Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi

Chương 47-2: 1 Tại sao không nhỉ~~

47.1

Mình thấy đoạn này không được đăng trong chính văn và mình nghĩ liệu có nên dịch nó hay không...

Tại sao không chứ... nhỉ?

Bởi vì đây là bản dịch không phải là bản edit nên chất lượng sẽ không tốt bằng những chương khác, vì vậy mọi người hoan hỉ nhaa

Túc Duy An chớp chớp mắt, ngoan ngoãn cắn vạt áo vào miệng mình. Cậu vừa định nói gì đó đầu ngực đã bị khoang miệng ấm áp của người đàn ông ngậm vào.

"Ưʍ..." Hơi ấm đột ngột khiến cho người của cậu muốn cong lên, Đàm Tự đã nắm chặt lấy cổ tay của cậu.

"Bé con, cắn đi em." Cằm của Đàm Tự đặt lên da thịt của cậu, hắn ngẩng đầu nhìn, "Nếu không sẽ rơi xuống đấy."

Nói xong, chắc chắn rằng Túc Duy An sẽ không buông ra nữa hắn mới đưa tay ấn mạnh vào lưng của cậu để hai điểm hồng nhỏ được đưa vào miệng mình.

Làn da của Túc Duy An trắng nõn mềm mại, hai đầu ngực lại bị Đàm Tự chơi đùa đến nỗi cứng rắn đứng lên.

Bàn tay của người đàn ông trượt xuống bên dưới khiến Túc Duy An sững sờ phát ra một tiếng "Ưm!" ngắn ngủi.

Đàm Tự xoa xoa tóc cậu.

"Đừng sợ." Giọng của hắn đi kèm với sự khẩn trương, cố ý hạ thấp thanh âm xuống.

Túc Duy An mềm nhũn ra, thắt lưng cậu buông lỏng bị hắn nhấc lên hai lần.

Vật hồng đã sớm cứng rắn bây giờ đối mặt với Đàm Tự, Túc Duy An vừa xấu hổ cũng vừa lo lắng, cậu vươn tay để che lại nhưng dễ dàng bị tách ra. Đàm Tự đặt cậu nằm xuống giường, không cho cậu bất cứ thời gian chuẩn bị tinh thần nào, ngay lập tức nắm lấy nó lộng ở trong tay.

Túc Duy An run rẩy cả người, cậu vô thức tìm chỗ để dựa vào nên nắm chặt lấy vạt áo nhăn nhúm của Đàm Tự, "A... anh đừng..."

Cậu còn chưa kịp nói xong đã không thể nói thêm gì được nữa.

Bởi vì bàn tay của Đàm Tự đột nhiên đưa vào bên trong miệng của cậu, hắn khuấy động đầu lưỡi, tiếng nước nhóp nhép cùng với âm thanh ma sát ở bên dưới đầy da^ʍ mỹ.

Túc Duy An: "... Tự ca... ưʍ... bỏ tay ra anh..."

Túc Duy An cảm thấy như mình sắp xuất ra rồi nên vội vàng muốn Đàm Tự dời tay đi, nhưng người kia không những không nghe lời cậu mà còn đẩy nhanh tốc độ tay của mình hơn.

"Ưʍ..."

Túc Duy An ngậm chặt miệng, không dám dùng sức, Đàm Tự lại đút tay vào miệng cậu, khiến cậu phải bắn vào tay còn lại của hắn.

Túc Duy An rất nhanh rơi vào giai đoạn hiền triết*, cậu xấu hổ đến nỗi tức giận, một tay che mắt mình, không muốn chấp nhận sự thật rằng mình vừa mới bắn vào tay của Đàm Tự.

*Khi tâm trí rơi vào trạng thái nhẹ nhàng giống như một nhà hiền triết. Là một từ ngữ trên internet, dùng để chỉ trạng thái trống rỗng và thoải mái của đàn ông sau khi phóng thích, thường được duy trì trong khoảng 10-20 phút.

Đàm Tự bật cười nhìn cậu, đột nhiên lại đứng dậy tìm ở trong tủ khách sạn một ít đồ, để sang bên cạnh của Túc Duy An.

Túc Duy An vô thức nhìn nó, là bαo ©αo sυ, là lọ bôi trơn.

Thời gian hiền triết đến và đi cũng nhanh, Túc Duy An chưa kịp lên tiếng đã được Đàm Tự hôn lấy. Không biết có phải là lỗi từ suy nghĩ của mình hay không mà cậu cảm thấy nụ hôn này... quá dâʍ đãиɠ rồi. Còn cảm nhận được có một thứ gì đó cứng rắn chạm vào tiểu An.

Nụ hôn của Đàm Tự dần dần đi xuống, khi hôn đến bụng cậu, hắn ngẩng đầu lên để Túc Duy An có thể nhìn thấy thứ gì đó ở phần dưới mình.

....

Túc Duy An khi vẽ một cảnh H nào đó cũng đã từng xem qua GV, nhưng cái của Đàm Tự... so với kích cỡ của những người châu Á thì thuộc dạng rất lớn.

Nhìn thấy là một chuyện, trải nghiệm qua lại là một chuyện khác. Gương mặt cậu đỏ bừng đến muốn rỉ máu, định bảo gì đó Đàm Tự đã kéo xuống chiếc qυầи ɭóŧ của mình làm cho cự vật bật ra, trực tiếp chào hỏi tiểu An. Hai vật thể nóng bỏng dán vào nhau, Túc Duy An phải che miệng của mình lại để kiềm chế bản thân mình không kêu lên.

Túc Duy An che miệng bằng hai tay, hai chân của cậu dang rộng, làn da thì hoá thành một màu hồng vì tìиɧ ɖu͙© 一一 giống hệt như một lời mời gọi. Đàm Tự tự nhận mình không phải là một người đàn ông tử tế, nhưng ánh mắt bây giờ của hắn không giống vậy nữa, lúc này hắn không muốn làm điều gì cả, hắn chỉ muốn tiếp xúc gần gũi với cậu.

Hắn nuốt khan hai lần, chống lại ý muốn của bản thân, một tay của hắn đè ở bụng dưới của Túc Duy An, tay còn lại giữ hai điểm hồng, ấn vào và xoa nắn.

"A..." Tiếng rêи ɾỉ không có phòng bị tuôn ra từ miệng của Túc Duy An.

"Mặt em đỏ như thế." Đàm Tự nhẹ giọng nói, "Trong truyện tranh của em, bọn họ cũng như thế này, còn nhớ không em?"

"... " Túc Duy An chậm rãi lắc đầu.

Động tác của Đàm Tự nhanh hơn một chút, "Vậy để anh giúp em nhớ nhé?"

Xoa xoa một hồi hắn cũng không chịu nổi nên không trêu chọc Túc Duy An nữa, nâng đôi chân trắng nõn của cậu đặt lên đùi mình, hắn đưa ngón tay ra phía sau.

"A!" Túc Duy An đang thoải mái không còn biết trời đất gì nữa thì phía sau đột nhiên cảm nhận được có dị vật đi vào, "... đau quá anh."

Đàm Tự không rút ngón tay ra, hắn dùng tay còn lại cầm lấy lọ bôi trơn kia bóp ra rất nhiều rồi bôi ở phía sau cậu, cất lời trấn an, "Ngoan, em chịu một chút."

.....

Khi ngón tay thứ hai đi vào, Túc Duy An sững người nói, "Tự ca... trướng quá."

Đàm Tự cũng chịu đựng đến sắp nổ tung rồi, hắn vẫn còn đang do dự không biết có nên cho thêm ngón tay thứ ba vào hay không.

"Tự ca... anh... anh động trước đi..." Túc Duy An nói bằng một giọng khàn khàn không thể chịu đựng.

Vốn dĩ hắn có thể nhịn thêm được nữa nhưng nghe thấy giọng nói của Túc Duy An, bên dưới lại to lên thêm một vòng. Hắn đột nhiên cúi đầu xuống cắn nhẹ vào bắp chân của cậu, "Đợi anh đi vào rồi hãy gọi, nếu không anh không chịu được mất."

Túc Duy An đã chịu đựng sự khó chịu và choáng váng một lúc lâu rồi, nhưng cậu vẫn chưa hiểu điều mà đối phương vừa nói là gì, đó là lúc mà cậu không thể thốt lên thêm được một lời nào nữa.

Đây cũng là lần đầu tiên của Đàm Tự, có thể nhịn được cả một màn dạo đầu lâu như thế, hắn có thể tự gọi mình là ninja X được rồi. Túc Duy An đau nhưng không chịu kêu lên, hắn trực tiếp bế cậu đặt nằm sấp xuống. Cặp mông trắng nõn dính chất lỏng Túc Duy An để lại vừa rồi và cả chất bôi trơn, trông vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt nhìn. Hắn đưa tay ra phía sau cậu, chạm đến lối vào.

Túc Duy An cảm nhận được điều gì nên hai tay cậu nắm chặt lấy ga giường, cực kỳ căng thẳng, "Tự ca... hay là, hay là anh đợi đã... a!"

Cậu còn đang nói chuyện, Đàm Tự đã chậm rãi tiến vào.

Đau, thật sự rất đau, Túc Duy An cắn chặt lấy tấm ga trải giường không dám kêu lên.

Đàm Tự cảm nhận được sự căng thẳng của người phía dưới nên đưa tay muốn chạm vào vì hắn nghĩ chắc chắn tiểu An đã mềm đi rồi.

Hắn đau lòng nhưng bây giờ mũi tên trên cung cũng đã được giương lên, nhất định phải bắn, nếu không cả hai cùng sẽ khó chịu. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống tấm lưng, như thể đang đang xoa dịu cậu, hắn nắm lấy tiểu An ở trong lòng bàn tay mình và cũng không đi vào toàn bộ.

Bên trong Túc Duy An quá chặt chẽ làm cho Đàm Tự không thể tỉnh táo nổi, nhưng hắn không dám động, để cho bản thân mình bình tĩnh lại. Đến khi cảm thấy cơ thể dưới thân đã thả lỏng được một lúc rồi, hắn mới di chuyển nhẹ thắt lưng, bắt đầu động.

Lưng của Túc Duy An lại một lần nữa run lên.

"Em đau không?" Đàm Tự không dám cử động, cất lời hỏi cậu.

Túc Duy An vội vàng mở miệng, thấp giọng đáp, "... em không đau."

Đàm Tự mím môi bắt đầu di chuyển, không mạnh cũng không nhẹ.

Không mất bao lâu sau Túc Duy An cũng đã bớt đi cảm giác đau đớn, không thể nói ra nhưng cậu cảm thấy dường như người ở phía sau vẫn đang kiềm chế mình, "Tự ca... em không đau nữa... anh nhấp đi... A..."

Lời còn chưa kết thúc, người ở phía sau cuối cùng cũng không thể chịu được nổi nữa mà bắt đầu tăng tốc. Trước đó hệt như là đã tra tấn hắn quá rồi, Đàm Tự nhớ tới kỹ thuật của người đàn ông mà đã từng xem qua trước đây nên vừa va chạm vừa tìm điểm nhạy cảm của Túc Duy An.

Túc Duy An bị thúc nên liên tục bị lắc lư lên phía trước, đột nhiên bị đâm mạnh vào một điểm, cậu ngay lập tức không thể kiểm soát được âm lượng của mình, "A!"

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Đàm Tự dừng lại động tác, dùng hai tay giữ lấy hai cánh mông trắng nõn mềm mại của Túc Duy An, bắt đầu công kích điểm mẫn cảm của cậu vô cùng tàn nhẫn.

"A... a... Tự ca, anh... anh nhẹ một chút." Túc Duy An nắm chặt khăn trải giường hơn nữa. Không phải là đau nhưng cậu chưa bao giờ trải qua loại kɧoáı ©ảʍ này nên không thể diễn tả ra được thành lời. Cậu không chống đỡ nổi Đàm Tự nên không chịu đựng nổi mà nằm hẳn xuống.

"Tự ca... a... ưʍ... nhẹ thôi anh... đừng đâm vào nó nữa...A!" Túc Duy An không dám tin rằng những lời này là do chính mình nói ra, nhưng cậu không thu lại nó được, cậu chỉ biết vô thức hét lên, "Anh ơi... chậm lại... ưʍ..."

Cái đó của người đàn ông vừa to lại vừa tàn nhẫn, không chừa lại cho cậu đường lui nào, khi nó chọc vào chính giữa điểm ấy, Túc Duy An chỉ còn biết bật khóc, "Tự ca ơi... em, em không chịu được..."

Tiểu An đã đứng thẳng từ lâu, trên đỉnh của nó tuôn ra thứ chất lỏng màu trắng.

Đàm Tự đột nhiên dừng lại, hắn lật người của cậu về.

Hai mắt của Túc Duy An đỏ hoe, ga trải giường thấm đẫm nước mắt, cậu không dám để cho Đàm Tự nhìn thấy, xấu hổ đến mức túm lấy chiếc gối ở bên cạnh che lấy mặt mình.

"Em làm ướt ga giường rồi, đêm nay chúng ta ngủ ở đâu đây em?" Đàm Tự gác chân của cậu lên vai mình, trêu chọc cậu.

Túc Duy An sợ hãi, tư thế này đối với cậu có hơi khó khăn, xương vai của người đàn ông này cứng quá.

"Tự ca... em, em không gác như vậy được..." Cậu vùi đầu vào gối lẩm bẩm.

Đàm Tự nhướng mày đổi tư thế, vòng hai chân cậu qua eo mình, lúc đi vào trở lại không quên dặn dò, "Vậy thì bộ truyện tiếp theo của em đừng vẽ tư thế này nhé."

"....."

Đàm Tự nhìn thấy mặt cậu lại đỏ bừng lên thì cố nén tiếng cười, tiến lại gần hôn lên đôi môi không che được dưới gối, tiếp tục động ở bên dưới cơ thể, tiến rêи ɾỉ đứt quãng của Túc Duy An bắt đầu vang khắp căn phòng.