Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê

Chương 21: Cưỡi ngựa tưới hoa (H++)

Tiểu Tiểu ngoan ngoãn banh rộng hai chân hình chữ M trên mặt bàn đá, tùy ý Quân Khanh ra vào tàn nhẫn chà đạp lỗ nhỏ non nớt của nàng.

"Ư ư ư… Ô ô ô… Đủ rồi! Khanh! Thϊếp chịu không nổi ô ô ô…" Nàng ngẩng cao cổ rên siết nức nở, mông nhỏ bị bàn tay cứng rắn của hắn bóp lấy, ép sát vào cự vật thô dài nóng bỏng đang cố gắng kéo ra tận bên ngoài rồi thọc sâu vào tận cùng đáy huyệt đội cao cửa tử ©υиɠ.

"Á……..Aaaaaaaaaaaa…….Ô ô ô… Thϊếp đau quá! Ô ô ô…" Tuy rằng miệng tử ©υиɠ không bị hắn phá vỡ, nhưng từng cú thúc mạnh mẽ đội cao vách ngăn càng khiến nàng khóc thảm.

Mật dịch chảy ròng ròng thành dòng lan tràn khắp mặt bàn, thậm chí cúc hoa cũng nàng cũng vì hoan ái quá mức kịch liệt mà rỉ rả chậm chạp chảy nước.

Phầm phập phầm phập phầm phập….

Quân Khanh càng thêm hôn hít âu yếm nàng, lại không hề có chút xúc động vì nàng khóc lóc van xin mà dừng lại hay giảm bớt chút lực đạo ra vào.

Lọc tọc lọc tọc lọc tọc… Âm thanh huyệt động ngập nước ướt đẫm bị cự vật khuấy đảo vang vang không dứt.

"Gruuuuu!" Quân Khanh nghiến răng ngửa cổ rít lớn, hồ môi ướt đẫm thân hình màu đồng cổ săn chắc của hắn.

Phụt….

Cánh cửa cuối cùng bị cự vật thô nóng đội cao căng nứt, rách ra một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay liền dừng lại, ép sát.

"Á……Á…..Á……Khanh! Ô ô ô… Rách rồi! Chàng thọc rách mất rồi! Ô ô ô…"

Tiểu Tiểu giật nẩy người khóc nấc, tay nhỏ bấu chặt cào cấu khắp tấm lưng chắc nịch cuồn cuộn cơ bắp.

"Hừ!" Quân Khanh hít sâu, đôi tay áp lấy mông nàng không cho cử động rút ra cự căn của hắn.

Bế bổng nàng rời bàn đá, bước đi thẳng ra phía sau chuồng ngựa.

"Không! Tướng công! Khanh! Chàng không thể làm vậy! Khanh! Đừng mà! Thϊếp sẽ méc đại tướng công! Chàng muốn gϊếŧ thϊếp! Ô ô ô…"

Tiểu Tiểu vừa thấy Quân Khanh đang dần bước lên bậc thang cao hắn chuẩn bị sẵn để dễ dàng nâng nàng đặt lên yên lưng ngựa cùng hắn.

Một con hãn mã to lớn, bắp thịt cường hãn rõ ràng, thân thể vô cùng khỏe khoắn mạnh mẽ.

Một giống ngựa hoang vô cùng khó thuần dưỡng, có thể chạy vượt rừng băng suối không biết mệt mỏi. Cả ba huynh đệ nhà hắn phải bỏ công vây bắt suốt mấy tháng trời mới có thể bắt về được một cặp ngựa, thật sự không dễ dàng gì.

"Ngoan ngoãn nghe lời! Tướng công giúp nàng quen dần, đừng hở tí là khóc! Khi các ca ca trở về, nàng phải chịu đựng được du͙© vọиɠ cả ba chúng ta cùng một lúc! Hiểu sao?"

Quân Khanh ôn nhu ôm lấy nàng ngồi lên ngựa, đặt hai cánh tay mảnh mai của nàng vòng lên quấn lấy cổ hắn, đôi chân nhỏ dang rộng kẹp lấy hai bên hông, áp sát nơi tự mật đang bị cự căn đội xuyên từ dưới lên.

"Thϊếp không hiểu ô ô ô! Thϊếp không muốn chết ô ô ô…" Nàng muốn nhảy xuống, nhưng lưng ngựa quá cao, tướng công lại quá mức cường thế khiến nàng không cách nào thoát thân.

Bộp bộp bộp…

Quân Khanh vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ muốn tìm đòn của nàng, trốn gì mà trốn? Hắn tét nát mông xem nàng có biết sợ không?

"Ngồi yên! Ta sẽ chậm rãi cho nàng thích ứng! Da^ʍ huyệt của nàng đã mật nước tràn lan rồi! Đừng sợ!" Hắn cũng đâu phải vò quá mức rảnh rỗi mà giúp da^ʍ huyệt của nàng phun ra đầy bàn là mật nước, hắn có tính toán cả thôi.

Hai chân hắn đạp nhẹ vào hông ngựa, hãn mã chầm chậm khịt khịt mũi bước đi ra hướng lối mòn đầu ngỏ.

"Á………..Aaaaaaaaaa………. Chúng ta không mặc gì! Ô ô ô… Chàng đừng có ra ngoài! ô ô ô…" Nộn huyệt vừa bị từng cú nhấp nhẹ của cự căn đội lên cửa cung mà đau buốt, tâm trạng nàng càng hoảng hốt khi biết rằng tướng công có ý định không che chắn gì hai người bọn họ mà cưỡi ngựa dạo quanh, ô ô ô.

Nàng xấu hổ sắp chết, ô ô ô.

"Á…Ứ…Ứ…ư ư ư…. Á….ưm… Ứ ư ư ư…."

Từng âm thanh phản kháng ồn ào cũng nàng dần dần hóa thành tiếng rên siết bất lực.

Tiểu Tiểu hoàn toàn vô lực đôi tay giữ chặt quấn lên cổ Quân Khanh, hai chân co rút cong lên thành hình chữ M vòng qua đùi hắn chống lên lưng ngựa.

Gương mặt nhỏ ửng đỏ rần rần úp mặt vào l*иg ngực vạm vỡ rắn chắc của Quân Khanh khóc nấc hì hục thở dốc.

Cánh cửa thâm cung bị từng cú nhấp thọc dồn dập của hắn đội cao nhưng lại cố ý không xông vào càng khiến nàng rát buốt, nước mắt tuôn dài, đầu lắc nguầy nguậy nức nở.

"Ứ… ư ư… Ứ…Á…. Ô ô ô… Cứu!!!" Âm thanh cầu cứu run rẩy thốt lên không thành câu, thân thể bé nhỏ quằn quại run rẩy không ngừng, mật dịch xối xả phun trào tràn lan kéo thành từng sợi tơ bạc mỏng manh rơi vãi từ lưng ngựa xuống mặt đường sỏi đá gập ghềnh.

"Gruuuuu!!!" Quân Khanh bắt đầu có chút nhẫn không nỗi, hắn gồng mông kẹp chặt hai chân vào hông hãn mã.

Hơi thở dồn dập nặng nề, hắn sờ thử vào nơi hai người kết hợp, quả nhiên ướt đẫm.

Quân Khanh hai mắt xung huyết đỏ rực, một tay ôm giữ lấy nàng , một tay siết chặt dây cương, hai chân gồng cứng giữ chặt hai bên hông ngựa.

Hí……… Hãn mã ngẩng cao đầu hí vang dội, hai chân trước giơ cao, rùng mình phóng vυ't lao nhanh khắp con đường mòn giữa rừng.

"Á………Aaaaaaaaaaaaaa…………..KHÔNG……………….." Tiểu Tiểu hoảng loạn hét thảm, trọng lực thân thể hoàn toàn rơi lên hung khí sắc bén bị nó đâm xuyên, chọc thủng cánh cửa cuối cùng xông vào tận đáy.

Lực đạo vặn bung quá lớn khiến miệng tử ©υиɠ nứt vỡ phụt ra dòng máu đỏ tươi rực rỡ hòa cùng mật dịch ướt đẫm kéo thành hàng trăm hàng ngàn sợi tơ máu mong manh lấp lánh giăng khắp con đường mòn nhỏ.