Bất kể Tần Tranh lấy lý do gì để nói những lời này, cho dù trong đó không có xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, có thể làm cho một người đàn ông bất động như núi nổi giận, đã là một chuyện đáng mừng rồi.
"Em cười cái gì?" Thẩm Uyển Uyển không nhìn thấy Tần Tranh, Tần Tranh lại rõ ràng nhìn thấy nụ cười quyến rũ lại kiêu ngạo trên mặt cô.
"Tần Tranh, anh tức giận rồi." Cô mở mắt ra, tiến lại gần, hôn lên cằm Tần Tranh, trên đó có râu mới mọc của anh, đâm tê tê, nhưng lại làm cho cô không dừng lại được.
Chỉ hôn là không đủ, cô duỗi đầu lưỡi tinh tế liếʍ.
"Thẩm Uyển Uyển, em đây là muốn tìm chết." Trong lời nói Tần Tranh phẫn nộ, càng thêm nồng đậm.
"Chờ anh thao chết tôi." Cô cười hì hì, không hề bị cơn thịnh nộ ngập trời này làm cho sợ hãi.
Chỉ có điều, Thẩm Uyển Uyển không duy trì đắc ý được bao lâu, lập tức lại rêи ɾỉ, không ngừng phát ra tiếng khóc run rẩy.
"A... Tần Tranh... A... A... Chồng..."
Tần Tranh nắm lấy âm đế của cô, vừa vặn vừa bóp vừa nghiền, nhào nặn vân vê miếng thịt nhỏ cỡ hạt đậu nành, nhô lên khỏi bộ lông đen, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt của cô không ngừng co rút, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng róc rách chảy xuống.
"A... Chồng... Lấy côn ŧᏂịŧ của anh thao vào... A... Chồng... Cho em... Làm ơn, làm ơn... A... Em muốn côn ŧᏂịŧ của anh..."
Mặc dù vậy, anh vẫn không cắm côn ŧᏂịŧ trở lại tiểu huyệt đói khát một lần nữa. Thẩm Uyển Uyển thật sự là không thể làm gì được, lại nhịn không được ngứa ngáy trong cơ thể, chỉ có thể dùng tiểu huyệt cọ xát đầu gối Tần Tranh, mượn vải thô ráp, để giải cơn cơn ngứa.