Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê

Chương 10: Chẳng khác nào lâm bồn sinh hài tử (H)

Quân Khanh cởi trói tay chân giúp nàng, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi nghiêng trên ghế dựa bằng đá như chờ lâm bồn.

"Nàng ngồi thế này tự dang rộng chân, gậy gộc thô dài của ta mới thuận lợi chui vào lỗ nhỏ, nàng không phải chịu nhiều đau khổ hiểu sao?"

"Tướng công, chàng đừng đâm mạnh một lần xuyên tận đáy lỗ nhỏ của thϊếp có được hay không?!" Nàng mím môi uỷ khuất cầu khẩn.

"Này… Không thể nha!" Hắn mới không chìu hư nàng, sau này suốt ngày đưa ra yêu cầu này nọ thì hắn phải nhịn đâm thọc lỗ nhỏ ướŧ áŧ của nàng mất.

"Hức… Tướng công! Khanh, chàng để thϊếp tự ăn nó vào chầm chậm thôi có được hay không?" Nàng sợ hãi cảm giác bị một nhát dao đâm xuyên thân thể ô ô ô.

"Nàng tự ăn? Ý nàng là nàng sẽ tự động thân nuốt vào cự vật của ta?" Quân Khanh hưng phấn, hai mắt mở to.

"Ân ân! Thϊếp tự ngồi lên trên nó từ từ thôi, hức!" Nàng gật đầu thành khẩn.

"Đến ngồi lên nào! Đừng để ta phải đợi lâu, phải nuốt xuống đến tận gốc rễ đấy nhé!"

Quân Khanh hào hứng ngồi ngửa trên giường chống hai tay ra sau, một chân thư thái thẳng ra, một chân gấp gối chờ đợi nàng, nhúng tay ướt đẫm dược nước mát lạnh bôi trơn đầy cự vật, hắn nên trợ giúp nàng một chút.

Tiểu Tiểu run chân bò xuống ghế đá chỉ cao hai tấc của Khanh làm riêng cho nàng, bò đến bên người hắn, giơ chân bước lớn ngồi chồm hổm trên đùi đang gập đứng của hắn.

Nàng mím môi hoảng sợ nhìn cự vật thô dài nóng bỏng dán sát trước bụng nhỏ.

"Nàng muốn thử sờ nó không?"

Tiểu Tiểu cong cong môi lắc lắc đầu, đôi mắt rướm nước rưng rức, nàng không muốn sờ, không cần sờ ô ô ô. Thật đáng sợ.

"Mau chóng ăn lấy nó nào! Ta kiên nhẫn không nhiều!" Hắn gầm gừ, đôi tay chống ra sau gồng cứng cố nén dục hoả.

Tiểu Tiểu biết rõ nàng không nên kéo dài, hít một hơi thật sâu.

Đôi tay mảnh khảnh chống lên hai vai vạm vỡ của tướng công, vểnh mông nhỏ lên thật cao, ánh mắt chăm chú nhìn cự thú thô dài xù xì đang giương thẳng như cột chống trời.

Đôi chân run run mở lớn, chậm chạp đặt lỗ nhỏ lêи đỉиɦ đầu nấm thô to.

"Hức…" Thân thể nho nhỏ sợ hãi run rẩy, bụng dưới co thắt thóp vào, lỗ nhỏ bị đỉnh nấm đầu chọc chọc đội lên.

Cự vật của Quân Khanh quá mức dài, hai chân Tiểu Tiểu tìm không được điểm tựa, chỉ có thể run rẩy yếu ớt dùng lực đôi tay gác lên vai tướng công chống đỡ.

"Nàng nên dang hai chân thành góc vuông kiểu đứng tấn, hai tay chống lên hai bên đùi của chính mình, như vậy lỗ nhỏ banh rộng ra hơn, sẽ thuận lợi cho nàng!"

Tiểu Tiểu không dám trái lời, chẳng hề phân biệt đúng sai liền ngoan ngoãn làm theo lời hắn.

Trọng tâm thân thể nàng hoàn toàn tập trung nơi lỗ nhỏ.

"Ô ô ô…" Nàng không có đủ sức lực để chống đỡ hai chân, hạ thân nhanh chóng lún sâu, lỗ nhỏ non nớt bị đầu nấm hung tợn chen vào.

"Ô ô đau đau quá… Thϊếp đau lỗ nhỏ quá ô ô ô…" Tiểu Tiểu hoảng sợ gồng người vểnh mông, càng dồn lực gồng càng nhanh chóng kiệt lực, đôi chân yếu ớt run lẩy bẩy dang ngang, chân tâm ngày càng bị trọng lượng thân trên ép xuống cắn nuốt đỉnh nấm.

"Nàng dùng hai tay kéo banh lỗ nhỏ ra, là sẽ bớt ngay thôi!" Quân Khanh lại tà ác lừa gạt nàng.

"Ô ô ô… Tướng công không giúp thϊếp nới lỏng ô ô ô…" Cả Thiên và Khanh đều không giúp nàng dùng ngón tay nới lỏng lỗ nhỏ ô ô ô.

"Hắc hắc…. Ta giúp nàng liếʍ mυ'ŧ cả canh giờ rồi còn gì? Tiểu nương tử thật khó chìu chuộng mà!" Hắn chỉ là cố ý không thọc lộng ngón tay vào bên trong giúp nàng nới lỏng mà thôi, đại ca bảo để lỗ nhỏ chật khít trúc trắc đâm thọc se khít sướиɠ khoái hơn nhiều.

"Toàn nước là nước lại không có gì dùng ô ô ô!" Nàng vô cùng uỷ khuất, lỗ nhỏ của nàng chỉ bị liếʍ mυ'ŧ thời gian lâu nên thư thái phun mật tràn lan, cao trào không dứt. Nhưng lại nuốt lấy cực vật vô cùng khó khăn chật vật, vô cùng đau buốt. Ô ô ô.

Đôi bàn tay nhỏ của nàng nghe lời dời xuống nơi tư mật, vuốt vuốt hai bên mép âm thần muốn v

Quân Khanh phì cười, tiểu nương tử của hắn xem ra đã dần dần hiểu được đạo lý hoan ái, biết làm thế nào khiến bản thân dễ chịu rồi nha.

"Ta giúp nàng!" Môi lưỡi hắn khô khốc, mồ hôi chảy ròng. Tiểu nương tử của hắn có mỗi việc vạch mị huyệt ra thôi mà cũng làm không xong, không biết sau này lấy sức đâu ra mà lâm bồn sinh sản.

Hắn ngồi thẳng dậy, đôi bàn tay bao lấy tay nhỏ của nàng, kéo căng ra.

"Ô ô ô… Căng quá ô ô… Á….Aaaaaaaa….. Ô ô ô….rách mất rách … Tướng công cứu thϊếp cứu thϊếp ô ô ô…." Nàng khóc rống, lỗ nhỏ vừa bị cường lực vặn bung mở rộng, thân thể lập tức mất đi điểm tựa cuối cùng, lún sâu, nuốt trọn cả nấm đầu to lớn.

Xương mu của nàng bị đội nhô lên, hai chân cố gắng khép lại trong vô vọng, cự vật chen lấn ma sát nóng rát đẩy hai chân nàng tách ra.

"Ô ô ô ô ô ô … Trơn quá ô ô ô… rát quá tướng công cứu cứu thϊếp ô ô ô…" tiểu Tiểu rùng mình cong vểnh mông nhỏ muốn nhếch lên, lại bị cự vật thô to bôi đầy dược thuốc trơn trượt, thân thể nặng trĩu trầm xuống ngày càng sâu không có dấu hiệu dừng lại.

"Á…. A…..aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………. đau quá… lỗ nhỏ bị rách rồi bị rách rồi ô ô ô!" nàng hét thảm, ngẩng cao đầu hoảng loạn, đôi chân nhỏ quẫy đạp nhấp lên tuột xuống nhấp lên tuột xuống càng khiến lỗ nhỏ mài mòn banh rộng tham lam ngậm cắn lấy cự vật.

"Thϊếp không chịu nổi… cứu thϊếp… cứu cứu ô ô ô!" Đôi chân nàng càng quẫy đạp giãy dụa, càng khiến cự vật đâm thọc càng thâm.

Đến khi cự vật thô dài chỉ còn chưa đầy một tấc ở bên ngoài, đôi tay yếu ơn của nàng mới chống được lên bụng cứng của tướng công, hai chân kẹp lấy hai bên hông giữ lại thăng bằng.

"Á …Aaaaaa……. Ô ô ô tướng công! Tướng công! ô ô ô…" Mông nhỏ của nàng vểnh cao, lỗ nhỏ non nớt nhổng lên trượt xuống nhấp nhấp co thắt cắи ʍút̼ liên hồi.

"Sảng!!!" Quân Khanh hai tay chống ra sau giương cổ thét dài.

Sảng chết hắn, sảng chết hắn…

lỗ nhỏ ướŧ áŧ chặt trất của nàng quả thật quá biết cách cắи ʍút̼ liếʍ láp, hắn nhẫn không nổi rùng mình cương cứng, hai mắt mở trừng sung huyết, há mồm thở hổn hển hổn hển.

Suýt tí là hắn phun sạch tinh hóa mất rồi.

"Nàng mau nuốt hết!" Hắn quát lên hạ lệnh, hắn đã nhẫn hết nổi, muốn rong ruổi phi nước đại trong lỗ nhỏ của nàng.

"Ô ô ô … Tướng công! Thϊếp đau quá ô ô ô…" Không chút nào dám phản kháng, nàng ngẩng đầu khóc lớn, hai chân buông thả toàn bộ, mị huyệt dập mạnh nuốt trọn của hùng căn. Cửa tử ©υиɠ bị đội cao căng nứt.

Cơ thể bé nhỏ run lên bần bật, nước mắt tuôn dài, co người rên siết, mị thịt mυ'ŧ xoắn liên tục, khít chặt bao vây cự căn ôm ấp liếʍ láp không buông.

"A…………………………." Quân Khanh rít lên, gầm gừ ôm giữ lấy nàng.

Hắn đặt nàng lên ghế đá nhỏ, quỳ ngồi trước mặt nàng, tách mạnh hai chân nàng sang hai bên.

Bắt lấy đôi tay nàng bỏ vào hai cái túi nhỏ nằm hai bên hông chân ghế.

"Bên trong túi có bóng vải căng hơi, nàng có thể bóp chặt lấy nó! ta không trói nàng, nhưng nàng không được rút tay ra hiểu sao?"

"Ân ân ân … hức hức…" Nàng ngoan ngoãn bóp lấy bóng vải trong l*иg bàn tay, hai chân cố sức banh rộng cất chứa cự vật lút sâu bên trong.

"Ngoan!"

Quân Khanh quỳ bò úp sấp, hoàn toàn có thể bao trùm lên thân thể nhỏ bé nằm bên dưới cái ghế đá thấp lùn của nàng.