Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê

Chương 12: Không lối thoát (H++)

Quân Hành cảm thấy cây chày đá trong tay quá hoàn hảo, nhúng ngập dược nước, hắn lập tức đâm sâu vào lỗ huyệt vẫn còn đang sưng trướng banh lớn của nàng.

"Á…………….. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……………………" Tiểu Tiểu điên cuồng đạp động, tay chân quơ quào giãy dụa quằn quại.

Lỗ nhỏ nóng rát sưng rộp lại bị dị vật tà ác xâm phạm.

"Ô ô ô … ô ô ô… Đừng bỏ con khỉ nhỏ vào lỗ của thϊếp nữa… xin chàng xin chàng!" Nàng không chịu nổi nữa, các tướng công liên tục lập đi lập lại nhét con khỉ nhỏ vào lỗ huyệt non nớt của nàng, đau quá đau quá ô ô ô.

Quân Hàng không hồi đáp nàng, lại lần nữa rút mạnh ra chài đá dính nhớp tơ máu, nhúng vào lọ dược nước.

Lần nữa mạnh mẽ nhanh chóng thọc vào thật sâu, xuyên qua cửa tử ©υиɠ đã bị Quân Khanh tàn ác làm nứt vỡ , móc quả trứng đá nhỏ bên trong khóa lại.

Hắn nhẹ nhàng buông tay nhìn lỗ nhỏ của nàng bị chài đá nặng trĩu căng trướng, đong đưa lần cán dài vẫn còn nằm ở bên ngoài.

"Ô ô … hức … hức …. ô ô ô…." vách tường hoa non nớt của nàng bóp không được, cắи ʍút̼ không xong chày đá thô cứng dính lấy cửa tử ©υиɠ nặng trĩu trịch.

Âʍ đa͙σ tê buốt cất chứa cắn nuốt trong vô vọng.

"Tự nàng rút nó ra xem!" Hôn khẽ lên môi nàng, hắn vuốt ve đôi má đào ửng đỏ vì kêu khóc đáng thương.

"Ô ô ô… Đau quá ….. ô ô…" Tiểu Tiểu như nghe được ân xá, hoảng hốt đưa tay, cong gồng cứng mông nâng hai chân lên cao, lộ ra lỗ nhỏ đang cố nuốt lấy dị vật thô lớn tà ác.

Đôi tay nàng run run vuốt ve lấy cán chài đá, chỉ vừa chạm vào thôi, lỗ nhỏ buốt nhói như có ai đó thọc xuyên rát buốt.

Quân Hành lặng im theo dõi động tác trúc trắc của nàng.

Ba sợi dây đang treo lấy nàng đong đưa đong đưa, ròng rọc bên trên chầm chậm xê dịch, Tiểu Tiểu không có trọng tâm, bất lực cong hai chân nhỏ nâng lên thành hình chữ V, móc từng bàn chân lên hai sợi dây giúp nàng chịu lực giữ lại đôi chân run rẩy, cũng trợ hàng banh rộng lỗ nhỏ.

"Ô… ô ô … Thϊếp muốn chết! Ô ô ô…" Tiếng khóc rưn rứt đứt quãng, nàng đau đớn vòng tay xuống lỗ nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa chày đá.

Lối mòn hoa kính non nớt bỗng thiên thít chặt bóp nghiến.

"Á…… Aaaaaaaaaaaaaaaaa……… cứu thϊếp cứu thϊếp… đừng nuốt nữa mà, đừng nuốt nó ô ô ô…" Nàng ngửa cổ khản giọng khóc rống, tự van xin lấy chính lỗ nhỏ của mình, nàng rát quá ô ô ô.

Mật dịch phun trào tứ phía, tràn ngập cả hoa phòng, hòa lẫn vài tia máu mỏng manh cùng màu xanh lục nước thuốc nhỏ giọt xuống mặt giường gỗ.

Quân Hành da đầu tê dại, bắt đầu cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm nữa, hắn gầm nhẹ hít vào một hơi thật sâu.

"Rút ra!" Hắn gằn giọng.

"Ô ô ô… ô ô ô …" Nàng ngửa đầu khóc nấc, nàng động không nổi, chày đá bị lỗ nhỏ cắn chặt không chịu buông. Đầu chóp hình trứng gà cũng khóa chặt bên trong cửa tử ©υиɠ của nàng, không cách nào xê dịch nổi, ô ô ô…

"Hay nàng thích thế này?" hắn tà ác dùng tay nắm lấy cán chày, kéo về hướng mình.

"Á…….. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………….. ô ô ô…. Xin chàng buông tha thϊếp, xin chàng! Ô ô ô…" Nàng banh thẳng cơ thể khóc nghẹn, cửa tử ©υиɠ bị móc lấy kéo căng, cả thân thể nàng dính theo chày đá đung đưa về hướng hắn.

"Mau rút ra!" Hắn thả tay ra, lần nữa hạ lệnh.

Tiểu Tiểu sợ hãi, gồng mình hai tay nắm chặt lấy cán chày.

Mạnh mẽ giật tung.

"Á………….Aaaaaaaaaaaa……….." Nàng đau đớn tung người quẫy đạp, hai chân bung khỏi dây banh rộng thẳng tắp, hai tai dang cao bấu chặt lấy dây gân, ngẩng cao đầu hét thảm.

Chày đá bị nàng giật bung ra khỏi cửa tử ©υиɠ, nhưng vẫn còn kẹt cứng phần đỉnh tròn lớn như nắm đấm vướng vào mép huyệt không cách nào thoát ra người.

Vì cơ thể nàng banh thẳng đứng, hai chân dang rộng, cán chày đá trĩu xuống bên dưới lỗ nhỏ đung đưa đung đưa.

"Ô ô ô …. nặng quá ô ô ô… căng nứt ra rồi… lỗ nhỏ căng nứt ra rồi ô ô ô" Hai chân Tiểu Tiểu bắt đầu quẫy đạp lung tung, nhón gót chạm hai ngón chân cái xuống mặt giường giữ lấy thân thể không còn bị đong đưa.

"Thϊếp đau quá tướng công! cứu cứu thϊếp! Xin chàng ô ô ô!"

"Nghe theo ý nàng!" Hắn đứng dậy câu môi cười tà, cúi đầu khom lưng hôn lấy đôi môi nhỏ đang hướng lên trên của nàng.

Đôi tay cứng rắn của hắn ôm xiết lấy thân thể bé nhỏ, nâng ngửa mặt nàng lên liếʍ mυ'ŧ cắn hôn, môi lưỡi quấy phá đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp. Nước bọt hắn chảy tràn quyện vào môi lưỡi nàng.

Ọc ọc ọc ọc …

Tiểu tiểu bị bắt ép nuốt xuống hương vị của hẳn, hơi thở khó khăn thiếu hụt như bị khóa nghẹn trong thanh quản.

Quân Hành vòng một bàn tay xuống giữa hai chân nàng, nắm lấy cán chày đá, rút mạnh ra.

Phựt…

"Ứm…. ứm … ứm …. hư …. ưm … ưm… hức hức …" Tiểu Tiểu bị hắn khóa lấy môi lưỡi không thể phát ra bất kỳ âm thanh đau đớn nào, nàng biết miệng mị huyệt non nớt của nàng đã bị hắn thô lỗ giật nứt ra, đau đớn tê tâm liệt phế.

Quân Hành cướp lấy từng làn hơi thở của nàng không buông, bàn tay trái tà ác nắm lấy mông nhỏ của nàng nhếch lên.

Thọc mạnh cự vật thô lớn, đầu nấm hình móc câu của hắn vào tận đáy tử ©υиɠ, móc câu lập tức khóa lại miệng tử ©υиɠ của nàng.

"Á…. Aaaaaaaaaa…………" Tiểu Tiểu thét dài, nghiến răng cắn mạnh trúng đầu lưỡi của hắn cũng rách luôn đầu lưỡi của nàng, vị tanh tung tóe bắn đầy môi lưỡi hai người.

"Ô ô ô … ô ô ô …" Tiểu Tiểu đau đến chết đi sống lại, đôi tay bấu chặt bám víu lấy hai sợi dây gân cuồng loạn lắc đầu.

Hoa dịch lần nữa tuôn ra như suối, xối khắp đường hành lang non nớt như muốn xoa dịu cơn đau buốt.

"Gruuuu!" Mùi máu tanh càng khiến con sói hung ác trong thân thể hắn muốn xổng chuồng rong ruổi.

Và thật sự là hắn đang thọc mạnh eo vào thật sâu rồi rút ra, hai cánh tay mạnh mẽ kẹp chặt lấy mông nàng cường lực dập vào.

Thân thể nàng bị treo lơ lửng không trọng lực càng khiến hành động của hắn thận tiện.

Phần đầu móc câu bị cường thế vặn bung ra khỏi miệng tử ©υиɠ, liền ma sát mài mòn kéo căng đội cao từng khúc từng đoạn vách tường hoa non nớt.

"Á………..A………………..Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……………." Tiểu Tiểu gần như ngất đi, tất cả tế bào trong cơ thể nàng nổ tung rách nát, đau đớn chồng chất kɧoáı ©ảʍ vô bờ vô bến, đẩy nàng chìm sâu xuống đáy bể dục không cách nào thoát ra.

"Vật nhỏ mê người!" Quân Hành gầm lên, cũng không cố kỵ chút gì nữa, mạnh mẽ ra vào ma sát chà lau đỉnh đội khắp các hang cùng ngỏ hẻm trong lỗ nhỏ non nớt của nàng.

Phập phập phập phập….

Âm thanh hoan ái đỉnh động cuồng dã hòa cùng từng tiếng kêu khóc thảm thiết của thiếu nữ vang vọng khắp cả cánh rừng hoang sơ.

Quân Hành tư thái tà ác đâm sâu móc vào cửa tử ©υиɠ nàng, xong lại bước lùi về sau.

"Ô ô ô ô ô…." Cả thân thể Tiểu Tiểu banh thẳng, hai tay hai chân càng bám dính lấy eo hông hắn, lỗ nhỏ tham lam nuốt lấy không muốn để hắn rút ra.

Quân Hành càng không muốn cho nàng như ý, trói lại hai tay nàng lêи đỉиɦ đầu, hai chân tạo thành chữ V mở lớn cột vào hai bên dây gân.

"Tướng công! Tướng công! Thϊếp chịu không nổi, tướng công! Ô ô ô ô…" Nàng ủy khuất khóc nghẹn ngào, vô cùng đáng thương.

Lỗ nhỏ rỉ máu không ngừng rơi xuống mặt giường.

"Nàng sẽ quen dần!" Hai tay vòng qua lưng nâng lên mông nàng, môi ngậm liếʍ bờ môi nấc nghẹn.

Thân dưới của hắn bắt đầu đảo lộng ngoáy sâu, chà sát khắp vách tường hoa non mịn.

"Aaaaaaa….. Thϊếp đau quá… ô ô ô…" Tiểu Tiểu không chỗ nào được tự do, gương mặt bị hắn vây lấy liếʍ láp mυ'ŧ hôn.

Lỗ nhỏ bị hắn giam cầm thọc lộng.

Nhấp nhấp ngoáy ngoáy rồi lại rút lui kéo căng cửa tử ©υиɠ của nàng.

Phụt phựt phụt phựt…

Cửa tử ©υиɠ bị hắn tàn bạo trêu chọc đùa cợt.

Đâm thủng thọc sâu, ngoáy lộng khuấy đảo.

Rụt ra kéo căng, móc khóa giam cầm, điên cuồng chà đạp vách tường hoa.

Tiểu Tiểu tuyệt vọng gồng mình thừa nhận, quằn quại kêu khóc cầu khẩn.

Không lối thoát.Quân Hành cuối cùng rùng mình, giật bung trói buộc của nàng, áp nằng nằm ngữa ra mặt giường dang rộng hai chân,.

Thúc eo dập mạnh thọc sâu vào tận đáy huyệt vài lần mới thỏa lòng gồng người bắn ra.

Tiểu Tiểu chết lặng , hai chân dang rộng kiệt sức nghiêng đầu thở thoi thóp, ánh mắt không còn chút tiêu cự.