Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê

Chương 3: Đại tướng công (H+)

Tiểu Tiểu cố gắng áp chế cơn sợ hãi, đôi chân run run tự mở lớn thuận lợi cho đoá hoa non nớt kiều yếu banh rộng nuốt xuống cự vật.

"Ô ô ô… Thϊếp không nuốt được… Lớn quá ô ô ô…" Nàng ngửa cổ khóc rống, đã cố gắng hết sức vẫn không cách nào nuốt nổi gậy gộc thô to dù chỉ là một chút. Bụng nhỏ co thắt nhói buốt nàng thở thôi cũng thấy đau.

"Vậy thì để tướng công giúp nàng, tiểu nương tử của ta!" Quân Thiên gầm lên nhấc bổng đặt nàng nằm ngửa trên giường. Đôi tay hữu lực gập đôi chân thon nhỏ của nàng thành chữ M, banh lớn áp sát hai bên mặt ván giường cứng chắc.

"Tướng công, thϊếp xin chàng! Cầu xin chàng,đừng bỏ hài tử vào bụng thϊếp mà! Ô ô ô…" Nàng từng thấy di nương sinh con qua, gào khóc suốt mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc hài tử sinh không ra, bị mất máu mà chết cả mẫu lẫn tử.

Nàng càng sợ hãi nghi thức đưa hài tử vào trong bụng này, huhu, thật sự đáng sợ, lỗ nhỏ của nàng không cách nào cất chứa nổi thứ thô lớn nóng bỏng như vậy.

Đôi tay nhỏ bé yếu ớt của nàng quơ loạn cầu xin.

Quân Hành nhanh chóng bắt lấy đôi tay nàng áp qua đỉnh đầu.

"Vào thôi đại ca! Đưa hài tử vào trong bụng cho tiểu nương tử nuôi dưỡng giúp chúng ta nào!" Quân Khanh tà tà cười trêu chọc, cúi đầu hôn lên gò má đẫm nước mắt của tiểu nương tử.

"Lỗ phía sau lần đầu là của nhị ca, vậy nụ hôn đầu đời của nàng em muốn!" Quân Khanh si mê chà sát ngón tay chai sạn lên đôi môi đỏ hồng đang nức nở.

Quân Thiên không để tâm tam đệ nói gì, chỉ dán mắt chằm chằm vào nơi hai người kết hợp.

Lỗ nhỏ non nớt của cô bị cưỡng ép căng ra hết mức cố gắng nuốt lấy cự vật, hai mép thịt mềm run run kéo căng mỏng dính trong suốt mυ'ŧ cắn kẻ ngoại xâm, âm đế sưng phù căng đến rướm máu, giữa hai chân bị cự vật to bằng nắm tay người lớn đâm vào chiếm giữ ép mở hai chân, xương mu nhô lên thật cao.

Quân Thiên nhíu chặt mày, gồng mình nhồi cự vật ngoáy lộng chứ không đâm vào.

"Ô ô tướng công! Tướng công đau quá… Lớn quá ô ô…" Tay chân đều không thể cử động, Tiểu Tiểu rụt người cong mông muốn tránh thoát.

Tấm màng mỏng manh bị căng nứt rát buốt lại không cách nào phá vỡ, đầu nấm nóng bỏng đỉnh đội thọc ngoáy lung tung khắp hành lang chật hẹp non nớt đáng thương.

"Ô ô xin chàng mà, xin chàng! Thϊếp không muốn sinh…Ứm….ưm…ưm…"

"Cái miệng nhỏ không nói được lời hay!" Quân Khanh cười nuông chìu, cúi đầu ngậm cắn môi nàng, không muốn để nàng nói ra những lời ngu ngốc đó nữa.

Bàn tay tà ác sờ xuống nơi kết hợp day day vò nắn âm đế muốn nàng nhanh chóng thả lỏng.

"Ứm ưm…ưm ứm….Ứm…" Tiểu Tiểu chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn lại phun trào mật dịch đạt đến cao trào.

"Đại ca! Mau phá thân cho tiểu nương tử!" Quân Hành thấy mật dịch đã đủ, cắn răng đốc thúc.

"A……." Quân Thiên ngẩng đầu thét dài, nhấn mạnh người thọc sâu tận đáy huyệt mềm, đâm sầm vào cánh cửa tử ©υиɠ của nàng mới chịu dừng lại.

"Á ….. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…." Tiểu Tiểu thừa nhận cơn đau tê tâm liệt phế như bị chém lỗ nhỏ thành hai nửa. Nàng ưỡn cong người hét thảm, lối mòn hoa kính nhỏ hẹp của nàng lần đầu tiên bị dị vật cường thế xâm nhập, xé rách tấm màng mỏng tượng trưng cho sự trong trắng của nàng, căng trướng kéo thẳng ngàn ngàn vạn vạn mép thịt gấp khúc trong vách hoa phòng non nớt mẫn cảm.

Quân hành buông tay thả tự do cho nàng, Quân Khanh cũng tiếc nuối liếʍ môi né ra.

Quân Thiên thôi không đè ép hai chân nàng, để chúng được tự do. Âu yếm nâng thân thể đau đớn giãy giụa quằn quại của nàng ôm dán vào trong l*иg ngực, đôi tay nhẹ nhàng dỗ dành, môi hôn lên trán nàng.

Hắn quỳ ngồi, gậy gộc thô lớn được mị huyệt của nàng cắn nuốt hết 2 phần 3, đỉnh qυყ đầυ đội lên cửa cung yếu ớt của nàng.

Quân Thiên tuy rất vạm vỡ trai tráng nhưng cũng đã gần ba mươi tuổi, râu tóc bù xù, dáng vẻ cường tráng màu đồng cổ, lại ôm trong lòng thiếu nữ chỉ mới mười ba tuổi nhỏ nhắn xinh xắn. Người ngoài nhìn vào càng giống cha ôm con gái hơn là đang trong quá trình kết hợp hoan ái.

"Khăn trắng, khăn trắng!" Quân Khanh giật mình chụp vội lấy cái khăn lụa trắng có giá trị nhất trong căn phòng này, lót ngay xuống nơi hai người vừa kết hợp.

"Ô ô… Rút ra… Xin chàng… Thϊếp đau chết rồi ô ô ô…" Sau cơn đau đớn thập tử nhất sinh, Tiểu Tiểu phát hiện bản thân đang ngồi lên dị vật thô to của tướng công, bụng nhỏ bị đâm xuyên gồ lên hình dáng gậy gộc gân guốc, vách tường hoa bị kéo căng không một nếp gấp cố bao vây lấy cự vật thô to nóng bỏng.

Quân Thiên bị lối mòn chặt trất trúc trắc liếʍ mυ'ŧ thư sướиɠ đến phát cuồng.

Nén lại thú tính sôi dục dũng mãnh, hắn chỉ nhẹ nhàng đung đưa mông đỉnh lộng thọc ngoáy.

"Ô… Đau quá… Đau… Thϊếp không muốn sinh ô ô ô…" Nàng vô lực co rụt lại thân thể, mông nhỏ bị tướng công bắt lấy đung đưa.

"Vì sao máu còn chưa có?" Quân Khanh khàn khàn đưa bàn tay to vao mân mê ve vuốt lỗ nhỏ đang bị căng trướng của tiểu nương tử.

"Ô ô ô… Chàng đừng có sờ, đừng có sờ ô ô…" Hai mép thịt bị căng trướng đến nức mỏng manh trong suốt, bị vân tay thô ráp chạm vào rát buốt Tiểu Tiểu không chịu nổi lắc đầu khóc rống.

"Vật nhỏ khó chìu!" Quân Khanh bĩu môi rụt tay lại, chỉ thấy trên tay tràn đầy mật dịch.

"Gậy gộc của đại ca thô lớn quá khiến lạc hồng của tiểu bị tắc ở bên trong, chờ chút đã!" Hầu kết của Quân Hành cũng banh khẩn, hắn thật sự cũng muốn nhào đếm đâm thọc lấy lỗ nhỏ của nàng.

"Ô ô ô trướng bụng quá ô ô… Đừng bỏ em bé vào bụng thϊếp mà… Ô ô…"

Quân Thiên cảm giác lỗ nhỏ bắt đầu nới lỏng, cự vật được máu xử nữ cùng mật dịch bôi trơn nhẹ nhàng lui lại trượt xuống.

Dòng máu đỏ tươi bắt mắt trượt theo chảy dọc xuống cán cự vật nhiễu tí tách lên tấm lụa trắng nở bung thành từng đoá hoa máu đỏ rực yêu diễm.

Cả ba huynh đệ hút khí lạnh một hơi dài cố gắng giữ bình tĩnh.

Quân Thiên gấp rút áp người cúi xuống, đặt tiểu nương tử nằm ngửa ra giường, đôi tay nâng hai bên giữ lấy đầu nàng.

Hắn giữ tư thế nằm quỳ, yêu cầu Quân Hành giữ lấy đôi tay nàng giơ qua đầu.

Đặt mông nàng trên cặp đùi quỳ bò của hắn, áp sát cự vật ngoáy lộng vài cái.

"Ô ô ô… Thả thϊếp ra… Thϊếp bị đâm chết rồi, lỗ của thϊếp đau quá ô ô ô…" Hai chân bị ép banh rộng, mật huyệt không chỗ trốn cam chịu nuốt lấy cự vật thô to. Tiểu Tiểu uất nghẹn khóc nấc.

"Nàng đã lỏng rồi! Thói quen là được!" Quân Thiên giọng khàn đặt , môi áp lên môi nàng bắt đầu liếʍ mυ'ŧ gặm nhấm.

Hông bắt đầu luật động, rút ra tận cửa huyệt rồi thọc mạnh vào trong.

Ngoáy lộng, thọc sâu, ra ra vào vào.

"Ứm… Ứm …Ứm…" Tiểu Tiểu quằn quại khóc thét, tất cả âm thanh bị nam nhân nuốt hết vào bụng, bụng nhỏ trồi sụt nhấp nhô, giống như có hài tử bên trong quấy phá.

Lỗ nhỏ bị chà đạp ma sát tàn nhẫn nóng cháy sưng phồng sung huyết.

Hai mép thịt non run rẩy banh rộng căng rách, lạc hồng vẫn cùng mật dịch rỉ rả nhỏ giọt theo khe mông nàng không ngừng nghỉ.

Quân Thiên thư sướиɠ tên từng tế bào thần kinh, hoàn toàn mất đi lí trí, gồng mình dồn sức vào hông, thọc lộng dập mạnh.

Từng cú nhấp mạnh mẽ kịch liệt vỗ bành bạch bành bạch lên lỗ nhỏ đang bị banh lớn của nàng.

Thọc sâu đội cao lên cửa tử ©υиɠ.

"Á….Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….!" Tiểu Tiểu cong người thoát khỏi môi lưỡi anh, hét thảm lung tung đá đạp.

Quân Thiên buông ra đầu nàng, vòng đôi tay xuống nắm giữ lấy hai mảnh mông nhỏ, dùng lực vặn banh hai chân nàng lớn thêm nữa, nhấp mông tàn nhẫn xâm nhập lỗ nhỏ non nớt đáng thương.

"Ô ô ô…thϊếp muốn chết! Thϊếp không muốn sinh hài tử ô ô ô…" Nàng càng muốn tránh thoát, mông nhỏ càng vểnh cao đón nhận cự vật vào sâu ngoáy lộng.

"Đừng đĩnh lên nữa, đừng vào trong đó huhuhu…" Nàng lắc đầu cuồng loạn, đau đớn cùng sóng triều dồn dập chồng chất, run rẩy giãy giụa đôi chân thin dài trong bất lực.

"Đại ca, trong đó để em, em muốn đầu tiên vào trong!" Quân Khanh hai mắt đỏ rực, kích động hét lên.

Quân Thiên nghiến răng tận lực thọc sâu trùng kích.

"Ta vào không được!" Hắn cũng từng nghe nói miệng tử ©υиɠ rất chặt, phải từ từ xung kích mới có thể mở ra. Hắn cũng không gấp, tiểu nương tử của hắn hiện tại tiếp nhận không được tàn nhẫn cung giao.

Nỗ lực thọc lộng của hắn cũng đã đạt được kết quả mãn nguyện, huyệt non của nàng đã hoàn toàn bao bọc lấy nóng thiết của hắn không chừa một khe hở. Vách tử ©υиɠ bị hắn đội cao, toàn bộ vách tường hoa bị thô dài cưỡng ép giãn căng không chút nếp uốn.

Chật khít trúc trắc liếʍ mυ'ŧ khiến toàn thân hắn lâm vào bể dục thư thái tê dại.

"Ô ô ô… Đừng đội lên nữa mà, đừng thọc vào trong, xin chàng, tướng công! Ô ô ô… Thϊếp đau quá…" Tiểu Tiểu cong người phun ra mật dịch tràn lan, xối thẳng lên qυყ đầυ thô lớn.

"A……" Quân Thiên thét dài, ngẩng cao đầu đắm chìm trong cao trào dũng mãnh cuồn cuộn thổi quét toàn thân. Hắn rùng mình thúc mạnh mông, phun ra từng dòng dung nham nóng bỏng xối lên cửa tử ©υиɠ, lan tràn khắp tường hoa non nớt.

"Nóng! Nóng quá ô ô ô…" Cao trào chưa kịp qua đi, cảm giác bỏng rát lại tràn ngập hoa phòng. Tiểu Tiểu chịu không nổi ngẩng đầu khóc ngất.

Sau khi cao trào qua đi, Quân Thiên hôn nhẹ kên bờ môi thút thít, luyến tiếc rút hung khí vừa mềm xuống rời khỏi lỗ nhỏ của nàng.

"Ta đi tắm trước, hai đệ nhớ tiết chế!" Dứt câu bỏ đi mất bóng không hề quay đầu lại, hắn sợ hắn sẽ không nỡ rời đi.

"Dạ đại ca, nhớ về sớm!" Quân Khanh nói mà không thèm nhìn về hướng đại ca, ánh mắt chỉ chăm chăm vào thân thể bé nhỏ vừa bị chà đạp tả tơi, hai chân dang rộng khóc thút thít.

Lỗ nhỏ bên dưới bị tàn phá tả tơi hình O tròn to như quả trứng, run rẩy phập phồng cố gắng khép lại.

Huyết xử nữ nhè nhẹ trượt theo mật dịch thấm đẫm tấm vải lụa trắng đặt dưới mông nàng.

"Đến phiên nhị tướng công của nàng rồi! Ta tên Quân Hành! Nàng có thể gọi ta là Hành! Nhớ lấy!" Quân Hành nhấp môi khô khốc, nhích người vào chỗ.

"Không Không! Tha cho thϊếp! Thϊếp cầu xin chàng! Ô ô ô…" Tiếng nức nở véo von yếu ớt vờn quanh căn phòng, vô lực đáng thương.

"Ta sẽ nhẹ nhàng!" Nhưng không thể nào bỏ qua cho nàng được nha.

"Ô ô ô…" Tiểu Tiểu uỷ khuất nhắm lại hai mắt, khóc nghẹn ngào.