Thiên Vị

Chương 24

Hàn Trường Thanh tay chân lạnh ngắt, cả người giống như mất hồn mà ngồi trên ghế sofa, mặc kệ Cố Lương nói gì cũng không có phản ứng. Cố Lương không ngừng thổi khí, dùng sức xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của cậu: “Trường Thanh! Em đừng làm anh sợ.”

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng khiến Hàn Trường Thanh khó chịu đến cực điểm, cậu không biết mình vì lời nói kia của Tô Trạm mà khổ sở, hay vì Cố Lương lừa gạt mà khổ sở.

Hàn Trường Thanh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Cố Lương cũng sẽ lừa cậu.

Cố Lương không sợ trời không sợ đất, duy nhất sợ Hàn Trường Thanh. Hắn sợ y khổ sở, sợ y rời đi, sợ y còn yêu Tô Trạm. Mỗi chuyện liên quan đến hàn Trường Thanh đều khiến hắn lo lắng sợ hãi.

“Anh…” Hồi lâu sau, Hàn Trường Thanh cuối cùng cũng bớt giận, thân thể lại không thể khống chế mà run lên: “Thật sự cùng Nghiêm Duệ quen nhau?”

Cố Lương lẳng lặng đánh giá Hàn Trường Thanh một lúc, không trực tiếp trả lời nghi hoặc của đối phương, ngược lại hỏi: “Em tin anh không?”

Hàn Trường Thanh giật giật môi, cơ hồ sắp buột miệng thốt ra, ở thời khắc mấu chốt lại đột nhiên im bặt, lúc này cậu rốt cục không thể thờ ơ được nữa.

“Em không tin anh.” Cố Lương nắm thật chặt tay Hàn Trường Thanh. Tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Đáp án của anh còn quan trọng sao?”

Cố Lương nói không sai, mặc dù hắn hoàn toàn phủ nhận lời Tô Trạm nói, nhưng những thứ trong lòng Hàn Trường Thanh kia cũng không có khả năng trừ bỏ tận gốc. Trước kia, cậu sở dĩ có thể tin tưởng Tô Trạm, chính là vì hai người đều không giấu giếm nhau điều gì. Loại tín nhiệm này, nếu như có một bên che giấu bên còn lại thì nó sẽ sụp đổ.

Hàn Trường Thanh hít sâu một hơi, tim như bị dao cắt: “Cho nên anh ngay cả gạt em cũng không muốn sao?”

Hai người đúng là ông nói gà bà nói vịt. Cố Lương vốn là muốn Hàn Trường Thanh tiếp tục tin tưởng hắn, mà Hàn Trường Thanh thì lại nghĩ hắn cho dù là lừa gạt mình cũng tốt hơn là không giải thích gì hết. Hai ngời dùng phương thức mà mình cho là tốt nhất, dốc hết sức lực mà yêu đối phương, lại chưa ai từng nghĩ đến đó có phải là phương pháp lý tưởng với người kia hay không.

“Anh sẽ không lừa em.” Cố Lương nhìn vào mắt Hàn Trường Thanh gằn từng chữ một: “Trước kia không, hiện tại không, sau này cũng sẽ không!”

Hàn Trường Thanh rốt cục không thể nhịn được nữa, y hất tay Cố Lương ra, cảm xúc bộc phát không thể vãn hồi: “Vậy anh vì sao không trả lời câu hỏi? Vẫn là nói ngày đó lúc em hỏi anh, anh cùng Nghiêm Duệ ở khách sạn có phải đã xảy ra việc gì hay không, anh đã bắt đầu gạt em?”

Đối mặt với Hàn Trường Thanh lên án rõ ràng, tâm Cố Lương giống như bị ném vào chảo dầu. Hắn muốn giải thích, nhưng nghĩ đến việc nếu để cậu biết được chân tướng, việc trả thù Tô Địch sẽ không thể thực hiện đúng kế hoạch. Hắn tuy rằng không tiếp tục hợp tác với Nghiêm Duệ nữa, nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ không trả thù Tô Địch.

“Tất cả mọi người trong thiên hạ này có thể hoài nghi tình cảm của anh với em.” Môi mỏng của Cố Lương hé mở, mắt đen đậm như mực nhìn thẳng vào Hàn Trường Thanh, đáy mắt là thâm tình người khác không thể nhìn thấu: “Trường Thanh, chỉ có em thì không thể.”

Chỉ có Hàn Trường Thanh biết, Cố Lương phải nuốt xuống bao nhiêu xương máu, mới đổi lấy một chút nhượng bộ của cha Cố. Năm đó vì có thể giữ Hàn Trường Thanh ở bên người, Cố Lương bị cha Cố kéo đến từ đường Cố gia, chịu đánh ba mươi roi. Nếu không phải lão quản gia quỳ xuống xin tha cho hắn, chỉ sợ cha Cố không đánh hắn tới xin tha là tuyệt đối không bỏ qua.

Ba mươi roi kia làm Cố Lương suốt một tháng nằm trong bệnh viện. Hàn Trường Thanh chạy đến bệnh viện nhìn thấy chính là trên người hắn vết thương da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa khiến người xem cũng không đành lòng. Đến nay trên lưng Cố Lương vẫn còn vết thương nhạt màu, đó là minh chứng tình yêu của hắn với Hàn Trường Thanh.

Bị ghen tị làm mờ lý trí, Hàn Trường Thanh tức khắc tỉnh táo lại, nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt ào ạt rơi xuống. Hắn tay chân luống cuống mà lau mặt, giống như đứa trẻ làm việc sai, không ngừng nỉ non: “Em không biết làm sao bây giờ…. Cố Lương, em không biết…”

Đang lúc Cố Lương cho rằng mình lại hữu kinh vô hiểm mà vượt qua cửa này, lại nghe cha Cố thông báo tháng sau sẽ cử hành nghi thức đính hôn, lúc này đang ngồi máy bay đến thành phố A, hưng phấn gặp mặt ba Nghiêm cùng bàn chuyện đính hôn.

Giống như Nghiêm Duệ dự đoán, muốn rời khỏi, đã muộn.

Tô Trạm ngây ngốc về đến nhà, nhìn thấy Tô Địch im lặng ngồi trên sofa trong phòng khách, đá cẩm thạch lát nền phản xạ ra bảy sắc cầu vồng. Tập trung nhìn kỹ mới phát hiện cách đó không xa có một cái di động vỡ nát, chắc là vì bị rơi trên đất nên mảnh nhỏ bắn tung tóe khắp nơi.

“Sao lại thế này?” Tô Trạm liếc nhìn di động đã nát bấy hỏi.

Tô Địch hơi ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng, nhìn dáng vẻ giống như vừa khóc xong.

Tô Trạm cho rằng Tô Địch ở trường bị bắt nạt, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Ở trường bị bắt nạt sao?”

“Anh cùng Nghiêm Duệ tối qua ở cùng nhau.” Ngữ khí Tô Địch cực kỳ chắc chắn, giống như đã nhận định Tô Trạm tối qua nhất định là ở cùng với Nghiêm Duệ, mặc cho đối phương chưa hề giảo biện.

Lúc này Tô Trạm hiếm khi không có phủ nhận, nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu: “Không sai.”

Lửa giận xông thẳng lên đầu, Tô Địch một phát từ sofa đứng lên, hét lớn: “Anh nói đã chia tay với hắn! Anh gạt em!”

“Tiểu Địch, đây là chuyện của người lớn, em vẫn là con nít, không cần nhúng tay.” Bất cứ lúc nào, Tô Địch ở trong mắt Tô Trạm vĩnh viễn là một đứa bé không lớn lên.

“Em đã không còn là trẻ con!” Tô Địch giống như phát tiết mà gào lên: “Anh có thể không cần lúc nào cũng coi em là trẻ con được không?!”

Tô Trạm cảm thấy Tô Địch có chút không thể nói lý, vừa rồi bị lời Nghiêm Duệ nói khiến cho tâm thần không yên, hiện tại cũng không có tâm tư đi an ủi em trai bị chiều đến hư, khẩu khí có chút cứng rắn: “Em hiện giờ đang mất bình tĩnh, chờ bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện.”

Nói rồi, Tô Trạm đứng dậy định về phòng nghỉ ngơi một lát, lại không ngờ Tô Địch xông lên phía trước, từ sau lưng ôm lấy eo hắn, tình cảm che giấu nhiều năm trong một khắc buột miệng thốt ra: “Anh. Em yêu anh. Anh vì sao lại không biết chứ?”

Tô Trạm đột nhiên xoay người, sắc mặt biến thành màu đen đẩy Tô Địch ra: “Em nói hươu nói vượn gì thế? Chúng ta là anh em!!”

“Chúng ta căn bản không có chung huyết thống. Không phải sao?” Tô Địch lớn tiếng gào lên.

Thanh âm bén nhọn của Tô Địch chợt cao chợt thấp quanh quẩn trong phòng khách yên tĩnh, Tô Trạm ngơ ngẩn nhìn hắn, đồng tử tối đen kịch liệt co rút, môi mỏng cơ hồ mím thành một đường thẳng, hơn nửa ngày mới lạnh lùng hỏi: “Ai nói cho em?”

“Ba mẹ đều nói với em. Anh còn định gạt em sao?”

Tô Trạm đột nhiên nhớ đến lúc trước nói chuyện với ba Tô, đối phương trong điện thoại chỉ nói qua loa, xem ra mục đích lần về nước này của Tô Địch ba Tô cũng biết, vậy mà ông ấy lại không ngăn cản, quả thực quá hoang đường.

“Tiểu Địch, em nghe cho rõ. Anh mặc kệ em cùng ba nghĩ thế nào, em vĩnh viễn đều là em trai của anh, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi. Hiểu chưa?”

Tô Trạm yêu thương Tô Địch chỉ giới hạn ở tình huynh đệ, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ vượt qua ranh giới.

“Không có khả năng, anh không có khả năng một chút tình cảm đối với em đều không có!” Tô Địch không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc, hắn khóc như lê hoa đái vũ, nắm lấy tay Tô Trạm: “Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, anh đối với em luôn tốt hơn so với người khác, anh không có khả năng không yêu em… Chỉ là chính anh không phát hiện mà thôi!”

Tô Trạm không ngờ tới mình đối tốt với Tô Địch, ngược lại thành nguyên nhân khiến đối phương yêu mình. Hắn bình tĩnh khuyên nhủ: “Tiểu Địch, anh đối tốt với em là vì em là em trai của anh, cũng không phải vì nguyên nhân khác. Vô luận là trước đây, hiện tay hay là về sau, chúng ta đều là người một nhà.”

“Em không cần làm người nhà của anh!” Tô Địch khàn giọng mà khóc, âm thanh phảng phất có thể phá nhà.

Tô Trạm trầm mặc quyết tâm, kéo tay Tô Địch ra, mặt đầy lạnh băng nói: “Vậy chúng ta đây liền cái gì cũng không phải.”

Tô Địch trợn to đôi mắt đầy nước mắt, giống như không thể tin mà nhìn Tô Trạm – người luôn ôn nhu như nước đối với hắn.