Hoạ Tình 2: Yêu Em Từ Bao Giờ?

Chương 94: Chúng ta là chị em không thương nhau thì ai thương đây

Nói rồi cô đến bên kéo Cảnh Anh rời khỏi xe lăn, mang chiếc xe ném ra ngoài rồi quay lại phòng.

- Chị đi lại cho em xem đi.

- Chị...

- Đứng lên, chị cam lòng ngồi xe lăn cả đời nhưng em thì không muốn nhìn thấy. Chị có biết mẹ và bố cũng muốn thấy chị khỏe mạnh như những người khác không? Vì cớ gì bản thân chị không cố gắng mà chị bắt em phải cố gắng vì chị.

Cảnh Nghi không nhịn được mà nước mắt lại rơi.

- Mỗi lần thấy chị ngồi xe lăn là em lại đau lòng, em đã từng mong mình có thể thay thế vị trí của chị để lòng em bớt day dứt. Chị cũng đã nhìn thấy cuộc sống của em khi theo Trạch Dương, những đau khổ em phải chịu ra sao? Nhưng chị lại không quan tâm đến cảm nhận của em thế nào? Mỗi lần chị nhắc đến việc em được anh ấy bao nuôi chị có biết em khó chịu thế nào không? Em có khóc cũng không dám khóc trước mặt chị, có đau cũng không dám kêu với chị. Chị nghĩ xem, nếu em không lấy anh ấy thì em còn có thể có hạnh phúc với ai không? Cả người em nhúng chàm vì ai? Tại sao chị không cảm thông cho em mà bây giờ thấy em yêu anh ấy lại tìm cách chia rẽ bọn em?

- Chị không có ý như vậy?

- Sáng nay, chị và anh ấy nói gì em đều nghe hết rồi.

Cảnh Anh như bị thả vào một hố sâu tăm tối. Cô ta trở nên ấp úng không nói nên lời.

- Chị không nghĩ....em...thực sự muốn kết hôn với anh ta?

- Chị, em nói chị rõ, em yêu anh ấy nên sẽ kết hôn với anh ấy. Em không biết chị thích anh ấy nên em xin lỗi. Có lẽ lỗi này do em vì đã đưa chị về đây.

Cảnh Anh hụt hẫng, đứng im bất động, hai chân run rẩy nhìn Cảnh Nghi rời khỏi phòng.

Lau nước mắt, Cảnh Nghi giúp bác Lam dọn cơm ra bàn ăn. Bác Lam nhìn thấy Cảnh Anh đi ra thì tý làm rơi bát canh.

- Cảnh Anh, chân cháu...

Cô ta ngượng ngập cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi lên tiếng, ngồi xuống bàn.

- Chân chị ấy có thể đi được rồi ạ.

- Thật tốt quá!

Lúc này bác Lam mới giật mình nhìn Cảnh Nghi.

- Cảnh Nghi, mắt cháu... ôi cháu nhìn thấy được rồi phải không?

Cảnh Nghi ngẩng mặt nhìn bác mỉm cười gật đầu. Đến bác Lam nhìn cái cũng phát hiện ra mắt cô đã bình thường vậy mà... cô không muốn nghĩ đến nữa.

Bữa cơm nặng nề diễn ra, Cảnh Nghi không nói chuyện và cũng ăn rất ít. Bác Lam cũng nhận ra sự căng thẳng giữa hai chị em nhưng lại không tiện hỏi.

Ăn xong, Cảnh Nghi chọn một chai vang đỏ ra bàn.

- Chị, bác Lam, chúng ta uống một chút đi, coi như ăn mừng ngày cháu nhìn thấy và chị cháu đi lại được.

Cảnh Anh thấy bác Lam nhìn mình thì ánh mắt cụp xuống bối rối nhưng không biết lấy lí do gì để từ chối Cảnh Nghi nên cũng đành ngồi xuống.

- Chị, chúc mừng chị đã đi lại được.

- Mun, chị xin lỗi.

Cảnh Nghi uống cạn ly rượu, lắc đầu cười mà trong lòng ngập tràn chua xót.

- Chị biết không, khi em không nhìn thấy, em cũng sợ lắm. Bản thân trở thành một gánh nặng cho người khác, em cũng sợ bị bỏ rơi, sợ không được quan tâm, trong lòng chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực nên em hiểu cảm giác của chị.

Chẳng để Cảnh Anh nói, cô đã nói tiếp.

- Chúng ta là chị em nếu không thương nhau thì ai thương chúng ta đây. Em không trách chị, bây giờ em chỉ mong chị hãy đối mặt với mọi thứ. Em biết chị đã ngồi xe lăn lâu như vậy để hòa nhập cuộc sống sẽ có chút khó khăn nhưng em tin chị sẽ làm được.

- Mun, chị sẽ nghe lời em.

- Chị muốn đi học hay đi làm thì suy nghĩ kĩ rồi nói với em. Em sẽ nhờ Trạch Dương giúp chị. Bọn em sẽ vẫn bên cạnh chị nhưng cuộc sống là của chị, chị cần phải tự bước và tự quyết định lấy nó.

Cảnh Nghi rót rượu uống liên tục để cố xoa dịu lòng mình. Bảo cô không giận Cảnh Anh là nói dối, bao nhiêu tin tưởng, yêu thương đã bị chị ấy bóp nát rồi nhưng biết rồi thì phải làm sao? Cô cũng không biết nữa nhưng tuyệt nhiên không thể bỏ rơi chính chị gái mình được. Đã chịu đựng rồi thì giờ có thêm chút nữa cũng có sao đâu. Dù sao chị ấy vẫn là chị của cô mà. Cô muốn uống để có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện mà không nổi cáu với chị.

- Mun đừng uống nữa, em sẽ say đấy. Đều tại chị không tốt, là chị sai rồi.

Bác Lam thấy hai chị em nước mắt lưng tròng thì khóe mắt cũng cay xè.

- Cảnh Nghi, cháu nói ăn mừng mà sao lại khóc? Bác tin sau này cháu và cậu chủ sẽ hạnh phúc còn Cảnh Anh, bác cũng tin cháu sẽ có cuộc sống mới tốt đẹp.

Cảnh Nghi vẫn rót rượu uống, tay chống lên má.

- Bác Lam, cảm ơn bác. Từ lúc cháu đến đây bác đã luôn chăm sóc và quan tâm cháu như mẹ cháu vậy. Mỗi lần cháu có chuyện đều là bác an ủi và động viên cháu. Thực lòng cháu rất yêu quý bác.

- Bác cũng rất quý cháu, cháu đừng uống nữa sẽ say đấy.

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay, Cảnh Nghi gật đầu nhưng tay vẫn cầm lên uống.

- Chị, em rất vui khi thấy chị đi lại được, thật sự rất vui. Cuối cùng thì mong ước của em đã thành hiện thực. Bây giờ mẹ khỏe lại nữa thì thật tốt. Lúc ấy em sẽ nói với bố rằng em đã thay bố chăm sóc tốt cho chị và mẹ rồi, bố ở trên thiên đường sẽ vui lắm phải không chị?

Cảnh Anh ngồi đối diện bật khóc thành tiếng.

- Cảnh Nghi, xin lỗi em... chị xin lỗi.

Cảnh Nghi một mình uống gần hết chai rượu thì Trạch Dương về tới. Anh liếc qua mọi người rồi ngồi xuống cạnh Cảnh Nghi, theo thói quen đem cô ôm vào lòng.

- Sao hôm nay lại uống rượu?

- Anh về rồi.

- Ừ, có chuyện gì?

Cảnh Nghi dựa vào vai anh trầm tư:

- Bọn em đang chúc mừng chị em đã đi lại được.

Trạch Dương liếc nhìn Cảnh Anh khiến cô ta mặt mũi trắng bệch, thái độ bình thản như nghe một chuyện cũ.

- Em đã nhìn thấy?

Ánh mắt Cảnh Nghi nhìn về phía chị đang lúng túng thì lên tiếng.

- Không, chị ấy đã nói cho em biết.

- Vậy sao?

Cảnh Nghi không dám nhìn vào mắt Trạch Dương khi nói dối. Anh rất giỏi đọc tâm tư người khác nhưng thái độ của anh vẫn khiến cô sợ sệt.

Anh quay sang Cảnh Anh hời hợt.

- Cô đã quyết định sẽ rời bệnh viện?

- Vâng, mai tôi sẽ ra viện.

- Hôm nay mới đứng lên đã đi thành thạo, ngày mai ra viện luôn, kể ra thời gian ngồi xe lăn không ảnh hưởng đến phản xạ đi của cô nhỉ?