Cố Lương chọn chế độ loa ngoài, thuận tay để điện thoại một bên, nâng hai chân thon dài của Hàn Trường Thanh lên, cái mông thuận theo treo ở giữa không trung, dũng đạo kịch liệt co rút nhanh, giống như muốn đuổi côn th*t phiền lòng ra ngoài.
“Không sao đâu, chúng ta cũng không phải người lạ.”
Con ngươi màu đen của Cố Lương sâu thẳm phiếm ý cười, tiến đến bên tai Hàn Trường Thanh nói nhỏ: “Bên dưới co rút nhanh như vậy, muốn anh lại làm mạnh thêm một chút đúng không?”
Hàn Trường Thanh bị tin tức tố trên người y làm cho đầu óc choáng váng, bất chấp giờ phút này tư thế có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, mắt đẫm lệ liều mạng gật đầu, giây tiếp theo khoang sinh sản trống rỗng đã bị lấp đầy, kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào khiến da đầu run lên
Nghiêm Dật nghĩ thầm rằng, tháng sau Nghiêm Duệ sẽ cùng Cố Lương đính hôn, hai người ở cùng một chỗ cũng không có gì không ổn, liền không hề cự tuyệt ý tốt của Cố Lương: “Vậy làm phiền anh.”
Cuộc gọi kết thúc, không bị làm phiền nữa, Cố Lương bắt lấy hai chân thon của Hàn Trường Thanh mạnh mẽ đi vào. Hậu huyệt bị tính khí ma sát đến chảy nước, y quay cầu qua, cắn gối. Nước mắt khẽ rơi xuống, những chỗ mẫn cảm trên cơ thể đều bị người đàn ông kia cắn qua vừa sưng vừa xót, nhưng đồng thời cũng là kɧoáı ©ảʍ khó nói thành lời.
Qυყ đầυ thô to không kiêng dè thám hiểm đường vào bí mật, Hàn Trường Thanh mơ hồ rên lên câu dẫn hắn: “Thoải mái, lớn quá… Cố Lương, anh làm sâu quá…khoang sinh sản sắp vỡ rồi.”
Cố Lương hít sâu một hơi, hung khí vừa nhanh vừa mạnh đập vào từng thớ thịt, miệng không ngừng nói ra những lời ngọt ngào: “Bảo bối, anh thực sự chết với em mất. Khoang sinh sản bị anh làm sắp vỡ rồi, còn muốn anh làm nữa sao?”
“Mu… muốn…” Đôi mắt Hàn Trường Thanh ngập nước, đôi môi đỏ khẽ mở, trong đầu chỉ có Cố Lương: “Muốn anh làm em, làm chết em…”
Cố Lương cảm thấy mình sớm muộn gì cũng chết trên giường vì y. Đôi mắt hắn cong cong, vuốt vẻ cặp đùi trắng, Hàn Trường Thanh không ngừng vặn vẹo thân mình, ngực phập phồng, hay đầu v* đỏ hồng không ngừng đưa lên trước mặt hắn. Cố Lương ngậm một bên vào miệng, dùng sức mυ'ŧ, hi vọng sẽ có sữa chảy ra.
“Đau…đừng hút mạnh như vậy…không có gì mà.” Hàn Trường Thanh đáng thương nói.
“Đợi khi anh làm cho em mang thai, ở đây sẽ có sữa.” Cố Lương lại tiến vào mạnh mẽ hơn, không quan tâm cậu có thể chịu nổi hay không, côn th*t to lớn dùng sức chen vào nơi bí mật nhỏ bé.
Hàn Trường Thanh trợn to đôi mắt mờ sương, ngẩng cổ lên, gót chân quẫy đạp drap giường. Cố Lương mở to hai chân cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thi nhau chảy vào. Hàn Trường Thanh cảm thấy bụng mình rất trướng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại không ngừng bắn ra, tạo cho người ta cảm giác như mang thai.
“Ư, ưm…em mang thai rồi….” Hàn Trường Thanh không rõ là vui vẻ hay khổ sở, đỏ mặt lắc đầu: “Bụng to, nhiều lắm…còn nữa… Aaa… Cố Lương, bụng sắp vỡ rồi, ngừng lại đi.”
Khuôn mặt lên cao trào của Hàn Trường Thanh xinh đẹp không tưởng. Mồ hôi rịn ra che kín làn da phiếm hồng ôn nhuận như ngọc. Cố Lương vốn đã định ngưng, nhưng bộ dạng của cậu lại khiến du͙© vọиɠ hắn châm ngòi, mượn theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ một lần nữa lại tiến vào.
Hàn Trường Thanh còn chưa kịp thoát khỏi vòng tìиɧ ɖu͙© này, đã bị Cố Lương kéo vào một vòng mới. Trong mơ màng,Hàn Trường Thanh cảm giác được thân thể bị lật ra sau, tư thế làm từ phía sau khiến bụng cậu ma sát với giường. Bàn tay y ôn nhu vuốt ve bụng cậu, ghé vào tai cậu nói: “Bụng lớn bị anh làm có sướиɠ không?”
Lời nói của Cố Lương dường như có tác dụng, Hàn Trường Thanh thực sự cho rằng mình đang mang thai, phối hợp với người kia hô: “Sâu quá a….con… sẽ đυ.ng đến con…”
Nhìn dáng vẻ phối hợp của Hàn Trường Thanh, Cố Lương càng làm mạnh bạo hơn, mỗi lần đều đè vào chỗ sâu nhất trong khoang sinh sản. Vách thịt bị ma sát đến sưng đỏ. Hai người như dã thú động tình, không ngừng thay đổi tư thế. Hàn Trường Thanh càng về sau càng không kêu nổi nữa, thân thể trắng nõn vẫn không tiết chế mà vặn vẹo vô tình câu dẫn Cố Lương.
Hai loại tin tức tố hòa vào nhau trong không khí, triền miên quyện vào nhau mặc kệ thế giới bên ngoài. Cho đến khí tìиɧ ɖu͙© lắng xuống, bầu trời đã nổi lên ánh sáng bạc, Hàn Trường Thanh bị Cố Lương làm đến không khép chân lại được, sau huyệt không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ củaCơ Lương.
Cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, lấy thuốc bôi trong hộp thuốc ra xoa cho Hàn Trường Thanh. Lúc bôi thuốc, y cứ phát ra mấy tiếng nức nở nhỏ nhẹ, hắn nghe thấy xém chút không chịu nổi. Nhưng nhục huyệt đã sưng đỏ đến đáng thương không thể chịu nổi bất kỳ động tác nào nữa, Cố Lương bôi thuốc cho Hàn Trường Thanh xong, liền ôm người kia nói khẽ: “Trường Thanh, mấy ngày trước anh có mua một căn chung cư. Vài hôm nữa mình dọn nhà nhé, cứ ở đây mãi không tiện.”
Đầu óc Hàn Trường Thanh mơ mơ hồ hồ, cũng không nghe được Cố Lương nói gì, cậu dụi dụi người vào ngực y, gật đầu: “Ừm…”
Theo kế hoạch, Cố Lương định xử lý Tô Địch xong sẽ dẫn Hàn Trường Thanh về lại Anh. Chỉ là kế hoạch đột nhiên thay đổi, sự xuất hiện của Nghiêm Duệ đã hoàn toàn xoay chuyển cục diện mà Cố Lương đã tính toán lúc đầu, nhưng nghĩ lại đây cũng là một cơ hội không tồi, có thể ko cần phí công phí lực tính sổ với Tô Địch, lại có thể dạy cho nó một bài học nhớ đời.
Hàn Trường Thanh từ lần gặp Tô Trạm trước đây đến giờ có thường mơ thấy những chuyện lúc trước, những mảnh kí ức bị chôn vùi ở sâu tận trái tim cũng bị lôi ra. Cậu mơ thấy mình bị Tô Địch lừa đến bãi biển, phía sau có người chụp thuốc mê rồi đưa cậu đến một nhà xưởng bỏ hoang, xung quanh có bốn – năm alpha xa lạ cường bạo cậu. Hắn đứng một bên, trong tay là máy quay phim, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt, Hàn Trường Thanh không thể nào quên được nụ cười đó, cho đến khi cảm giác đau đớn nhấn chìm cậu tưởng chừng như chết đi.
Bởi vì bóng ma quá khứ, Hàn Trường Thanh đã từng có một thời gian dài không dám đến gần bất cứ alpha nào, kể cả người từng cứu cậu – Cố Lương. Nói đến cũng khéo, hôm ấy Cố Lương vừa lúc lái xe ngang qua bãi phế liệu. Bởi vì hắn biết bên cạnh có một đường tắt vắng người có thể đến công ty, cho nên cơ duyên đã cứu một Hàn Trường Thanh đang ngất xỉu bên vệ đường.
Cố Lương mới thiu thiu ngủ, đã nghe thấy tiếng nấc mơ hồ của Hàn Trường Thanh. Đôi mắt nhắm chặt chảy xuống từng dòng lệ, chắc chắn là đang mơ thấy ác mộng. Vết thương trên người có thể từ từ đóng vảy, nhưng vết thương trong lòng lại cứ mang theo cả đời, không ai có thể thoát ra được. Cố Lương nhẹ nhàng trở mình, hôn lên giọt nước mắt trên mặt Hàn Trường Thanh, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có anh đây.”
Bất an của Hàn Trường Thanh trong khoảnh khắc giảm đi rất nhiều. Cậu mở đôi mắt nặng nề, vươn tay ôm lấy Cố Lương, như tỉnh như mê mà nói: “Cố Lương, đừng rời xa em.”
Rất nhiều lúc, Hàn Trường Thanh cảm thấy bản thân mình rất ích kỉ. Cậu một bên cảm thấy Cố Lương không nên cuốn vào mối quan hệ của mình, một bên lại không muốn buông y ra. Cậu tàn nhẫn không cho Cố Lương tiêu ký bản thân mình vì để bảo toàn khoảng cách giữa cả hai; như vậy, nếu một khi y thật sự muốn rời đi, cậu cũng có thể an lòng rút lui.
Nhưng, tất cả chỉ là cách nghĩ của riêng Hàn Trường Thanh. Từ giây phút cậu tỉnh lại trong bệnh viện, Cố Lương đã chẳng còn muốn rời xa người này nữa. Những năm tháng ở bên cạnh Hàn Trường Thanh, y đã không thể buông tay cậu được nữa. Trong giới kinh doanh ở Anh, quan hệ của Cố Lương và Hàn Trường Thanh ai cũng biết, đây cũng là lý do tại sao ba Cố đồng ý cho hắn về nước phát triển. Ông nghĩ có thể mượn cơ hội này để tác hợp cho Nghiêm Duệ và con ông, như vậy cũng tính là trừ được hậu hoạ Hàn Trường Thanh.
Chỉ là ba Cố không tài nào nghĩ tới được, Nghiêm Duệ đã phát hiện ra quan hệ của Cố Lương và Hàn Trường Thanh nhanh như vậy. Trong lúc hai gia đình đang vui vẻ chuẩn bị kết thông gia, hai người đã sớm sau lưng bắt tay nhau, vì lợi ích riêng mà tính kế.
Tô Địch chính là cội nguồn của cơn ác mộng đeo bám Hàn Trường Thanh, Cố Lương cảm thấy chỉ cần tiêu diệt được con sâu này, tình cảm của hắn và cậu mới có thể vẹn toàn. Tuy trải qua quá khứ đáng, nhưng Hàn Trường Thanh vẫn giữ lại được một trái tim đầy thuần khiến, đây cũng là điểm mà hắn thích nhất ở cậu. Tất cả các Omega danh môn vọng tộc trong mắt Cố Lương đều là một đám phấn son dung tục, chẳng bằng một ngón tay của Hàn Trường Thanh.
Một alpha và một omega ở bên nhau, chính là mang ý nghĩa trởthành 1 gia đình. Ba Cố vô tình biết được quá khứ của Hàn Trường Thanh, nhiều lần bắt Cố Lương phải chia tay y, nhưng tính cách Cố Lương cực kì giống người mẹ đã mất của mình, khi đã quyết thì đánh chết cũng ko quay đầu. Cái gì sự nghiệp, cái gì tiền đồ, trong mắt Cố Lương đều chẳng đáng một xu.
“Được, anh sẽ không rời xa em.”