Thiên Vị

Chương 13

Khi Nghiêm Dật chạy vội vàng đến phòng giám sát, bảo vệ trực ban vẫn đang ngủ gật; cứ thế mà bỏ lỡ cảnh Tô Trạm và Nghiêm Dật tình nồng ý mật ở trong tháng máy.

“Khụ khụ!”

Người bảo vệ vốn đang còn ngái ngủ trông thấy Nghiêm Dật đến, trong thoáng chốc liền tỉnh hẳn, từ ghế căng thẳng đứng dậy: “Nghiêm thiếu gia!”

“Anh cứ đi trước đi, tôi cần xem xét video giám sát một lúc.” Nghiêm Dật chỉ vào màn hình lớn nói.

“Ngài bị mất món đồ nào sao? Để tôi giúp ngài kiểm tra video giám sát cho.”Bảo vệ hỏi lại.

Nghiêm Dật khoát khoát tay, nghiêm mặt nói: “Tự tôi làm cũng được. À còn nữa, chuyện tối nay tôi đến đây, anh không được nhắc với bất kỳ ai. Hiểu chưa?”

Người bảo vệ vội vội vàng vàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi Nghiêm thiếu gia. Vậy tôi đi trước, ngài cần thì cứ gọi tôi.”

Sau khi chắc chắn bảo vệ đã rời đi, Nghiêm Dật lập tức mở đoạn video giám sát trong thang máy ra. Y thấy Tô Trạm kéo Nghiêm Duệ vào thang máy, sau đó hai người nọ quấn quýt lấy nhau hôn môi. Hình như Nghiêm Duệ vẫn còn nhớ đến chiếc camera được lắp trong thang máy; ánh mắt ngập ngừng liếc về phía này một cái, sau đó cởϊ áσ khoác xuống che đi Tô Trạm, hoàn toàn giấu đi mặt của hắn ta.

Thang máy cuối cùng dừng lại ở tầng mười lăm, đó là tầng Nghiêm Duệ làm việc hằng ngày. Sau khi xác nhận được vị trí hai người bọn họ đang ở, Nghiêm Dật dứt khoát xóa luôn đoạn ghi hình Nghiêm Duệ và Tô Trạm thân mật trong thang máy để tránh hậu họa về sau. Những ngày này cha Nghiêm dặn đi dặn lại Nghiêm Dật phải trông coi y thật kĩ. Nếu để ông biết được người đàn ông mà Nghiêm Duệ rắp tâm bảo vệ sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tối nay, e là cả Nghiêm Duệ và Tô Trạm đều sẽ bị bắt lại không đi nổi.

Cho đến nay Nghiêm Dật vẫn không thể nào hiểu được, rốt cuộc Tô Trạm cho Nghiêm Duệ ăn bùa mê thuốc lú gì mà có thể khiến cho người anh trai xưa nay luôn tỉnh táo của anh như trở thành một con rối gỗ nói gì nghe nấy.

Ngay lúc đó trên bữa tiệc, cha Nghiêm vừa thoát được khỏi vài vị khách liền phát hiện ra hai đứa con trai của mình không thấy bóng dáng đâu nữa. Ban đầu ông thử gọi cho Nghiêm Duệ trước, thế nhưng chẳng có ai bắt máy. Đến lúc chuyển sang gọi cho Nghiêm Dật thì đợi mãi một lúc lâu sau đầu bên kia mới có người nhấc máy.

“Con và Nghiêm Duệ chạy đi đâu hết rồi?”Giọng nói cha Nghiêm có vẻ không vui.

Nghiêm Dật nhanh trí bịa ra một lời nói dối: “Anh uống hơi say nên con mang anh ra ngoài hít thở không khí một lát. Bọn con sẽ quay lại nhanh thôi.”

“Tại sao đi mà không biết báo một tiếng?” Cha Nghiêm nghe thấy thân thể Nghiêm Duệ không ổn liền dịu giọng hơn nhiều: “Nếu nó cảm thấy khó chịu thì cứ để nó nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại cũng được.”

“Vâng, con biết rồi.”

Phía cha Nghiêm cứ tạm thời giấu diếm cái đã. Chuyện quan trọng ngay lúc này là phải mang được Nghiêm Duệ quay về bữa tiệc, nếu không quá lâu thì cha Nghiêm sẽ nghi ngờ. Nghiêm Dật vội vội vàng vàng chạy lên tầng mười lăm, còn chưa đến văn phòng của Nghiêm Duệ thì anh đã nghe thấy trong hành lang vắng lặng vang lên tiếng ai đó nỉ non.

Mười ngón tay của Nghiêm Duệ cong lên bám chặt vào vách tường lạnh lẽo. Giữa hai cánh mông trắng nõn có một nhục bổng thô to đầy gân xanh cắm ra rút vào; mỗi lần đều đâm đến phần thịt huyệt mềm mại trong cùng, nhồi đầy dũng đạo không một khoảng trống. Vách huyệt non mịn hút chặt lấy nhục bổng, có thể phác họa rõ ràng từng đường gân xanh trên đó.

“Hức hức…Thô quá, cứng quá….” Mỗi lần qυყ đầυ thô to kia hung ác đâm vào mị thịt phía trong cùng, Nghiêm Duệ lại không nhịn được mà rên lên đầy dâʍ đãиɠ.

Hơi thở nóng bỏng của Tô Trạm phảng phất ngay bên tai cậu. Chiếc lưỡi thô ráp liếʍ cái cổ dài thanh mảnh, sau đó lại nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai đỏ ửng. Giọng nói trầm khàn gợi cảm kia gần như phá nát toàn bộ lý trí của y: “Hửm? Cái gì thô quá, cứng quá?”

“Nhục bổng…” Nghiêm Duệ cảm nhận được cự vật hung ác trong cơ thể mình dừng lại một lát. Cậu thèm thuồng vặn vẹo mông: “Đừng, đừng dừng lại… Tô Trạm, sâu hơn chút nữa~ Vẫn còn muốn…”

“Ha, sâu thế này rồi, em có sướиɠ không?” Tô Trạm hung ác đẩy mạnh tính khí. Miệng trực tràng chật hẹp bị dị vật đột ngột xông vào. Khoang bụng mềm mại giống như một cái miệng nhỏ mời gọi người ta, ngay lập tức không hề biết xấu hổ quấn chặt lấy qυყ đầυ thô cứng.

Kɧoáı ©ảʍ tê dại men theo xương sống truyền thẳng đến đại não. Nghiêm Duệ theo bản năng nâng cái mông mềm mại lên hứng chịu lửa dục của người đàn ông phía sau. Bụng trước trắng nộn bị dị vật đâm tới mức hơi gồ lên một khối nhỏ. Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy như nội tạng của mình đều bị người đàn ông này khuấy trộn.

“Sâu…. sâu quá!…. Sâu qu…quá rồi… đâm đến…. tận bụng rồi…” Nghiêm Duệ khẽ ngẩng đầu, nước bọt chảy từ khóe miệng đỏ thắm óng ánh rơi xuống. Theo lý mà nói cơ thể của Beta không thể thích ứng được với chuyện hoan ái bằng Omega, nhưng giờ phút này cậu nuốt trọn được cự vật khổng lồ kia của Tô Trạm, thậm chí còn tham lam dùng thịt trong huyệt đạo siết chặt lấy nó.

Tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng biến thành liều thuốc kí©ɧ ŧìиɧ hiệu quả nhất. Tô Trạm giữ chặt vòng eo của cậu, vũ khí to lớn không ngừng khai phá đến nơi tận cùng trong thân thể này. Nghiêm Duệ bị đâm liên tục đến mức thần trí không còn rõ ràng. Cậu tóm lấy cánh tay đang đặt trên eo mình, van xin một cách đáng thương: “Tô Trạm…. mặt… em không thấy mặt anh…”

Tô Trạm từ từ rút nhục bổng ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ ra, lật người Nghiêm Duệ lại. Trông thấy gương mặt khóc đến rối tinh rối mù của cậu, trái tim của hắn khó chịu như muốn nổ tung. Hắn cúi đầu âu yếm hôn lên khóe mắt ướt đẫm nước của cậu, dịu dàng an ủi: “Duệ Duệ, đừng khóc nữa.”

Nghiêm Duệ nhẹ nhàng mở rộng vòng tay ôm chầm lấy Tô Trạm. Đôi môi đỏ thẫm áp lên má người đàn ông này, vừa như làm nũng vừa như giải thích: “Chỉ có anh được thấy thôi, người khác còn lâu…”

“Tôi biết.” Tô Trạm ôm chặt lấy Nghiêm Duệ, ước gì được khảm cậu vào trong máu thịt của mình. Hắn liên tục hôn lên gương mặt cậu: “Duệ Duệ của tôi là ngoan nhất mà.”

Nghiêm Dật nghe thấy âm thanh liền vội chạy đến giờ bối rối đứng ở bên ngoài. Cho dù cách một cánh cửa, anh vẫn có thể ngửi rõ mùi hương thoát ra từ khe cửa kia. Đó là tin tức tố ở trên người Tô Trạm phát ra, đó là hơi thở thuộc về Alpha.

“Ưm a…Thoải mái quá, lại… lại to hơn rồi…”

Tiếng khóc nức nở của Nghiêm Duệ kéo Nghiêm Dật quay về thực tại trong phút chốc. Anh điên cuồng đập cửa: “Tô Trạm! Con mẹ nó anh thả anh trai tôi ra ngay.”

Tô Trạm lạnh lùng liếc về phía cánh cửa đang rung lên khe khẽ kia. Không những không ngừng lại mà còn đâm rút càng lúc càng hung ác hơn. Nghiêm Duệ hoàn toàn phớt lờ Nghiêm Dật đang nổi điên ở ngoài cửa, ôm lấy cổ Tô Trạm không buông: “Không muốn dừng lại! Tô Trạm…. không muốn…em muốn anh.”

Nghiêm Dật hai mắt mở to, con người đen sẫm kịch liệt co lại. Anh không dám tin vào tai mình.

“Nghiêm Duệ! Anh điên rồi!” Nghiêm Dật nện một quyền lên cánh cửa, khung tranh đang treo trên tường cũng vì chấn động này mà lung lay.

Chỉ có Nghiêm Duệ biết rằng bản thân mình không điên. Tất cả những gì cậu làm đều là vì muốn Tô Trạm có thể cam tâm tình nguyện yêu cậu. Bề ngoài có vẻ như cậu rất ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhưng thực tế Nghiêm Duệ cậu mới là người lôi kéo Tô Trạm; gây ảnh hưởng đến hắn lúc nào không hay. Khiến hắn từng bước từng bước chìm sâu vào mà chẳng kịp nhận ra.