Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 110: Chân Mộc Tình Là Vong Ưu?

"Túi hương Vong Ưu của chị cô?" Người thanh niên ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai, có chút nghi hoặc hỏi.

Chân Vũ Vi cao ngạo hừ lạnh một tiếng, lúc này mới bố thí nhìn thoáng qua người thanh niên, lại hơi sửng sốt.

Tuyệt đối không nghĩ tới, nam nhân bán hàng giả này bộ dạng còn rất đẹp trai, hơn nữa còn để râu, nhìn gợi cảm kỳ lạ.

Nói quyến rũ nhất hẳn là đôi mắt đào hoa kia, phảng phất như mang theo điện, rất câu người.

Bất quá, gặp qua nhiều người đẹp trai Chân Vũ Vi rất nhanh lại khôi phục bộ dáng kiêu ngạo của mình, rất khinh thường, có chút cao giọng nói: "Chị tôi mới là chủ nhân của túi hương Vong Ưu, chị ấy mới thật sự là Vong Ưu! ”

"Cho hỏi chị cô tên gì?"

Người thanh niên tính tình rất tốt hỏi, trên thực tế nội tâm MMP*, hóa ra cô bị giả mạo.

(*) MMP (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra là " -Ĩ M-Ẹ M-ÀY".

Cô ngược lại muốn xem là ai dám không sợ chết giả mạo cô!

Chân Vũ Vi nâng cằm lên, gằn từng chữ vô cùng kiêu ngạo nói: "Chị tôi tên là Chân Mộc Tình. ”

Người thanh niên nhíu nhíu mày, Chân Mộc Tình?

Đối thủ không đội trời chung của Lam gia Chân gia đại tiểu thư Chân Mộc Tình?

Ồ, có một chút thú vị.

"Trở về chuyển lời chị cô một câu, không có kim cương, cũng đừng mù quáng ôm đồ sứ, túi hương Vong Ưu cũng không phải người bình thường có thể chế tạo ra." Những người thanh niên có ý định tốt nhắc nhở.

"Phốc, anh nói chính anh phải không? Anh lừa đảo có biết xấu hổ không? Tôi khuyên anh nên nhanh chóng thu dọn quán về nhà đi, nếu chị tôi kiện anh vi phạm, anh liền không chịu nổi. ”

Chân Vũ Vi cố ý hù dọa cô, dù sao mấy năm nay thương nhân giả mạo túi hương Vong Ưu thật sự quá nhiều, cho dù muốn kiện cũng không kiện được.

Bất quá trong lòng mọi người đều biết rõ, trên thị trường xuất hiện túi hương Vong Ưu không thể nghi ngờ đều là hàng giả, bởi vì túi hương Vong Ưu chỉ được bán đấu giá tại hội đấu giá, người trả giá cao thì có được.

Thậm chí nghe nói, thành phần trong túi hương Vong Ưu chế biến cực kỳ phức tạp, là hơn hai mươi loại thảo dược Trung Quốc chế tạo, mỗi một vị dược liệu đều rất hiếm, một năm mới chỉ có thể chế tạo ra năm sáu túi, cho nên giá cả mới có thể đắt đỏ như vậy.

Mà lúc này người thanh niên trước mặt này lại chất đống hơn mười túi, không cần nghĩ liền biết là hàng giả.

"Túi hương này bán như thế nào?" Một người phụ nữ trung niên đi tới, ăn mặc rất mộc mạc, nhưng thân khí chất kia lại không giàu thì quý.

"Năm trăm." Người thanh niên đánh giá người phụ nữ vài lần, báo giá.

"Thật sự có tác dụng sao?"

Phụ nhân chần chờ cầm lấy một túi hương, ung dung trên mặt nhìn tâm sự trùng trùng điệp điệp, hẳn là gặp phải chuyện phiền lòng gì đó.

Người thanh niên đang muốn gật đầu, chợt nghe La Nhã Kỳ nói: "Ngàn vạn lần đừng mua, đây đều là hàng giả, túi hương Vong Ưu chân chính phải đi đấu giá mua. ”

Người phụ nữ lại nói: "Cám ơn cô đã nhắc nhở, tôi đương nhiên biết đây là túi hương Vong Ưu giả, chỉ là đứa nhỏ nhà tôi... Bất quá túi hương này ngửi ngược lại rất thơm, nếu không tôi mua thử một. ”

Nói xong, người phụ nữ liền lấy từ trong túi ra đưa cho thanh niên, thanh âm rất dịu dàng: "Nếu túi hương này hữu ích, tôi sẽ cảm ơn anh lần nữa. ”

"Người nào a, đều nói là hàng giả còn mua, nếu có hiệu quả đầu tôi chém xuống làm ghế cho bà ngồi!"

Sắc mặt La Nhã Kỳ rất khó coi, cảm giác lòng tốt của mình bị xem thường, không khỏi âm dương quái khí la nói.

Phụ nhân chỉ nhìn cô ta một cái, môi nghẹn ngào vài cái, vốn định giải thích một hai câu, nhưng vừa nghĩ cũng không cần thiết, liền cái gì cũng không nói, cẩn thận bỏ túi hương vào trong túi, sau đó xoay người rời đi.

"Chúng ta đi thôi, có người muốn mua thì để cho bọn họ mua đi, dù sao ai là kẻ ngốc ai mua."

Chân Vũ Vi vẻ mặt cao ngạo lại nhìn thoáng qua thanh niên, sau đó ngạo nghễ lôi kéo La Nhã Kỳ rời đi.