Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 209: Em Muốn Ma Vương Cận Làm Gia Sư Cho Em

Dung Tranh khẳng định: "Rất có thể là thật. ”

Nhưng lại cảm thấy chỗ nào không thích hợp...

Vong Ưu không phải Chân Mộc Tình sao?

Vậy người đàn ông có râu bán túi hương ngày hôm đó là ai?

Là người của Chân Mộc Tình?

Không đời nào!

Chân Mộc Tình đều nói, túi hương Vong Ưu chế tác ra rất khó khăn, đều là muốn mang đến đấu giá hội đấu giá, làm sao có thể cầm ra ven đường bán 500 tệ một cái?

"Dì Lâm, ngày đó khi dì mua túi hương Vong Ưu này, có chú ý tới trên quầy hàng bày mấy cái túi hương vong ưu không?"

Lâm Vân nhớ lại: "Rất nhiều, ít nhất cũng có hơn mười túi đi, dì chính là tùy tiện chọn một túi. ”

Dung Tranh lần này càng thêm nghi hoặc, làm sao lại có nhiều túi hương Vong Ưu như vậy?

Như vậy hiện tại xem ra, người đàn ông có râu kia hẳn là không có khả năng là chân Mộc Tình mới đúng.

Hơn nữa nhìn túi hương này, tựa hồ cùng trước kia không giống nhau, cũng hoàn toàn không giống Chân Mộc Tình.

Chẳng lẽ nói... Ngoại trừ Chân Mộc Tình ra, còn có người biết chế tác túi hương Vong Ưu?

Nghĩ đến có khả năng này, Dung Tranh mừng rỡ nói không nên lời.

Điều này chứng tỏ cơ hội hắn mua được túi hương Vong Ưu càng lớn hơn một chút.

"Dung Tranh, nếu không con đi đông đường thử vận khí, không chừng người kia lại bày sạp ở đó?" Lâm Vân nói.

"Ừm, con đang có ý này." Dung Tranh gật gật đầu, hiện tại chỉ có thể hy vọng người trẻ tuổi kia có thể xuất hiện lần nữa.

"Dung Tranh ca ca, nếu không cái túi hương này cho Dung Nịch ca ca?" Cửu Bác hiểu lòng người nói.

"Không được, cái này là của em, em mau cất đi, túi hương của hắn anh sẽ nghĩ biện pháp. Dù sao ngày 30 tháng này có thể bán đấu giá túi hương Vong Ưu, cùng lắm thì hạ chút vốn liếng, anh nhất định sẽ giúp hắn mua được một túi. ”

Dung Tranh đem túi hương cẩn thận đặt trở lại bên gối cậu bé, nói.

"Bệnh của em cũng không khỏi." Cửu Bác lập tức tiêu cực uể oải cúi đầu xuống.

"Đừng nói bậy, sẽ tốt lên." Dung Tranh đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Lâm Vân nói: "Dì nghe nói Chân đại tiểu thư cũng hiểu y thuật, hôm khác dì đi mời cô ấy đến giúp Tiểu Bác xem một chút, chỉ là không biết cô ấy có nguyện ý đi khám bệnh hay không. ”

Dung Tranh rũ mắt trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: "Để con đi mời, mặc kệ cô ta có thể trị hay không, ít nhất có thêm một phần hy vọng đi. ”

"Được, vậy phiền Dung Tranh con." Lâm Vân cảm kích nói.

"Dì Lâm, dì nói lời này đã khách sáo rồi, lúc trước năm em bọn con mới đến, nhưng nhờ dì thu lưu, con đã sớm đem dì cùng Cửu Bác trở thành thân nhân thân thiết nhất của bọn con."

Dung Tranh là người tri ân báo đáp, Lâm Vân tự nhiên hiểu rõ hắn, nhất thời vẻ mặt vui mừng cười cười.

"Đúng rồi Dung Tranh ca ca, em có đề bài không biết làm, anh dạy em đi?"

Cửu Bác từ hai năm trước sau khi sinh bệnh, không còn đi học, đều là ở nhà tự mình tự học, hoặc là mời gia sư phụ đạo cậu, thế nhưng đã bị cậu đuổi đi mười mấy lão sư, hiện tại cũng không ai dám tới.

"Được."

Dung Tranh tươi cười ôn nhuận ấm áp, một bên dạy cậu làm đề, một bên nhân cơ hội nói: "Muốn Tranh ca ca lại giúp em tìm gia sư không? Bất quá em phải đáp ứng anh, cũng không được đuổi người đi nữa. ”

Cửu Bác mím môi, tựa hồ có chút không tình nguyện, "Em muốn Ma Vương Cận làm gia sư cho em, người khác em không cần. ”

"Hả? Ma Vương Cận? Làm sao em biết về người này?" Dung Tranh ngạc nhiên.

Cửu Bác vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video, chính là đoạn video lần trước Lam Cận phá ván cờ, là một người bạn tốt của cậu ghi lại tại hiện trường, sau đó liền chuyển tiếp cho cậu, sau đó cậu liền vụиɠ ŧяộʍ tải về, lưu lại đến nay.