Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê

Chương 9: Xoa dịu lỗ nhỏ giúp tiểu nương tử (H)

Quân Khanh cuối cùng cũng có thể thở phào, nhìn xem đại ca đã tàn phá lỗ nhỏ non nớt đáng thương của hắn đây này.

Thật sự là bị tức chết mà.

"Ổn rồi nương tử!" Bàn tay đầy dược nước mát rượi của hắn vỗ quanh môi huyệt nàng, đôi khi lại thọc vài ngón tay vào trong quấy quấy vài cái.

"Ưm…" Tiểu Tiểu thư thái thở dài, mơ màng nhắm mắt.

Quân Khanh chớp chớp mắt, gian manh nhúng ba viên bi đá hình quả trứng vịt, to tròn mướt mát vào dược nước.

Chầm chậm banh ra lỗ nhỏ của nàng dùng lòng bàn tay đẩy mạnh một phát vào trong.

"Á….Aaaaaaaaaaa….." Lỗ nhỏ một lần bị bắt ép nuốt trọn quả trứng vịt bằng đá cuội to tròn mát lạnh nặng trĩu khiến Tiểu Tiểu kinh khϊếp thét lên.

Tuy rằng không thể nào so sánh với cự vật của ba vị tướng công, nhưng thực sự quá mức trùng kích thần kinh.

Tiểu Tiểu thở hổn hển, lắc đầu hút khí, đôi bàn tay run run bụm lấy lỗ nhỏ lại lần nữa bị chà đạp tàn phá.

Phần đuôi trứng đá vẫn còn lộ ra ngoài một chút, bị mị huyệt co bóp cắи ʍút̼ khít khao, dịch lên dịch xuống trông vô cùng mất hồn.

Quân Thiên nhìn thôi cũng đã sướиɠ căng da đầu, hắn tháo tay nàng ra, thè lưỡi xù xì liếʍ láp lỗ nhỏ non nớt run rẩy co thắt.

"Hức… Hức…" Tiểu Tiểu mệt mỏi nghiêng đầu rêи ɾỉ nỉ non, hai chân nàng bị trói dang rộng, lưng ghế hơi nghiên trút xuống khiến trứng đá trơn nhớt dược nước bắt đầu chầm chậm trượt ra khỏi lỗ nhỏ.

"Ô ô ô ô…" Miệng huyệt bị viên trứng đá nặng trĩu căng trướng tròn to, ngày càng co bóp phập phồng, mở rộng nhả dị vật ra ngoài.

"Nương tử sinh ra được quả trứng vịt này! Còn bảo là không chịu sinh sao hả?" Quân Khanh lưu manh trêu chọc nàng. Bàn tay vuốt ve giúp miệng huyệt thư sướиɠ, thuận lợi nhả quả trứng đá ra ngoài.

"Đau quá ô ô ô… Căng rách lỗ nhỏ của thϊếp rồi ô ô…"

Tiểu Tiểu rướn người nấc nghẹn.

Trứng đá cuối cùng cũng trượt ra ngoài.

"Sau này này sinh con khỉ nhỏ, sẽ to hơn cả bắp tay của ta nữa, nàng biết sao?" Giơ bắp tay lực lưỡng gồng lên đầy cơ bắp cho nàng xem.

Tiểu Tiểu hoảng sợ trừng lớn mắt, thì ra là to lớn như vậy. Cho nên nàng luôn nghe đồn thổi thím bảy đầu ngõ khó sinh mà chết, a di xóm bên tiểu hài tử kẹt lại không ra được chết cả mẫu cả tử, ô ô ô… Thật là đáng sợ.

"Tướng công cứu cứu thϊếp, ô ô ô! Thϊếp không muốn sinh con đâu!" Nàng sợ hãi đến quên mất luôn là vừa rồi đã nói với Quân Thiên sẽ sinh con cho chàng.

"Vậy để ta giúp nàng nhé!" Quân Khanh tà tà cười nham hiểm.

"Ân ân ân! Tướng công, chàng thật tốt!" Tiểu Tiểu gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt sáng ngời.

"Nàng phải hứa với ta là một lúc nữa ta thọc vào lỗ nhỏ của nàng, ta dạy nàng nói thế nào nàng sẽ nói thế nào đi!"

"Thϊếp hứa! Thϊếp xin hứa với chàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời chàng!"

"Ừm ngoan, nếu sau này nàng mang thai con khỉ nhỏ, ta sẽ dùng cái kẹp này mở rộng lỗ nhỏ của nàng ra…" Hắn nâng lên tay trái cầm cái kẹp dài hơn hai tấc bằng gỗ bóng loáng,tay bóp mạnh.

Cây kẹp lập tức thu nhỏ phần đầu chỉ bằng đầu ngón tay, nhẹ nhàng thọc vào lỗ nhỏ của nàng, cảm thấy đã chạm đến cửa tử ©υиɠ liền buông tay không bóp nữa.

Phần đầu kẹp gỗ bung lớn hình tròn to, mạnh mẽ vặn mở luôn cửa tử ©υиɠ của nàng, giữ yên.

"Á……… Ô ô ô ô ô…." Tiểu Tiểu cong người khóc rống, cửa tử ©υиɠ bị kịp dài vặn bung không cách nào khép lại, cảm giác sợ hãi kinh khủng bao vây lấy nàng.

Mị huyệt bị căng trướng muốn co bóp đóng lại cửa cung trong vô vọng.

Hai tay Tiểu Tiểu bấu chặt hai bên thành ghế quằn quại kêu la.

"Sau đó là dùng đến thứ này nha! Thò sâu vào tận đáy tử ©υиɠ của này moi móc đào bới con khỉ nhỏ ra nha! Đến khi ra được bên ngoài thì chắc đã bị móc ra thành từng mảnh từng mảnh tay chân đứt lìa, máu chảy đầm đìa…."

Nâng tiếp lên một thanh gậy gỗ dài móc cong cong, phần đầu gắn chùm lông cừu quơ qua quơ lại trước mắt nàng.

Không để nàng kịp định thần liền trói luôn hai tay nàng ra sau.

Cầm đầu gậy gỗ đầy lông tơ mịn lướt dài khắp vách tường hoa của nàng, đặt sâu vào bên trong, buông tay.

"Á…….Aaaaaaa…. Ô ô ô…. Đừng gϊếŧ con khỉ nhỏ, xin chàng đừng gϊếŧ con khỉ nhỏ! Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô…." Lỗ nhỏ bị lông tơ mịn màng ve vuốt nhồn nhột ngứa ngáy, vách tường hoa lại bị kẹp tử ©υиɠ căng ra công cách nàng co thắt lại.

Khó chịu tê ngứa sâu trong lỗ nhỏ khiến nàng rên siết quằn quại.

"Nàng không muốn sinh nên ta mới gϊếŧ con khỉ nhỏ nha!" Hắn tà ác tươi cười.

" Sinh sinh sinh, ô ô ô ô… Thϊếp sinh con khỉ nhỏ cho chàng, ô ô ô ô…"

"Ngoan, chúng ta vào việc thôi, nhị ca chờ lâu sẽ xông ngang vào mất!" Hắn luyến tiếc nhìn mấy quả trứng đá cỡ lớn cùng dụng cụ chưa kịp dùng tới.

Lần sau hắn sẽ lại cùng nàng Tâm Sự sau, hiện tại hắn cũng đã nhẫn hết nổi rồi.

Hắn theo đúng trình tự rút hết kẹp và gậy ra từ lỗ nhỏ xinh xắn của tiểu nương tử.

Chỉnh lại tư thế chuẩn bị xông trận.