Thiên Vị

Chương 47

Nghiêm Duệ khóc đến cổ họng khô khốc, hậu huyệt sưng đỏ xung huyết bị côn th*t đâm đến không cách nào khép lại, Tô Trạm vẫn không vừa lòng ở trong cơ thể cậu đấu đá lung tung. Tối hôm qua từ bãi biển trở lại khách sạn, côn th*t của Tô Trạm căn bản sẽ không rời khỏi thân thể Nghiêm Duệ, sáng hôm nay, Nghiêm Duệ còn chưa tỉnh ngủ, đã bị Tô Trạm tinh lực dồi dào đưa vào một vòng xoáy tìиɧ ɖu͙© khác.

“Không muốn... Ra ngoài...” Làm nhiều lần lắm rồi, Nghiêm Duệ cảm thấy thân thể đều sắp tan vỡ.

Tô Trạm lại lần nữa lừa Nghiêm Duệ: “Duệ Duệ ngoan, một lần cuối cùng...”

“Anh lừa người... Ngày hôm qua cũng nói như vậy...A...” Khoang sinh sản ấm áp căng mịn trong lúc vô tình được cơ quan sinh dục xâm phạm, bụng chướng co giật, sướиɠ khiến Nghiêm Duệ không thích ứng giằng co: “Không muốn xuyên nơi đó... Không muốn cắm... tê...”

Nghiêm Duệ mềm nhũn đáng thương khóc nức nở không có chút lực sát thương nào, Tô Trạm vẫn làm theo ý mình, hắn ôm lấy cậu, dùng tư thế Quan Âm Ngồi Thiền khiến hung khí dữ tợn đi vào càng sâu, cảm giác tê dại nóng hừng hực trong khoang đạo từ từ khuếch tán ra đến. Nghiêm Duệ bất lực nắm vai hắn, gót chân liên tục ma sát ráp trải giường: “Không, không... Thật sâu, quá sâu...”

Hai người đang làm hưng khởi, điện thoại di động Tô Trạm cũng không đúng lúc làm ồn, hắn tưởng Tô Địch về nhà, kết quả vừa nhìn là một chuỗi con số xa lạ.

Nghiêm Duệ vô cùng đáng thương cầu khẩn nói: “Anh trước tiên... A ô, nhận điện thoại, đừng nhúc nhích nữa...”

“Nghe điện thoại cũng có thể đ*t em như thường mà.” Khuôn mặt đẹp trai của Tô Trạm cực kì không tương xứng với lời nói hạ lưu như này: “Phía dưới đều bị anh thao sưng lên, còn hút đến chặt như vậy.”

“Đừng a... Nhận điện thoại, anh nhận điện thoại.” Nghiêm Duệ muốn đẩy nam nhân dính người ra, nhưng không ngờ là bị ôm càng chặt.

Tô Trạm ở trên mặt Nghiêm Duệ hôn một cái, lúc này mới chậm rãi nhận điện thoại: “Alo?”

“Anh chạy đi đâu rồi?”

Nghiêm Duệ cách điện thoại cũng có thể cảm giác được sự phẫn nộ từ bên kia, sắc mặt Tô Trạm từ hồng biến thành đen, vẻ mặt cũng biến thành khó đoán: “Ba, sao lại trở về nước?”

“Chỉ cho phép anh gạt người trong nhà cùng người khác đăng ký, không cho tôi gạt anh về nước?” Ba Tô mắng lại hắn: “Tôi hiện tại đi đón Tiểu Địch, anh lập tức về nhà cho tôi.”

Tô Trạm không nghĩ tới ba mình lại mở màn như thế, tính cách Nghiêm Duệ giống như tiểu bạch thỏ, bị ba Tô xấu tính kia không cẩn thận dăm ba câu xem thường rồi.

“Ba anh trở về nước?” Nghiêm Duệ nghe được cái đại khái, không xác định hỏi.

Tô Trạm gật gù, vò vò cái mông trắng: “Không có chuyện gì.”

“Anh... Đi ra ngoài trước.” Nghiêm Duệ môi đỏ hơi bĩu một cái, hai con mắt phủ kín ánh nước: “Ba anh trở về, chúng ta cũng phải dành thời gian trở lại.”

“Không cần để ý đến ông ấy.” Tô Trạm tức giận.

“Anh làm sao có thể nói như vậy? Ông ấy là ba anh.”

Tô Trạm khe khẽ cắn một cái lên cổ Nghiêm Duệ lấy đó trừng phạt: “Không cho phép em đang ở trên giường nhắc đến người khác.”

“Anh sao lại...” Mặt Nghiêm Duệ đỏ ửng mà cạn lời: “Đến giấm của ba mà anh cũng ăn.”

“Dù sao thì em cũng là người của anh.”

Nói xong, Tô Trạm đem Nghiêm Duệ áp đảo ở trên giường, gậy th*t lại ở trong hậu huyệt d*m thủy đầy đủ chọc vào trên dưới mấy trăm lần, cuối cùng cũng phát tiết đi ra.

Bởi vì thật sự làm rất nhiều lần, tư thế bước đi của Nghiêm Duệ có chút kỳ quái, lúc lên lầu cảm thấy có chút mất mặt: “Nếu không em không đi cùng anh nữa.”

“Nói mê sảng cái gì?” Tô Trạm nắm tay y, vững vàng giữ lấy: “Em đã là người của anh, đừng mơ tưởng đi chỗ nào.”

Về đến nhà, ba Tô đã sớm ngồi ở phòng khách chờ hắn, ngồi bên cạnh là Tô Địch khóc đến hai mắt sưng đỏ, vừa nhìn là biết tố khổ với ba Tô. Tô Trạm vẻ mặt bình tĩnh dắt tay Nghiêm Duệ đi tới trước mặt ba Tô: “Ba.”

“Tôi còn tưởng rằng anh đã quên tôi là ba anh.” Ba Tô mặc dù hơn năm mươi tuổi, nhưng mái tóc đen mướt khiến ông nhìn qua như mới đầu bốn, tiếng nói trầm thấp hùng hậu làm cho người ta có một loại cảm giác ngột ngạt vô hình.

“Con làm sao có thể quên được?” Tô Trạm dư quang ác liệt liếc mắt sang Tô Địch đang sướt mướt, buông tay Nghiêm Duệ, tự nhiên mà ôm eo cậu, không nhìn ba Tô đang tức giận, thản nhiên giới thiệu: “Đây là Nghiêm Duệ, như ba đã biết, chúng con mấy ngày trước đã đăng ký kết hôn.”

“Chú Tô, chào ngài.” Nghiêm Duệ quy củ khom lưng chào hỏi ba Tô.

Ba Tô hơi híp mắt lại, trong mắt lóe ra hàn quang, như rất không ưa Nghiêm Duệ: “Khách khí rồi.”

Thấy vậy, Tô Trạm đi lên che chở trước người Nghiêm Duệ, bên môi là nụ cười nhàn nhạt: “Ba, ba lặn lội đường xa cũng mệt mỏi, không bằng đi nghỉ ngơi trước, buổi tối con cùng Duệ Duệ đưa ba ra ngoài ăn cơm.”

“Không cần, chỉ có mấy lời liền nói bây giờ luôn đi.”Ba Tô đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Duệ so với ông thấp hơn nửa cái đầu: “Đừng tưởng rằng cùng Tô Trạm nhận giấy kết hôn, là có thể muốn làm gì thì làm. Tiểu Địch, vĩnh viễn là con cháu Tô gia, mà cậu chẳng qua chỉ là người ngoài. Hiểu không?”

“Ba...!”

Tô Trạm gầm lên giận dữ, chưa kịp khẩu chiến với ba Tô, Nghiêm Duệ đã nắm chặt tay hắn, khiêm nhường lễ phép đối với ba Tô cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, chú Tô, sau này con sẽ cẩn thận.”

Tô Địch nhìn thấy Nghiêm Duệ ở trước mặt hắn hung hăng càn quấy giờ khắc này hạ mình như thế, đáy mắt lướt qua một tia cười trộm, xem ra là cậu đánh giá cao hắn, mới một ba Tô ra tay đã giải quyết xong.

Ba Tô cho là ông ra tay phủ đầu sẽ làm Nghiêm Duệ lộ nguyên hình, không nghĩ tới đối phương không chỉ không có phản bác, trái lại khiêm tốn hữu lễ nhận sai, có vẻ cậu cùng với hình tượng Tô Địch miêu tả tuyệt nhiên không giống.

“Hiện tại ba hài lòng?”

Tô Trạm ít khi tức giận, đối với Tô Địch trước giờ lại càng ít nổi giận, cùng với tình nhân giao du đều đánh giá hắn là ‘tao nhã’, ‘ công tử văn nhã ’, ‘ ôn nhu tỉ mỉ’... Ai cũng không nghĩ tới có lúc ‘lãng tử ôn nhu’ Tô Trạm có khuôn mặt lạnh như băng như vậy, con mắt tối đen, con ngươi sâu thẳm đến đáng sợ, dường như màn đêm lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.

Ba Tô chưa từng gặp qua bộ dạng Tô Trạm thế này, từ trước đến giờ cho dù ông có trách móc nặng nề Tô Trạm, đưa hắn ném vào trong quân đội tiếp nhận huấn luyện khổ cực, thương tích khắp người nó cũng chỉ nở nụ cười mà qua, bây giờ dĩ nhiên vì che chở một người ngoài mà không tiếc cùng ông đối đầu.

“Trong nhà có phòng trống, để Tô Địch sắp xếp giúp ba đi.” Tô Trạm lần này là giận thật, thậm chí không hề gọi nhũ danh thân mật của Tô Địch, mà là lạnh lùng gọi tên.

Tô Trạm đưa Nghiêm Duệ mang về phòng, không nói hai lời đem đối phương đẩy lên trên giường, khí tức lạnh như băng không có chút ôn nhu. Nghiêm Duệ đoán không ra tâm tình Tô Trạm, nhưng không có phản kháng, tùy ý nam nhân cởϊ qυầи của cậu, hung hãn thô bạo đâm vào làm cậu nhịn đau được kêu thành tiếng: “Đau...”

Ánh mắt Tô Trạm lạnh giá bởi vì Nghiêm Duệ gào lên đau đớn mà từ từ trở nên ôn nhu, hắn trìu mến địa xoa mặt Nghiêm Duệ, đau đớn như vạn tên xuyên tim: “Duệ Duệ, không nên như vậy.”

Cơ quan sinh dục to dài đâm rất sâu, đầu nấm tàn nhẫn mà đỉnh ở tâm huyện mềm yếu, lại nặng nề đâm chọc vào khoang sinh sản, cảm giác chấn động mãnh liệt tê tê như dòng điện từ sau huyệt đến sau não, Nghiêm Duệ bị làm đến mất hết cảm giác, eo nhỏ gầy run rẩy cong lên, cần cổ ngẩng ra sau, nướt bọt trong suốt từ khóe môi đỏ chảy ra.

“Ô ô... đâm, chen vào...” Cảm giác đâm vào khoang sinh sản quá sướиɠ khiến Nghiêm Duệ thực tủy biết vị, cậu ôm lấy cổ Tô Trạm, đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ cằm hắn: “Khoang sinh sản... Ô ô ô, đâm vào đến... em muốn... A a...”

“Xin lỗi, Duệ Duệ.” Tô Trạm một bên hôn khóe mắt Nghiêm Duệ, một bên hung ác đỉnh vào khoang sinh sản bí ẩn.

Khoang sinh sản nóng ướt chặt khít nhu thuận mở ra nghênh tiếp côn th*t nổi ra gân xanh, lại đau lại tê sung sướиɠ bức Nghiêm Duệ rơi nước mắt. Cậu biết ngày hôm nay chịu đựng khuất nhục cùng thống khổ cũng là vì có thể được Tô Trạm ngày sau tin tưởng mình, chính mình bị thương càng nặng, Tô Trạm sẽ càng đau lòng, Tô Địch sẽ càng thêm chết không có chỗ chôn.

Nghiêm Duệ đem môi dưới cắn ra máu, Tô Trạm cạy mở hàm răng cậu, bá đạo mà thâm tình nói rằng: “Đừng nhẫn nhịn, gọi ra. Để cho bọn họ biết, anh không chỉ có cùng em đăng ký kết hôn, anh còn muốn thao lớn bụng em!”

“A... Tô Trạm... cứng quá...” Tiếng kêu nhu mềm đến chảy nước, gậy th*t đỏ đậm ở giữa đùi trắng như tuyết đâm rút cực nhanh, mông hồng cùng cơ bụng cứng rắn của Tô Trạm dính chặt vào nhau gió thổi không lọt, hình ảnh da^ʍ mị làm người miệng khô lưỡi khô.

“Duệ Duệ, em sẽ không để cho em chịu ủy khuất.” Tô Trạm nâng lên cái mông người kia lên, thân thể treo lơ lửng không kìm lòng được đem gậy th*t nóng hừng hực nuốt đến càng sâu. Khoang đạo so với Omega nhỏ hơn rất nhiều mất công sức phun ra nuốt vào hạ thân tráng kiện, bên trong ấm nóng tim gan, khiến người ta hận không thể vĩnh viễn chờ ở bên trong.

Nghiêm Duệ Ý thức mơ hồ hôn lên khóe môi Tô Trạm, mang theo thanh âm nức nở lại mềm ngọt: “Em không có... A ô, chỉ cần cùng với anh, chờ ở bên cạnh anh là tốt rồi... Thật thoải mái, muốn bị làm đến mang thai...”

“Ừm, nơi nào cũng đừng đi.” Tô Trạm đột nhiên rút ra hơn nửa đoạn côn th*t, sau đó đánh trống ra trận đâm đến đáy khoang sinh sản, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn vào bên trong: “Chỉ cần chờ ở bên cạnh anh là tốt rồi.”

Tiếng kêu khóc nhu nhược trêu người vang vọng ở bên trong phòng, ba Tô nghe được mặt lúc đỏ lúc trắng, Tô Trạm rõ ràng chính là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông. Tô Địch đầy bụng tức giận không cách nào ở trước mặt ba Tô thể hiện ra, bằng không nỗ lực trước giờ sẽ thành công cốc, chỉ có thể đem phẫn nộ hóa thành nước mắt: “Ba, anh hai thực sự hơi quá đáng... anh ấy biết rõ, biết rõ con yêu anh ấy... “

Editor: thằng hãm lol!

Beta: Bềnh tễnh nèo UwU

Tô Trạm ở trên da Nghiêm Duệ lưu lại hàng loạt dấu hôn sâu cạn khác nhau, dương v*t đã bắn một lần vẫn vừa cứng vừa lớn, khoang sinh sản bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vang tiếng òm ọp. Nghiêm Duệ hai chân uốn lượn quỳ gối trên giường, bở mông uốn lượn dập dờn, bị Tô Trạm nắm ở lòng bàn tay tùy ý đùa bỡn, trong khoang cảm giác tê dại nóng hừng hực làm cậu khó chịu đến run cầm cập: “Thật tê... bị thao hỏng rồi...”

Tô Trạm lấy hai cánh tay mảnh khảnh của cậu, Nghiêm Duệ thân hình xụi lơ dựa vào l*иg ngực rắn chắc, hai đầu gối run rẩy quỳ gối trên giường, bờ mông non mềm cùng tảng lôиɠ ʍυ liên tục ma sát. Một bàn tay liên tục mò mẫm bụng mềm, Tô Trạm có chút thô bạo chọc khuấy khoang sinh sản, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ – dịch ruột non theo chỗ tiếp hợp chảy xuống: “Thật muốn mua cái l*иg sắt đem em nhốt lại, mỗi ngày đem em ra ***, thao em đến mang thai mới thôi!”

Tỷ lệ mang thai của Beta rất thấp, điểm ấy Nghiêm Duệ so với ai khác đều rõ ràng. Cậu và Tô Trạm cùng nhau cũng sắp một năm, làm không ít, hơn nữa Tô Trạm mỗi lần đều bắn bên trong, vậy mà đến chút dấu hiệu mang thai cũng không có, hay là cậu thật sự không có cách nào mang thai.

“Lỡ... em phải làm sao nếu thực sự không thể?” Thanh âm của Nghiêm Duệ nghe có chút oan ức: “Em là Beta... Hết cách rồi, ưʍ... “

Tô Trạm khắc niết mặt nghiêm Duệ, hôn sâu, thở dốc nói rằng: “Không liên quan, coi như không thể mang thai, anh chỉ cần có em là đủ rồi.”

Tô Trạm cảm thấy, Nghiêm Duệ có thể cho, hắn đều đồng ý không chút do dự tiếp nhận, Nghiêm Duệ không thể cho, hắn có thể vứt bỏ hết tất cả, ở bên cậu.