Phạt

Chương 7

"Cầu xin anh ~ Cầu xin anh, thật khó chịu ~" Diệp Vân sợ chính mình không biết mình nói cái gì nữa, hiện tại chỉ biết khó chịu, nếu không có gì chọc vào lỗ hậu của cậu, vậy thì cậu sắp chết rồi.

“Làm ơn đi?” Tịch Thần đút một ngón tay vào lỗ hậu chảy nước, nhưng không bằng lòng với kẻ lăng nhăng, anh chỉ nhét nửa đốt ngón tay vào rồi rút ra.

"Ư ư, làm ơn, làm ơn, làm ơn thao em đi, ư ư, ngứa quá, khó chịu quá ~" Diệp Vân hoàn toàn sụp đổ, nước mắt cậu chảy ra càng dữ dội hơn, cậu không biết mình đang nói cái gì nữa. Việc không làm gì cả như thế, nó càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ hậu của cậu hơn.

Tịch Thần nhìn cơ thể quyến rũ trước mặt, không chút do dự mà cởϊ qυầи ra, đút dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt vào lỗ hậu của người đàn ông bên dưới, vừa đút sâu vào trong liền đẩy ra. Quả bóng vẫn rung kia được đẩy vào sâu vào bên trong của cậu. Lúc anh đâm dươиɠ ѵậŧ vào, Diệp Vân không chịu nổi mà xuất tinh túi bụi, quả trứng rung được đẩy đến độ sâu khó tin, rung vù vù như được kết nối với trái tim của cậu, đầu trứng rung khiến da đầu cậu tê dại.

"Ah ~ư ư, anh vào đi, ah ah, sâu quá, sâu quá, ư ư ~ anh đẩy nó vào bụng, ừm ah ~" Khi Tịch Thần đâm sâu vào, Diệp Vân nâng eo cao lên, như phục vụ cho cậu, tiếng kêu dâʍ đãиɠ trong miệng cậu không thể khống chế được nữa, trứng rung rung ruột, ngón chân co quắp lại.

Bị choáng váng chỉ là chuyện trong chốc lát, Tịch Thần đã khôi phục lại sau cơn mê, đỡ lấy cái chân không khóa của Diệp Vân, dươиɠ ѵậŧ của hắn dùng sức đâm mạnh vào trong người đàn ông phía dưới.

Diệp Vân cả người bị thuốc kí©ɧ ɖụ© khống chế đành phục vụ cho hắn, cậu không ngừng duỗi thẳng hông chịu tác động của người trên người cậu, để cho dươиɠ ѵậŧ của anh tiến vào một độ sâu mà cậu chưa từng chạm tới, ý thức vốn đã mê muội khiến cho cậu không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, phát ra một tiếng rên nhẹ. Nó thậm chí còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tịch Thần đẩy ra đẩy vào ngày một nhanh hơn.

Không chịu thua kém, Tịch Thần cũng không dừng lại, cúi xuống hôn lên môi Diệp Vân, kéo lưỡi Diệp Vân rồi cùng nhau đá lưỡi và bắt đầu di chuyển xuống dưới khi anh ấy đã hết hơi, cuối cùng hôn lên cổ cậu.

Ở trên ngực, nắm lấy một bên đầṳ ѵú, không ngừng liếʍ láp cho đến khi đầṳ ѵú cứng như đá dính đầy nước bọt bóng loáng. Sau đó tiếp tục với bên vυ' còn lại, Tịch Thần liếʍ láp trái cây đỏ mọng trong miệng mình, không có gì để mυ'ŧ, vì vậy anh dùng răng hàm răng trên dưới nghiến răng nghiến lợi cắn chặt hai đầṳ ѵú, sau đó nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ của người phía bên dưới, mang theo một chút đau lòng và tức giận, dường như đang cắn chặt răng, nghe thấy Diệp Vân kêu đau, l*иg ngực cao dường như đang chủ động đưa đầṳ ѵú vào miệng hắn.

Tịch Thần nhả vυ' của Diệp Vân từ trong miệng ra, sau khi nhìn thấy một giọt máu tươi chảy ra từ núʍ ѵú, anh không thể nhịn được nữa, sau vài cái liếʍ, anh chỉ có thể nếm được mùi vị rỉ sắt. Tịch Thần bị mùi vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, thân dưới tăng tốc đâm vào vài cái như người đóng cọc, trước khi bắn vào lỗ hậu đang co rút của Diệp Vân.

Cùng lúc đó, Diệp Vân bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đến mức không ngừng đong đưa hông, cũng xuất tinh lần nữa, cả người run rẩy.

Tịch Thần rút dươиɠ ѵậŧ ra một tiếng "bùm", chỉ thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt ào ào từ trong lỗ hậu chảy ra như bị tắc, dây bóng đưa vào trong cơ thể cũng bị cuốn ra ngoài, thân dưới giống như bị rắn cắn miệng phun ra.

Tịch Thần kéo dây rồi từ từ rút quả bóng tìиɧ ɖu͙© vẫn đang vo ve ra khỏi lỗ hậu, ruột bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co thắt lại, Diệp Vân không ngừng vặn vẹo hông, Tịch Thần chỉ có thể dùng một tay ấn vào, nắm lấy háng Diệp Vân anh rút quả bóng ra khỏi chảy ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp, Tịch Thần chăm chú nhìn, cảm giác như người bị mình đè lên sinh ra quả bóng đó, cảnh tượng này thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt của hắn. Quả bóng dính đầy chất lỏng trơn trượt theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên tấm đen tuyền, lại còn đang rung, chất lỏng trên đó bắn tung tóe khắp nơi. Lỗ hậu co rút lại vẫn đang không ngừng đóng mở, giống như miệng không được lấp đầy, kêu không được thỏa mãn.

Tịch Thần bình tĩnh lại sau cảm giác sảng khoái vừa mới xuất tinh xong, lại nghe Diệp Vân rêи ɾỉ không nhịn được, thân dưới lại có xu hướng ngóc đầu dậy, muốn chuyển sang chỗ khác tiếp tục.

Sau khi giải quyết được mong muốn ban đầu là muốn thao Diệp Vân đến chết, giờ đây Tịch Thần đã có đủ kiên nhẫn để chơi với các tác phẩm và đồ chơi của mình.

Nhìn thấy Tịch Thần cầm quả bóng rung nhét vào lỗ hậu của Diệp Vân, lại sợ tuột ra, cầm cây gậy xoa bóp cỡ vừa bên cạnh, nhét vào lỗ hậu của Diệp Vân, bật lên. Đồng thời chuyển đổi và điều chỉnh tần số ở mức trung bình.

Có thể thấy một phần nhỏ của gậy mát xa lộ ra bên ngoài cơ thể và rung lên như một cái đuôi, tần số mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ Diệp Vân co thắt, bóng rung và gậy mát xa tiếp tục cuồng loạn trong cơ thể, chỉ biết rằng cái vật chết di chuyển một cách máy móc có năng lượng vô tận, như thể nó sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đâm thủng ruột của cậu.

"A !!! Ưm, ừm, sắp hỏng rồi, sâu quá, đừng mà ~" Diệp Vân hai chân co quắp không khóa được, thân dưới như muốn thúc vào bụng hắn. chống lại nó, giống như là không quan tâm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó mãnh liệt muốn thoát ra.

Tịch Thần giật mình, quay sang nhéo cái đùi không bị khóa của Diệp Vân, thoáng thấy một vết đỏ, Tịch Thần buông ra trói chặt cái chân không yên này vào cuối giường.

Bây giờ Diệp Vân tay chân đều bị khóa ở bốn góc giường, cả người nằm ở trên giường bộ dạng chữ "đại". Khi tác dụng của thuốc mạnh bạo, Diệp Vân cả người không thể động đậy, chỉ có thể hơi vặn eo lắc mông. Tịch Thần nhìn gậy xoa bóp nhỏ màu đen lộ ra giữa hai đùi của Diệp Vân, nghĩ rằng nếu là cái đuôi nhỏ của một chú chó, thì Diệp Vân thật sự là giống như chú chó rồi.