẩʍ ɖυng: "Vì tốt cho tôi chính là nghĩ làm thế nào hại tôi tính kế tôi? Chậc, các người sợ là có hiểu lầm gì với ba chữ kia. ”

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ của xe, là Lam Yến Hào quên một tài liệu, lái xe trở về lấy.

Tròng mắt Lam Kiều Kiều đảo qua, nhất thời vẻ mặt khóc nức nở mở miệng, "Chị, lời này của chị nói cũng quá làm tổn thương người? Chúng ta đã hại chị khi nào?

Em biết là bọn em không phải là mẹ ruột và em gái của chị, vậy nên chị luôn luôn ghét bỏ 2 mẹ con em, nghĩ rằng bọn em là mẹ kế và em gái kế độc ác, luôn luôn muốn làm hại chị, nhưng những gì chị vừa nói cũng quá tổn thương người. ”

Lam Cận vẻ mặt ngây thơ: "..." Mẹ nó tôi nói cái gì rồi?

"Chuyện gì vậy, ầm ầm ĩ ĩ!"

Lam Yến Hào vừa vào cửa đã thấy bộ dáng Lam Kiều Kiều lê hoa đái vũ, mà Lam Kiều Kiều vội vàng nghiêng đầu lau khô nước mắt, dường như không muốn bị ông nhìn thấy.

"Ba, sao ba lại về? Bọn con không sao, chính là cùng chị tùy tiện tán gẫu hai câu." Lam Kiều Kiều vội vàng nhu thuận tiến lên nói.

"Hình như ba nhìn thấy con khóc, là nha đầu thối mắng con khóc?" Lam Yến Hào nói xong liền hướng Lam Cận bắn tới một cái ánh mắt sắc bén.

Lam Kiều Kiều vẻ mặt kinh hoảng che dấu, "Không có không có, ba đừng trách chị, là con cùng mẹ chọc chị tức giận, cho nên chị mới..."

Lam Cận thật muốn trợn trắng mắt, diễn xuất vụng về này...

Mấu chốt Lam Yến Hào còn tin tưởng không nghi ngờ.

Tɧẩʍ ɖυng vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ thở dài, cũng nói: "Ai, kỳ thật chúng ta cũng là vì Tiểu Cận tốt, tuy rằng con bé sáng tác nhạc lợi hại, nhưng điểm thi lần này lại đặt ở đó, nếu không cố gắng, nhất định là thi không đỗ đại học, cho nên tôi mới..."

Nhưng mà, Tɧẩʍ ɖυng còn chưa dứt lời, Lam Cận đột nhiên phiền không chịu nổi từ dưới bàn trà lấy ra một xấp giấy báo trúng tuyển, ném lên bàn trà.

Mọi người chỉ tùy ý nhìn lướt qua, tập thể ngây ngốc như gà gỗ!

Thông báo nhập học của Học viện m nhạc Curtis, Thông báo nhập học của Julia College, Thư chấp nhận của Học viện m nhạc Hoàng gia Y, v.v.

Ít nhất có hơn mười thư thông báo trúng tuyển, tất cả đều là học viện âm nhạc hàng đầu nước ngoài.

Đồng tử Lam Kiều Kiều co rụt lại, cái này, làm sao có thể!

Đây đều là mười học viện âm nhạc lớn nhất thế giới, mỗi một viện đều là nơi nhạc sĩ khao khát, bao gồm cả Lam Kiều Kiều cô ả cũng không ngoại lệ!

"Vừa lòng?"

Lam Cận tà khí nhướng mày, nhìn mọi người vừa là lưu manh vừa tà ác.

"Trời ạ, những trường này..."

Đúng lúc này Lam Dật Thần từ trên lầu đi xuống, kinh ngạc cầm lấy thư thông báo trúng tuyển trên bàn, trước tiên cho rằng là thư mời nhập học của Lam Kiều Kiều, nhất thời vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Lam Kiều Kiều:

"Kiều Kiều tỷ, chị cũng quá trâu bò đi!"

Lam Kiều Kiều sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt, cảm giác giống như bị nhục nhã, cực kỳ mất tự nhiên nói: "Không phải của chị. ”

"Hả? Không phải của chị? Vậy là...".

Lam Dật Thần phản ứng chậm nửa nhịp cuối cùng cũng thấy rõ tên phía trên, sợ tới mức kinh hô lên, "Mẹ nó, là của Lam Tiểu Cận! ”