Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 86: Thiên Tài Iq Cao Với Khả Năng Suy Luận Mạnh Mẽ

"Hả? Cậu giúp tôi? ”

Lam Cận không nhanh không chậm quay đầu, vừa lúc chống lại con ngươi Dung Lân thần thái sáng ngời, chỉ thấy cậu gật đầu như gà con, "Ừm ừm, bài tập sau này của cậu, tôi đều làm giúp thế nào? ”

Nói xong còn vỗ vỗ ngực, rất tin tưởng thề som sắt.

Có thể giúp mẫu thượng đại nhân chia sẻ giải nan, là trách nhiệm không thể từ chối của con trai!

Lam Cận lần này càng thêm nghi ngờ, "Tại sao cậu lại giúp tôi? Tôi nhớ không lầm thì chúng ta không quen biết trước đây, phải không? ”

"Bây giờ không phải đã quen rồi sao? Thật ra... Tôi có muốn làm cậu với được không? Cậu yên tâm, tôi không có mục đích cũng không có suy nghĩ bậy bạ gì, chính là đơn thuần muốn cùng cậu làm bằng hữu, làm bạn tốt. ”

Thanh âm Dung Lân trong suốt êm tai như nước suối núi, cũng giống như người cậu, làm cho lòng người cảm giác sảng khoái, nhìn rất đơn thuần không có tâm cơ, làm cho người ta sẽ không tự giác buông lỏng phòng bị.

Lam Cận nhìn chằm chằm đôi mắt đen trong suốt của cậu vài giây, cuối cùng gật đầu, "Được rồi, bài tập làm phiền cậu. ”

Nói xong liền đem một quyển sổ bài tập mới tinh ném cho cậu.

Dung Lân mở quyển sổ bài tập nhìn thoáng qua, phát hiện trống rỗng, một chữ trên đó cũng chưa từng viết qua, liền nói: "Nếu không cậu viết mấy chữ cho tôi xem, tôi chiếu theo chữ viết tay của cậu tiến hành bắt chước, như vậy giáo viên sẽ không nghi ngờ. ”

Lam Cận nói: "Chữ của tôi rất xấu, cậu chỉ cần bắt chước xấu xí, càng xấu càng tốt. ”

"A, không thành vấn đề."

Dung Lân lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, lộ răng nanh đẹp mắt, hơn nữa cậu cười còn có hai má lúm đồng tiền, quả thực có thể làm ấm lòng người

Lam Cận ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích cậu, đương nhiên không phải là loại thích giữa nam nữ, mà là loại thích chị gái với em trai.

"Cậu cũng họ Lam?"

Khóe miệng Lam Cận nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, Dung Lân gần như không di chuyển ánh mắt, nhất thời mừng rỡ như điên không cách nào kiềm chế được: ngao, mẫu thượng nhìn tôi nở nụ cười, mẫu thượng nhìn tôi nở nụ cười.

"Ừm ừm, tôi họ Lam, cả nhà tôi đều họ Lam." Dung Lân vui vẻ liên tục gật đầu, phảng phất họ Lam là một chuyện đáng giá kiêu ngạo cỡ nào.

Lam Cận không hiểu sao có chút muốn cười, nhìn bộ dáng của cậu tựa như một tên ngốc, nhịn không được liền muốn đưa tay sờ đầu cậu.

"A, cậu rất thú vị."

Lam Cận nở nụ cười, là thật lòng khen ngợi, nhưng trong lòng lại thủy chung quanh quẩn một cảm giác quái dị, nói không rõ ràng, cũng may là cũng không phản cảm.

*

Dung Lân sau khi tan học về nhà, một mực làm bài tập về nhà, trước kia làm bài tập đều là gương mặt cứng nhắc, hôm nay liền kỳ quái, tâm tình cực tốt ngâm nga hát, cả khuôn mặt rạng rỡ.

Dung Chước ngồi trên xe lăn, mặt không chút thay đổi bị Dung Mộc* đẩy, thân là một thiên tài có chỉ số IQ cao với năng lực lý luận logic cực mạnh, đồng thời hắn còn tinh thông tâm lý học, đối phương tùy ý một cái biểu tình cùng động tác thân thể, đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

(*) Dung Mộc là robot anh em sinh đôi với Tần Mộc nha mọi người.

Dung Chước tự nhiên nhìn ra manh mối, đi tới phía sau Dung Lân, ánh mắt liếc mắt nhìn bài tập cậu đang viết.

"Chữ như chó bò, đây là giúp ai làm bài tập về nhà đây?"

Dung Chước mở miệng thanh âm giống như người khác, âm u lạnh lùng, phảng phất như không có được tình cảm, nhưng không thể không thừa nhận, kỳ lạ là còn dễ nghe.

Dung Lân vội vàng lấy tay ngăn trở quyển sổ bài tập, ngẩng đầu lên, tùy tiện nói dối, "Bạn cùng bàn hôm nay có việc không có cách nào làm bài tập, liền tìm em hỗ trợ viết. ”

Dung Chước ánh mắt rất độc, liếc mắt nhìn thấu cậu, "Bạn cùng bàn chính là nam sinh đeo kính kia? ”

"Đúng vậy." Dung Lân gật đầu, trong lòng lại không hiểu sao lại phiền muộn, sẽ không bị anh hai nhìn ra cái gì chứ?