Đầu lưỡi vừa liếʍ đến đầu nấm, nếm được mùi vị tràn ra, Tưởng Lệ liền hối hận.
Côn ŧᏂịŧ của Kỷ Hoài nhìn qua rất sạch sẽ, Tưởng Lệ đương nhiên cho rằng không có mùi lạ, nhưng dù sao Kỷ Hoài cũng chưa tắm rửa, côn ŧᏂịŧ còn ở trong quần một ngày, mùi tanh nồng nặc, kèm theo mùi nướ© ŧıểυ nhàn nhạt quanh quẩn xộc vào mũi, Tưởng Lệ mới ngậm lấy qυყ đầυ, thật sự không có dũng khí ngậm lấy toàn bộ.
Anh vẫn thích nữ nhân hơn, đầu óc anh hồ đồ rồi mới muốn khẩu giao cho Kỷ Hoài.
Đang muốn nhổ côn ŧᏂịŧ ra, một bàn tay trắng nõn mềm mại luồn vào trong tóc của anh cắm , phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc dồn dập của Kỷ Hoài: "Anh, thật thoải mái. ”
Giọng nói bình thường của Kỷ Hoài rất sạch sẽ, có lẽ là xen lẫn du͙© vọиɠ, lúc này lại nghe có chút khàn khàn.
Tưởng Lệ nhướng mi từ dưới nhìn lên Kỷ Hoài, thiếu niên đắm chìm trong du͙© vọиɠ mặt đỏ bừng, giống như vừa mới chạy xong một ngàn mét, làn da trắng nõn, thở dốc ngày một nặng nề, đôi mắt hoa đào đầy hơi nước mờ mịt, cũng không phải là yêu tinh mới hóa thành người, trong sự ngây thơ lộ ra một nét quyến rũ.
Mẹ kiếp.
Tưởng Lệ rối rắm hai giây, nhưng vẫn há to miệng, thu hồi hàm răng nuốt cái đại côn ŧᏂịŧ kia vào.
Côn ŧᏂịŧ của Kỷ Hoài thật thô, hoàn toàn không phù hợp với diện mạo thanh tú của cậu, miệng Tưởng Lệ bị côn ŧᏂịŧ làm cho có chút biến dạng, mới nuốt vào hơn phân nửa vào liền có chút không nổi, chỗ mềm nhũn gần cổ họng qυყ đầυ chọc trúng, một trận buồn nôn từ dạ dày ập tới.
Tưởng Lệ cũng không ép buộc mình phải nuốt toàn bộ, anh có thể mυ'ŧ cho Kỷ Hoài đã rất tốt, vì vậy liền ngậm lấy hai phần ba côn ŧᏂịŧ phun ra nuốt vào.
Anh lớn hơn Kỷ Hoài tám tuổi, anh từng lừa cậu là đã thao qua vô số nữ nhân, để thể hiện kinh nghiệm của mình rất phong phú, Tưởng Lệ co rút lại hai má, vừa mυ'ŧ vừa ngậm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của Kỷ Hoài.
Bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp bị kìm nén của Kỷ Hoài, những ngón tay cắm ở giữa tóc càng siết chặt, da đầu Tưởng Lệ đều bị làm căng đau.
Rốt cuộc anh cũng chỉ là một tên non tơ, chưa từng chạm vào phụ nữ.
Tưởng Lệ ở đáy lòng cười nhạo một tiếng, tiếp tục dùng miệng mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, có thể là thật sự có thiên phú về phương diện này, anh có thể khống chế được cơ bắp trong khoang miệng mà không cần ai kinh nghiệm, giống như một chiếc miệng cá lúc đong lúc mở, gân xanh trên đại côn ŧᏂịŧ đều dính nước miếng của anh.
Kỷ Hoài cụp mắt, gần như mê muội nhìn người đàn ông ra sức hầu hạ mình. Trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia ửng hồng, bởi vì làn da quá đen, nếu không nhìn kỹ cơ hồ là không thể nhìn thấy, hai cánh môi dày bám chặt vào côn ŧᏂịŧ, hai má đều ăng phồng và vặn vẹo.
Vẻ dữ tợn quanh năm hiện trên lông mày của người đàn ông đã tiêu tán rất nhiều, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tầng hơi nước, tư thái thần phục ngồi xổm dưới chân cậu, cực kỳ giống ——
…. ( Tùy mọi người tưởng tượng…hihi🤭)
Côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa được Tưởng Lệ Hàm ngậm vào miệng, háng bộ nóng rực không thôi, Kỷ Hoài khó nhịn ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu rên ngắn ngủi, cơ hồ không muốn quan tâm nắm lấy tóc nam nhân, dùng sức đè xuống, muốn thao nát miệng nam nhân.
Những dục niệm điên cuồng như vậy đã tích tụ trong lòng cậu quá lâu.
Dường như đầu lưỡi còn xót lại vị mặn cùng với vị nhàn nhạt của tϊиɧ ɖϊ©h͙, Kỷ Hoài mím môi lại. Người đàn ông này tự cho là đã che giấu rất tốt, mỗi lần để cho cậu khẩu giao, chưa bao giờ chịu cởϊ qυầи lót ra, không ngờ, cậu đã sớm biết bí mật của anh. Rõ ràng bị khẩu giao đến nỗi hoa huyệt đều đã chảy nước, lại không chịu cho hắn liếʍ, ca ca của hắn, thật đúng là ngoan cố.
Chẳng lẽ muốn mang bí mật này xuống dưới lòng đất sao?
Điều đó không thể.
Ảo tưởng hiện tại chính là đang thao hoa huyệt của nam nhân, dục hỏa chạy trong l*иg ngực, sau đó lan tràn đến hạ thân, côn ŧᏂịŧ cứng đến mức đau đớn. Kỷ Hoài nặng nề thở dốc, cố ý nói với giọng điệu không thể chịu đựng nổi: "A. Nhanh lên, em muốn ra. ”
Quả nhiên, nghe thấy vậy, Tưởng Lệ càng cố gắng mυ'ŧ mạnh hơn, còn lắc đầu từ bên này sang bên kia để côn ŧᏂịŧ có thể nghiền qua từng tấc của niêm mạc trong khoang miệng, sau lại không màng đến cơn buồn nôn ngậm côn ŧᏂịŧ vào chỗ sâu nhất, không ngừng làm ra hành động nuốt, dùng cổ họng mềm mại kẹp lấy qυყ đầυ của Kỷ Hoài.
Bởi vì ngày thường Kỷ Hoài đều là một bộ dáng học sinh giỏi, vô dục vô cầu, cho dù lúc khẩu giao cho Tưởng Lệ côn ŧᏂịŧ có cương cứng, cũng chưa bao giờ yêu cầu Tưởng Lệ giúp cậu, hiện tại du͙© vọиɠ của Kỷ Hoài do hắn thống trị, Tưởng Lệ từ đó đạt được một loại cảm giác thỏa mãn quái dị.
Anh và Kỷ Hoài đều sinh ra cùng một mẹ, dựa vào cái gì Kỷ Hoài phát triển bình thường, thoạt nhìn vẫn luôn tích cực hướng lên cho dù nghèo túng, vẫn là bộ dáng chưa từng nếm qua khổ sở.
Anh sẽ làm bẩn cậu.
Ý niệm thầm lặng của Tưởng Lệ sinh sôi nảy nở trong lòng, Tưởng Lệ bất chấp tất cả, cực lực lấy lòng mυ'ŧ lấy đại côn ŧᏂịŧ của Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài thở dốc càng dồn dập, Tưởng Lệ lại càng hưng phấn, bên dưới có nước chảy ra từ hoa huyệt, anh cũng không rảnh bận tâm, cứ như vậy gần mười phút, Kỷ Hoài đột nhiên vươn hai tay, gắt gao giữ chặt gáy Tưởng Lệ.
Tưởng Lệ cố gắng giãy giụa, nhưng môi lại bị đại côn ŧᏂịŧ chặn lại, hô hấp không thông, đầu óc choáng váng, chỉ có thể để Kỷ Hoài tùy ý giữ đầu cậu, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh đậm bắn vào miệng anh.
Đợi đến khi côn ŧᏂịŧ được ra từ trong miệng, Tưởng Lệ thoát lực ngồi trên mặt đất, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghẹn ở khí quán làm sặc và ho dữ dội, Tưởng Lệ chưa kịp thì chúng đã dọc theo khóe miệng chảy xuống, chảy qua cổ một đường trượt đến ngực.
Nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bám vào bên phải người của nam nhân, Kỷ Hoài cụp mắt, tìm khăn giấy, vừa giúp Tưởng Lệ lau tinh dịc ở khóe miệng , vừa nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh, em không phải cố ý. Em... Không nhịn được. ”