Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 2: Người Đàn Ông Vô Lý

Niệm Chân là bạn thân của Lục Tư Phàm, anh là cánh tay đắt lực giúp cho Lục Tư Phàm có được thành công như ngày hôm nay, cứ có việc gì là Lục Tư Phàm lại réo tên anh và lần này cũng không ngoại lệ

Niệm Chân đi vào phòng, khuôn mặt đầy khó chịu, giọng nói chứa đầy sự giận hờn nói

“Chủ tịch à, anh lại muốn tôi làm gì cho anh đây?”

“Cậu giúp tôi tìm thông tin của 1 cô gái đi, nhanh lên”

“Thật là... đưa hình đây”

Lục Tư Phàm bình thảng nói

“Không có”

“What? Không có thì sao mà kiếm?”

“Cô ấy là Hà Bội Sam, khuôn mặt xinh đẹp, tuổi thì tầm 20 21”

“Cậu đùa với tôi đấy à? Công việc trong tập đoàn chưa đủ nhiều sao?”

“Tôi sẽ trả riêng cho cậu 1 khoảng”

“Bao nhiêu”

“Uh thì... cậu làm xong thì tôi nói”

Niệm Chân không đồng ý, anh hất mặt lên trời, vênh váo nói

“Vậy thôi, không làm”

“Cậu... được rồi mình trả cậu 100 được không?”

“ Một trăm ngàn nha, chứ không phải 100 tệ à”

“Rồi, 100 ngàn, cậu giúp tôi đi”

“Vậy còn được, tôi đi đây” Niệm Chân nghe đến tiền là hạnh phúc hẳn lên anh vui sướиɠ đi làm công việc của mình

.............

Ở bệnh viện khoa nhi

Một đồng nghiệp của Hà Bội Sam bước vào, anh là Trương Chí Thần, 1 chàng trai 28 tuổi, cứ mỗi lần thực hiện xong ca phẫu thuật anh điều làm bộ mặt mệt mỏi nói chuyện với Hà Bội Sam

“Haiz cuối cùng cũng xong, mệt mỏi quá đi”

Hà Bội Sam quá quen với việc này nên thờ ơ nói

“Ờ”

“Thiệt là... nghe giọng điệu của em kìa, thấy ghét”

“Anh mới là thấy ghét đấy, mỗi lần làm xong ca phẫu thuật là lại tìm em than mệt, anh không chán hả?”

Trương Chí Thần thản nhiên đáp lại

“Không”

“anh không chán nhưng em thì chán, tránh qua 1 bên em đi đến phòng trưởng khoa”

Hà Bội Sam ôm 1 sấp hồ sơ ra ngoài, Trương Chí Thần nhìn cô bĩu môi nói

“Con gái gì đâu lạnh lùng thấy sợ, nhưng mà mình lại thích mới ghê chứ”

Trương Chí Thần đã thích cô gái nhỏ ấy từ ngay lần đầu gặp mặt, nụ cười của cô đã cướp mất trái tim anh từ đó, nhưng tình cảm này anh luôn giấu kính trong tim chưa 1 lần thổ lộ

...........

Buổi tối hôm đó, Hà Bội Sam đến siêu thị, ngoài việc giúp đỡ người khác cô còn rất thích nấu ăn, ban ngày cô phải bận rộn ở bệnh viện, đến tối cô mới có thời gian rảnh để đi mua đồ, đích thân cô lựa những loại rau cũ ngon nhất bỏ vào trong xe hàng

Cùng lúc đó Lục Tư Phàm cũng có mặt tại siêu thị, anh đang tìm 1 vài món hàng để tặng quà cho cô gái đã cứu mẹ mình, nhưng có vẻ mắt chọn quà của anh khá tệ, anh cứ loay mãi tại mấy kệ hàng bánh kẹo

Thấy tốn thời gian nên anh đã lấy điện thoại gọi cho Niệm Chân để hỏi ý

[Nè Nè tôi nói trước tôi đang cố gắn tìm đây, đừng có mà hối] Niệm Chân vội nói

[Tôi đâu có hối, tôi muốn hỏi cậu nên mua quà gì thôi]

[Quà sao? Cô ấy tầm 20 21 tuổi thì mình nghĩ cậu nên mua bánh kẹo hoặc mĩ phẩm, nhưng mà cậu nói cô ấy xinh đẹp thì chắc không cần mĩ phẫm đâu, cậu mua bánh kẹo đi]

[Nói tóm lại là mua bánh kẹo đúng không?]

[Ừ, mua bánh kẹo đi nha]

Niệm Chân nói xong thì vội tắt máy, trong khi đó Lục Tư Phàm còn chưa nói xong

[Vậy cậu nói xem nên mua loại nào? Socola hay bánh quy?.... nè... alo....]

Nhìn thấy Niệm Chân tắt máy mình như vậy Lục Tư Phàm rất tức giận, anh gọi lại, nhưng Niệm Chân sợ anh làm phiền nên đã tắt nguồn khiến anh không gọi được

“Cái tên này, ngày mai biết tay mình, biết chọn quà gì đây...”

Cùng lúc ấy Hà Bội Sam vừa hay ghé ngang qua, nghe thấy cuộc tròn chuyện của anh nên cô cũng vui vẻ mở lời

“Anh đang tìm quà tặng bạn hay sao?”

Lục Tư Phàm đang nổi nóng nên tức giận nói

“Liên quan gì đến cô”

Thấy anh không lịch sự như vậy nên Hà Bội Sam cũng không quan tâm nữa, cô định mặc kệ anh mà đi. Lục Tư Phàm sau khi bình tĩnh lại thì nhỏ giọng nói

“À tại hồi nãy tôi hơi nóng nên... xin lỗi cô”

“Không có gì”

“Không biết cô có thể giúp tôi chọn quà được không? Tôi thật sự không giỏi trong mấy việc này”

Nghe anh nói như vậy Hà Bội Sam cũng vui vẻ nói

“Lần đầu tiên mua quà tặng bạn gái sao?”

Lục Tư Phàm khá cọc tính nên đã lạnh lùng nói

“Liên quan gì đến cô hỏi nhiều làm gì”

“Anh.... anh đang nhờ tôi giúp đỡ đấy, anh bị làm sao vậy hả?”

“Giúp đỡ cái gì mà giúp đỡ, giúp đỡ mà hỏi nhiều làm gì, đúng là đàn bà, nhiều chuyện”

“Anh quá đáng thật đấy, tôi có ý tốt vậy mà...”

“Đi đi, phiền phức, khỏi mua nữa, mấy thứ này làm mình đau đầu thật”

Lục Tư Phàm tức giận bỏ đi, anh ta là 1 con người quái đảng, nói chuyện với đối tác thì anh ta rất chuyên nghiệp, nhưng khi nói chuyện với phụ nữ thì anh ta lại vô cùng cọc tính và khó chịu

Hà Bội Sam thấy anh vô lý như vậy cũng không muốn đôi co, cô tức giận rời đi