Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê

Chương 11: Tà Ác Tính Ái (H++)

Quân Khanh thở dốc, quỳ bò trên mặt giường, chống hai tay trên tay vịn ngang vai nàng.

Cúi đầu mυ'ŧ quyện môi lưỡi thơm tho ngọt ngào.

Hắn gồng mông bắt đầu chầm chậm đẩy đưa , đường hành lang non nớt của nàng tuy rằng chặt trất nhưng lại được dược nước và mật hoa bôi trơn vô cùng ướŧ áŧ, thuận lợi cự vật thô dài thọc lộng.

"Á…. A…. ứ ứ ứ…. ư ư ưm…" Đường hành lang gấp khúc bị dãn căng, vách tường hoa mon mịn bị cự vật xù xì ma sát cọ rửa.

Hai chân nàng bất giác banh thẳng mở rộng, bờ mông căng cứng nâng lên lỗ nhỏ tham lam liếʍ mυ'ŧ hút cắn cự vật thô dài nóng bỏng.

Đôi tay nàng rũ xuống ngang hông nắm xiết lấy túi khí căng phồng trong lòng bàn tay.

Ngay bên dưới lỗ nhỏ của nàng, ghế đá bị đυ.c rỗng một lỗ lớn, mật dịch chảy dài kéo tơ nhiễu từng giọt từng giọt xuống bên dưới chiếc cốc cao bằng tre nứa có chứa một ít nước.

Âm thanh mật dịch rơi lỏn tỏn lỏn tỏn thích ý gợi lên dục hỏa khắp người Quân Thiên.

"Thích ý không nương tử? Tướng công giúp nàng mở rộng lỗ nhỏ để sau này dễ dàng sinh ra con khỉ nhỏ nhé!" Hắn câu môi cười đắc ý.

Có cái ghế đặc chế này, nàng sẽ ít giãy giụa tránh thoát hơn, hai chân lại tùy ý hắn mở rộng.

"Ứ ứ ứ….. ư ư ư…" Tiểu Tiểu cong người nhổng mông áp sát nơi kết hợp, tham lam liếʍ mυ'ŧ nuốt lấy cự vật, lỗ nhỏ non nớt trúc trắc co rụt run rẩy.

Mật dịch tuôn ra như xối, ướt đẫm bên trong đường hành lang, chảy ròng tỏn tỏn xuống cốc tre.

"Lỏng rồi!" Quân Khanh hai mắt đỏ rực, thú tính dâng trào.

Thúc hông dập mạnh, đội thẳng cửa tử ©υиɠ, xuyên suốt vào trong, thời gian của hắn sắp hết rồi, còn dây dưa nữa nhị ca sẽ xông vào gϊếŧ hắn mất.

"Á…… Aaaaaaaa…… hư hư hư…. ô ô ô … đau quá… tướng công! Tha thϊếp! Ô ô ô!" Tiểu Tiểu đau rát đến nhất bổng giơ hai chân lên trời banh lớn, lưng eo ưỡn cao, ngửa đầu ra sau khóc thảm, đôi tay siết lấy túi khí gồng mình.

Không để cho nàng kịp hoàn hồn, hắn rít lên, rút ra thọc vào, rút ra tận miệng huyệt, thúc sâu vào tận đáy tử ©υиɠ.

Sướиɠ khoái lan tràn bao vây hắn ngập ngụa giữa bể dục không cách nào thoát ra.

Mồ hôi ướt đẫm như tắm, hơi thở hì hục khàn đặc.

Hắn cứ thúc thúc thúc…

Thọc thọc thọc…

Ngoáy ngoáy ngoáy…

Xoay tròn xoay tròn xoay tròn…

Vặn xoắn kéo căng muốn thọc lộng nứt vỡ lỗ nhỏ ngọt ngào ướŧ áŧ của nàng.

"Ô ô ô…. Thϊếp chịu không nổi ô ô ô… Thϊếp muốn chế ô ô ô …. đừng mà đừng mà… tướng công! Ô ô ô ô ô ô…" Nàng run rẩy rên siết, thân thể co giật căng đau.

hai chân dang rộng trong vô thức cố gắng nuốt lấy cự vật thô dài quá khổ.

Đáy huyệt non mềm bị hung bạo tàn phá chà đạp, đỉnh đội lên thật cao, ngoáy lộng chà sát mài mòn..

"Ô ô ô… cứu thϊếp, cứu cứu thϊếp… Thiên!"

"Ô ô ô … Hành mau cứu thϊếp, Hành! Chàng ở đâu… ô ô ô…"

Nàng đau đớn gào thét gọi loạn, lắc đầu khóc rống, nước mắt tuôn tràn như mưa.

Mật dịch tuôn tràn ra khỏi lỗ nhỏ mang theo nhàn nhạt tơ máu, da^ʍ mị cực kỳ.

Quân Thiên như trúng xuân dược, cơ bắp toàn thân căng lên, dồn lực dập mạnh eo hông, thọc sâu cự vật vào lỗ nhỏ nhớp nháp chật khít của nàng.

"Ô ô ô… Khanh! Khanh … thϊếp cầu xin chàng! Khanh! Thϊếp sau quá… lỗ nhỏ cháy rồi, cháy rồi Khanh!"

Đôi tay nhỏ vung lên vùng vẫy, đôi chân run rẩy chống đứng lên mặt giường, nàng bật người lên muốn chạy trốn.

Lỗ nhỏ của nàng hiện tại đẫm đầy nước trơn trượt không khó thể rút cự vật ra.

Nhưng Quân Khanh làm sao để nàng được toại nguyện?

Đôi tay vạm vỡ hữu lực chụp mạnh giữ lấy bờ mông nàng, quật nàng nằm xuống mặt giường đặt mông kê cao trên gối, tiếp tục thúc mạnh từng cú nhấp tàn nhẫn hung bạo.

Phốc phụt phốc phụt phốc phụt….

Phựt phựt phựt phựt phựt…..

"Á………… Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….." Tiểu Tiểu thừa nhận không nổi, oằn mình thừa nhận tính ái điên cuồng.

Lỗ nhỏ non nớt máu tươi rỉ rả.

Nàng như phát điên, lật người chống hai khủy tay bò rụt về sau.

Hai chân chống ngược, nâng mông vểnh cao muốn tránh thoát lại bị cự căn thọc mạnh dập phầm phập phầm phập ấn dính xuống chiếc gối gỗ kê bên dưới.

"Ô ô ô…. Ô Ô Ô Ô …." Nàng cố nhích người, lỗ nhỏ đau buốt khóc không nên lời.

Đôi chân dang ra cuồng loạn quẫy đạp.

Thân thể bé nhỏ quằn quại thoi thóp.

"Hư hư…." Quân Thiên nghiến chặt răng, cơ bắp càng lên cuồn cuộn cứng chắc như sắt thép.

Cự thạc sưng cứng phồng lớn vượt qua luôn kích cỡ của đại ca Quân Thiên, khổng lồ đáng sợ.

Hắn gầm thét dập mạnh thọc sâu, kéo căng tất cả nếp gấp thịt non trong lối mòn nhỏ hẹp.

Từng tiếng phựt phựt phựt vang lên cảnh báo đường hành lang non nớt đã bị cự vật hung ác vặn bung rạn nứt.

" Á……………………….. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……." Tiểu Tiểu cuộn lại thân thể nhỏ bé, gồng mình hứng chịu toàn bộ sóng triều cuồn cuộn xông lên thẳng óc, từng dây thần kinh của nàng căng chặt như muốn đứt lìa.

"A………………………" Cuối cùng Quân Thiên ngoáy mạnh khuấy đảo ma sát vài cái lên đáy tử ©υиɠ nàng, thỏa mãn rùng mình phun bắn từng tia nước nóng cháy xối lên huyệt non mong manh yếu ớt của nàng.

"Ô ô ô … bỏng… bỏng… bỏng rồi…. ô ô ô…" Tiểu Tiểu ý thức mơ mơ màng màng nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau rát buốt tận sâu bên trong.

Cơ thể nhỏ banh chặt vùng vẫy.

"Gruuu!" Âm thanh gầm gừ như dã thú bật ra khỏi môi lưỡi khô khốc của Quân Khanh, hắn run run thân mình rút hung khí ra khỏi lỗ huyệt căng phồng sưng hút như quả trứng ngỗng trời.

Mị huyệt đáng thương bị tàn phá không chút thương tiếc, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt giường, nàng nằm ngửa banh rộng hai chân, kiệt lực run rẩy, từng thớ thịt cương cứng, co rụt căng đau.

Quân Khanh hít sâu, hai mắt nhắm chặt, choáng váng bò sang một góc giường nằm úp sấp rùng mình hôn hôn trầm trầm khò khò ngủ say.

Quân Hành đã vào từ sớm, hắn hai mắt nhuốm đầy dục hỏa, gồng mình khó tin nhìn trước mắt kí©ɧ ŧìиɧ bạo nổ một màn.

Quá mức kịch liệt, quá mức cuồng dã.

Gậy gộc của hắn chỉ suýt chút nữa cũng buông vũ khí đầu hàng dù chỉ đứng nhìn từ cửa.

Bước đến nhìn lỗ nhỏ bị chà đạp căng lớn của nàng đang run rẩy phập phồng muốn thu nhỏ lại.

Tiểu Tiểu dang rộng đôi chân, để mặc cho từng dòng mật dịch hòa lẫn máu tươi sóng sánh chảy tràn ra ngoài, ánh mắt mông lung, cánh môi run rẩy nỉ non rên siết tức tưởi.

Nàng ưỡn cổ khóc nấc như muốn chối bỏ luôn thân dưới đang đau đớn buốt nhói của mình.

"Ô ô ô… nóng quá ô ô…" Đáy tử ©υиɠ non nớt như bị dung nham nóng chảy vờn quanh đốt cháy.

Quân hành không nói gì, đứng luôn lên giường, giơ tay lên những thanh xà gỗ thô lớn đan chéo trên đầu, kéo xuống cuộn dây gân gắn lên ròng rọc có thể chạy dọc tới lui khắp giường.

Trong cuộn dây gân có ba sợi thả xuống, cuối cùng nối với bộ áo dây hắn đặc chế cho riêng nàng.

Quân Hành ôm nâng thân thể nàng lên giữa không trung, đút hai cánh tay nàng vào hai thòng lọng bằng gân cứng trơn nhẵn, vừa khít ôm lấy hai bên nách nàng. Cuối cùng hắn quấn thêm vài vòng giữa eo nàng.

Hắn buông tay, Tiểu Tiểu liền cả người bị treo giữa không trung bởi 3 sợi dây gân phía sau lưng.

Hai chân nàng vẫn còn đau đớn dang rộng run rẩy không thể khép lại.

Tiểu tiểu ngửa đầu ra sau nức nở, hít thở không thông thốt không nên lời.

"Chân nàng có thể chạm mặt giường, nàng thử xem!" Giọng điệu trầm khàn hoàn toàn là ra lệnh.

Tiểu Tiểu vẫn ngửa đầu ra sau nấc nghẹn không hề nhìn hắn, nàng cắn răng đến bật máu, đôi chân ngoan ngoãn run run chậm chạp hạ xuống, nàng chỉ có thể hạ được một chân xuống vì lỗ nhỏ quá mức buốt nhói.

Quân Hành nhìn chân thon nhỏ của nàng run run nhón cao chạm được đầu ngón cái xuống mặt giường.

Hắn vừa định bảo nàng hạ luôn chân kia xuống, nhưng nhìn vệt máu chảy dài theo chân nàng nhỏ giọt xuống mặt giường gỗ liền không nỡ.

Quân Thiên kéo đến hộp dụng cụ của chính mình, lại cướp lấy lọ dược nước cửa Quân Khanh mang qua làm của luôn.

Cầm lên thanh ngọc thế bằng đá cuội mài nhẵn trơn bóng, đầu tròn thô to như nắm đấm người trưởng thành, trên đỉnh chóp còn tà ác nối thêm một quả tròn khác chỉ bằng quả trứng gà nhưng uốn cong tạo thành đầu móc câu.

Hắn mỉm cười đắc ý.

"Đến phiên tướng công giúp nàng!"