Phạt

Chương 30

"Họ Tần, anh... Cởi trói tay tôi ra..." Cô vặn vẹo cơ thể, hừ một tiếng yêu cầu, tức giận ngay cả chồng cũng không nguyện ý kêu.

"Không muốn chơi nữa?" Trong tay hắn cầm vυ' cô, nhíu mày hỏi.

"Chơi? ... A... Đương nhiên phải để chơi ... Chơi thật lớn... Anh có dám... A... A..." Thẩm Uyển Uyển vừa rêи ɾỉ, vừa cho Tần Tranh một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Động tác ở háng Tần Tranh không ngừng, thản nhiên nhận lấy chiến thư của cô, cuối cùng cũng cởi bỏ cà vạt trói hai tay Thẩm Uyển Uyển.

Cô vừa được tự do, bàn tay vẫn còn một chút mềm mại, miễn cưỡng nâng lên.

Một tay ôm cổ Tần Tranh, một tay sờ về phía nút bấm cửa sổ xe.

Đầu ngón tay hơi dùng lực, cửa sổ đóng chặt mở ra một chút, để lộ một khe hở nhỏ, có một làn gió lạnh nhẹ thổi vào.

"Tần tổng!" Người ngoài xe mừng rỡ như điên, còn tưởng Tần Tranh đáp lại cô ta.

Nhưng mà, từ cửa sổ xe, là tiếng rêи ɾỉ quyến rũ của người phụ nữ.

"A... Thật là thoải mái... Tần tổng... Côn ŧᏂịŧ của anh vừa thô lại lớn... Làm cho người ta rất sung sướиɠ... A a a... Tần tổng... Sâu hơn một chút... Thao hỏng tiểu huyệt... Thao hỏng... A a a..."

Thẩm Uyển Uyển quỳ hai chân, ưỡn người, ôm cổ Tần Tranh, dưới sự quất của côn ŧᏂịŧ cứng rắn, không ngừng rêи ɾỉ ra tiếng.

"Ah... Ừm... Tần tổng... Thật trướng... Mau lên... Điểm đó... Thật thoải mái... A a a... Thao em..."

Cô không biết xấu hổ kêu lên, chính là cố ý kêu cho người bên ngoài nghe, thậm chí vì không muốn Tần Tranh mở miệng, đem vυ' trắng noãn mềm mại đè lên mặt anh, dùng núʍ ѵú chặn miệng anh.