Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 195: Quân phản loạn

Mọi người lập tức giải tán, trong thành lại truyền đến tiếng động binh đao, càng lúc càng lớn. Khương Hằng chạy như bay đến trong điện, hô: "Tằng Vanh đâu?! Tằng Vanh đi đâu vậy?!"

Trấp Lung vội vàng tiến vào trong điện, Giới Khuê một tấc cũng không rời, đi theo bên người hai người, quét mắt nhìn một vòng trong điện.

Chu Du bước nhanh vọt vào, lớn tiếng nói: "Bọn họ đã tới! Binh mã chúng ta ở đâu?"

Khương Hằng nhanh chóng quyết định nói: "Thông tri Vệ Bí, đem toàn bộ quân coi giữ an bài đến trên tường thành đi, Võ Anh công chúa sẽ đến!"

Trấp Lung nói: "Gọi toàn bộ quan viên đều tiến vào."

"Không!" Khương Hằng nói, "Lúc này không thể trập trung mọi người ở một chỗ."

Cùng lúc đó, ngoài cung bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ba người ngay tức khắc im lặng.

"Vệ Bí ở đâu?" Khương Hằng đột nhiên cảm thấy có điềm xấu.

"Ta không biết." Trấp Lung nói, "Giới Khuê, ngươi đi xem."

"Không," Giới Khuê nói, "Nhiệm vụ hàng đầu của ta, là bảo hộ Khương...... Bảo hộ hai ngươi an toàn, bắt đầu từ bây giờ, không thể đi đâu cả."

"Không đúng." Khương Hằng bỗng nhiên nghĩ tới một ý nghĩ không ổn, nhưng điều này không hợp với lẽ thường! Vệ Bí không cần phải tạo phản, nhiều thế hệ Vệ gia đều nguyện trung thành với nhà họ Trấp, cho dù là Vệ Trác thì cũng nghe lệnh Trấp Tông, vì sao lại muốn làm phản?

Ngoài điện, tiếng la hét đã đến gần, mũi tên ngay lập tức bay vào, Khương Hằng thầm nghĩ may mắn không có triệu tập quần thần, lập tức ôm lấy Trấp Lung bay vọt một cái, lăn đến sau vương án, một chân đá lên án gỗ, ngăn cản mũi tên bay tới.

Giới Khuê tháo xuống kiếm Liệt Quang, xoay kiếm trong tay, quát: "Trong điện liền giao cho ngươi!"

Ngay sau đó, Giới Khuê hóa thành một cái bóng, xông ra ngoài.

Trấp Lung nói: "Lý Cận chỉ dẫn theo hai ngàn người, không có khả năng! Trừ khi Vệ Bí đã chết!"

"Nhất định đã xảy ra chuyện." Khương Hằng đáp, "Nhân lúc Giới Khuê giữ chân bọn họ, chúng ta nên mau rời khỏi."

Mục tiêu của kẻ địch vô cùng rõ ràng, tức là nhằm vào khi hội minh sắp kết thúc, muốn bất ngờ làm khó dễ, nhưng triều đình sớm đã mệnh lệnh cho Vệ Bí bảo vệ toàn bộ những nơi hiểm yếu trong thành, khả năng duy nhất chính là Vệ Bí đã bị ám sát!

Trong cung ngay tức khắc đại loạn, may mà không có cháy, tiếng kêu la thảm thiết ngoài cung liên tiếp truyền tới, Đại quân cầm trong tay cường nỏ, đang muốn đánh vào trong điện Lạc Dương, lại không cùng Giới Khuê chính diện giao chiến, không ngừng bắn tên. Giới Khuê gϊếŧ mấy người, thấy rõ tuyệt đối không thể liều mạng, tánh mạng của mình gắn bó với an nguy của Khương Hằng cùng Trấp Lung.

"Để ý trên đầu!" Giới Khuê quát.

Khương Hằng ngẩng đầu, chỉ thấy mái ngói trên đỉnh điện bể tan tành, giáp sĩ phi thân xuống, Khương Hằng nhắm chuẩn vị trí, một kiếm đi qua, kiếm Thiên Nguyệt đâm vào giáp như như tờ giấy, máu tươi văng khắp nơi.

Trấp Lung run rẩy, liếc nhìn ra ngoài điện một cái, hô: "Chạy!"

TruyenHD

Giáp sĩ càng ngày càng nhiều, tất cả đều là binh mã nước Đại, Trấp Lung lập tức không nói hai lời, kéo Khương Hằng chạy vào sau điện. Giới Khuê biết chính điện không thủ được nữa, xoay người vọt vào trong điện, đuổi ở phía sau hai người.

Khương Hằng chạy vội thở hổn hển, quát: "Mục đích của Lý Cận, chính là cùng Lý Tiêu nội ứng ngoại hợp......"

"Ta biết!" Trấp Lung rốt cuộc đã toàn minh bạch, chuyện tới trước mắt, cho dù Khương Hằng đã tính toán kỹ lưỡng, thì vẫn trúng bẫy của Cơ Sương.

Giáp sĩ trước mặt càng ngày càng nhiều, thủ hạ Lý Cận thế nhưng dốc toàn bộ lực lượng công vào vương cung, mà Ngự lâm quân lại chẳng biết đi đâu. Giới Khuê ở trong hoa viên dừng lại bước chân, lướt qua hai người, che ở trước người Khương Hằng.

Vào lúc đó, sau lưng giáp sĩ nước Đại, lập tức vọt tới một nhóm người khác.

Đó là lần đầu tiên Khương Hằng thấy Long Vu ra tay, chỉ thấy võ bào Long Vu tung bay hóa thành một một đường sáng nhạt, mà Giới Khuê nhìn thấy cơ hội, nổi giận gầm lên một tiếng, vung tới trường kiếm!

Long Vu vung ra trường kiếm, cùng Giới Khuê giống như hai đường ánh sáng đan xen vào nhau, vừa nghiêng thân, phá tan Đại quân vây quanh, ngay tức khắc máu tươi vẩy ra. Mười mấy tên giáp sĩ ngã xuống đất, hiện ra Lương Vương mười hai tuổi một tay nắm tay Triệu Thông, một tay cầm kiếm.

"Nghe được chính điện có biến," Long Vu thu kiếm nói, "Cho nên tới xem qua."

Khương Hằng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Các ngươi nên đi nhanh lên."

Khương Hằng ý bảo đi theo hắn, vì thế mọi người bước nhanh rời đi hoa viên, đi tới trắc điện, từ chỗ cửa Đông vương cung ra khỏi cung, nhưng mà nửa đường lại nhảy ra mấy trăm giáp sĩ, mấy người chỉ phải rút kiếm chống đỡ, Khương Hằng quát: "Giới Khuê! Bảo hộ y! Đừng để ý ta!"

Võ nghệ Trấp Lung còn không bằng Khương Hằng, thật sự khó có thể chống đỡ. Long Vu lại gϊếŧ được mấy người, cánh tay đã có chút hết sức, vũ khí của y không bằng Thiên Nguyệt cùng Liệt Quang, chém lên áo giáp rất khó, Khương Hằng liền đem kiếm Thiên Nguyệt ném cho y.

"Không khách khí!" Khương Hằng nói, "Cảm ơn nhiều!"

"Không khách khí." Long Vu ngưng thần nói, "Bảy năm trước, Lạc Dương luân hãm ta không ở trong trận chiến, không có bảo hộ thiên tử đời trước, hiện giờ cũng nên chuộc tội."

"Triệu Tuệ đâu?" Trấp Lung hỏi.

"Không biết." Long Vu hiển nhiên đối với vị công chúa này cũng thực đau đầu, đáp, "Võ công của nàng được Triệu Linh chân truyền, nhất thời nhất định không có việc gì, trước chiếu cố tốt bản thân chúng ta, đi thôi!"

Giáp sĩ càng ngày càng nhiều, trên người Khương Hằng đều là máu tươi, may mà vọt tới ngoài cửa đông, nhưng mà vào lúc này, càng nhiều binh lính ầm ầm gϊếŧ vào, ngay sau đó, xung quanh trên tường cung tất cả đều là Ngự lâm quân!

Trấp Lung như trút được gánh nặng, nhưng mà ngay sau đó, Ngự lâm quân lại đồng thời cầm nỏ, chỉa vào trước cửa Đông, vây quanh quốc quân chính mình.

Trấp Lung ngay lập tức trời đất quay cuồng, hai mắt biến thành màu đen, tình huống xấu nhất đã xảy ra.

"Vì sao?!" Trấp Lung nói, "Rốt cuộc là vì sao?!"

"Gϊếŧ Khương Hằng!" Một người thủ lĩnh ngự lâm quân từ trong đám người đi ra, hô, "Không được thương tổn Vương bệ hạ!"

Khương Hằng: "......"

Trấp Lung lập tức che ở trước người Khương Hằng, giận dữ hét: "Vệ Bí đâu! Bảo y ra đây gặp ta!"

Toàn bộ ngự lâm quân đều nhìn Trấp Lung cùng Khương Hằng, yên lặng không lên tiếng, Giới Khuê lại cầm kiếm Liệt Quang trong tay, tìm kiếm cơ hội đột phá vòng vây.

"Từ từ." Khương Hằng thấp giọng nói, đưa tay đặt ở trên cánh tay Giới Khuê, vỗ nhẹ, ý bảo y không cần ra tay.

"Các ngươi đi trước," Khương Hằng lại nhìn Long Vu nói, "Bảo vệ tốt cho Lương Vương cùng Trịnh vương."

Tất Thiệu nói: "Nếu đã gật đầu, chúng ta chính là minh hữu, không có đạo lý mặc kệ minh hữu của mình."

"Ta chưa chắc đã chết đâu," Khương Hằng nói, "Nghe lời, Tất Thiệu."

Bỗng nhiên hắn nhìn mọi người hô lên: "Thả Lương Vương, Trịnh Vương cùng Long tướng quân rời đi! Đây là cái lễ nghĩa gì?!"

Đội trưởng Ngự lâm quân kia tiến đến xin chỉ thị, Long Vu ở trong thành cũng có quân đội trú đóng, nếu không tạm thời thỏa hiệp, chỉ sợ hỗn chiến sẽ nổi lên biến số, vì thế quân đội tránh ra một cái đường, tùy ý cho Long Vu mang theo Lương Vương cùng Trịnh Vương an toàn rời đi.

Dù sao không cần thiết phải lấy tánh mạng của bọn họ, cho dù bắt lại làm con tin, Vệ Bí cũng xử lý không được.

Tất Thiệu đi ra trước vòng vây, quay đầu lại nhìn, môi Khương Hằng giật giật, ý tứ kia là "Sau này còn gặp lại".

"Giới Khuê." Khương Hằng thấp giọng nói.

Giới Khuê xanh mặt, không có nhìn Khương Hằng, Khương Hằng ở trên lưng y viết xuống mấy chữ, Giới Khuê giống như đã hạ quyết tâm, ngay lập tức bứt thân lui ra.

Nhưng Ngự lâm quân không có bắn tên, Giới Khuê nhảy lêи đỉиɦ điện, vượt nóc băng tường mà đi.

Trấp Lung hít sâu, Khương Hằng lại nói: "Bảo Vệ Bí tới gặp chúng ta, có chuyện muốn nói với y."

Lời vừa ra, Khương Hằng thế nhưng không sợ chút nào, nắm tay Trấp Lung, xoay người vào trong trắc điện.

Ngự lâm quân lập tức vây quanh lên, bao vây toàn bộ trắc điện, còn có nhiều người xông lêи đỉиɦ điện, giam lỏng hai người.

Trong điện đặt chín cái đỉnh lớn mới đúc lại, dự tính sau khi Trấp Lung đăng cơ, dịch đến trong tông miếu, hiện giờ cả điện trống không, hai người Khương Hằng cùng Trấp Lung đứng trước cái đỉnh lớn nhất kia.

"Y phản bội." Khương Hằng nói.

Trấp Lung gật đầu, lấy lại tinh thần, nói: "Nếu người duy nhất trong triều đình sẽ không phản bội, nhất định là y, ta không biết là vì sao."

Khi nói chuyện, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, đúng là Vệ Bí, hai người quay đầu, chỉ thấy Vệ Bí thong thả đi vào, người hầu cận vây quanh lên tách ra Khương Hằng cùng Trấp Lung.

"Vương bệ hạ." Vệ Bí hành lễ với Trấp Lung nói.

Trấp Lung nhìn chăm chú Vệ Bí, vô cùng lạnh nhạt.

"Ai bảo ngươi tới?" Trấp Lung nói.

"Chắc là Sương công chúa?" Khương Hằng trấn định nói, "Nếu ta đoán không sai, trước khi nàng đi sứ, liền đã cùng ngươi nghị định, đúng không?"

Vệ Bí nở nụ cười, nói: "Khương đại nhân luôn thông minh như vậy, Lý Cận mai phục, cũng là do nàng bố trí."

"Vì sao?" Khương Hằng nói, "Ngươi thân là thần Ung, ta cùng ngươi không oán không thù."

"Bởi vì ngươi cần thiết phải chết." Vệ Bí nhìn Khương Hằng, lại nhìn Trấp Lung nói: "Bệ hạ, ngươi không gϊếŧ hắn, hắn thực mau liền sẽ gϊếŧ ngươi, Nhϊếp Hải sẽ thay hắn ra tay, ta là đang bảo hộ Ung thất, bảo hộ vương thất tương lai mà Vệ gia ta đời đời trung thành."

"Câm miệng cho ta!" Trấp Lung giận dữ hét.

Khi nghe được lời này, Khương Hằng liền đã minh bạch, trong trận doanh Trấp Tông trước đây, Vệ Bí là một người cuối cùng biết chuyện.

"Ngài không biết," Vệ Bí nói, "Ngài vẫn luôn chẳng hay biết gì, tiểu tử này hiện giờ muốn lại tiếp tục lừa ngài, ngài biết hắn là ai không?"

Trấp Lung ngẩn ra, khó có thể tin mà nhìn về phía Khương Hằng, nói: "Sao?"

"Hắn chính là huynh đệ chú bác của ngươi," Vệ Bí nói, "Là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của bá phụ ngươi Trấp Lang, cái người sớm đã chết đi Trấp Văn."

Trấp Lung ngay lập tức hơi giương miệng, sau một lúc lâu nói không ra lời, nhìn Khương Hằng xin giúp đỡ, dưới chấn động trong nháy mắt ngắn ngủi, vô số tiền căn hậu quả xâu chuỗi lkaij cùng nhau, y liền đã hiểu rõ toàn bộ!

"Là...... Sự thật?" Trấp Lung phát run, khi nhìn thấy ánh mắt Khương Hằng, đã rõ ràng hết thảy toàn bộ.

"Đúng vậy," Khương Hằng không muốn lại tiếp tục che giấu, hắn cần phải thừa nhận, "Là ta, đường ca, ta không có chết. Trên người Nhϊếp Hải có thư của Cảnh Uyên, ta...... Cũng có thư tay của vương tổ mẫu, Giới Khuê có thể chứng minh hết thảy những điều này."

Trấp Lung không ngừng thở dốc, Vệ Bí lại nói: "Trấp Văn trước sau vẫn luôn cho rằng, hắn mới chân chính là Thái Tử, cũng cùng Nhϊếp Hải hợp mưu, mưu sát tiên vương, hiện giờ, nên làm......"

"Hằng Nhi ——!" Trấp Lung lại trong một khắc này, phát ra lời kích động, phản ứng này trong nháy mắt nằm ngoài sự kiến của mọi người, thậm chí làm Khương Hằng trở tay không kịp. Chỉ thấy y mặc kệ Ngự lâm quân ngăn trở, lại nhằm về phía Khương Hằng!

Vệ Bí biến sắc, lập tức sai người mạnh mẽ giữ lại Trấp Lung, Khương Hằng quát: "Buông tay!"

Trấp Lung không ngừng xô đẩy Ngự lâm quân, run giọng nói: "Hóa ra là ngươi, hóa ra là ngươi! Ta cuối cùng đã biết! Hằng Nhi! Thật tốt quá! Ngươi hóa ra không có chết."

Khương Hằng đã vô số lần tưởng tượng ra khoảnh khắc khi thân phận của mình bị vạch trần ở trước mặt Trấp Lung, lại trăm triệu không nghĩ đến, vẻ mặt của y chính là xuất phát từ chân tâm, vương vị sao, thù hận sao, hết thảy đều tiêu tán, mà chính mình, chẳng qua chính là đường đệ của Trấp Lung, duy chỉ như vậy mà thôi.

Ngay lúc đó, Khương Hằng nhịn không được khóc lên, giơ tay lau đi nước mắt của mình.

"Thật tốt quá, thật tốt quá......" Trấp Lung cũng nhịn không được khóc lên.

Những cống hiến cùng trả giá của Khương Hằng trong mấy năm qua, giống như trong một khoảnh khắc này được thừa nhận, làm hắn rốt cuộc cũng có loại cảm giác chết cũng không tiếc.

Vệ Bí: "......"

Vệ Bí đã không thể nói thêm gì nữa, y vốn dĩ cho rằng một màn này sẽ làm Trấp Lung sợ hãi, run rẩy, thậm chí bởi vì cái chết của Trấp Tông mà càng phẫn nộ, không nghĩ tới lại trở thành vở kịch huynh đệ nhận nhau!

"Bệ hạ," Vệ Bí nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy bản thân mình đã trở thành trò cười, tới gần Trấp Lung, trầm giọng nói, "Hắn gϊếŧ tiên vương, hắn sẽ gϊếŧ ngươi! Ngươi cho rằng hắn đi vào Lạc Nhạn, là vì có lòng tốt sao?"

Khương Hằng ngừng nước mắt, Trấp Lung, chỉ chờ Trấp Lung hỏi ra, liền sẽ thở dài một tiếng.

"Không," Trấp Lung lại nói, "Hắn không phải, ta biết hắn không phải. Vương tổ mẫu đã từng nói chúng ta là người nhà, thả hắn ra! Vệ Bí! Nếu không sẽ lấy tội danh mưu hại vương tử luận xử!"

Khương Hằng ngay tức khắc cười to một trận, cuối cùng nói: "Vệ Bí? Cục diện không giống như ngươi dự liệu, ngươi có phải thực thất vọng hay không?"

Vệ Bí tức giận đến toàn thân phát run, không nghĩ tới Trấp Lung lại một chút cũng không nghe mình.

"Ngươi lui binh cho ta!" Trấp Lung không chút khách khí nói, "Trở về thủ thành!"

"Ngươi bây giờ đã lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan." Khương Hằng chỉ cảm thấy quá thú vị, Vệ Bí quá chật vật, lại nhắc nhở nói, "Vệ tướng quân, ngươi cũng không thể gϊếŧ Vương bệ hạ, chính mình làm thiên tử đi? Chỉ cần một ngày y còn sống, nếu ngươi ở chỗ này gϊếŧ ta, nhất định sẽ bị Vương bệ hạ ghi hận cả đời, trừ phi ngươi tính toán đến cậy nhờ Cơ Sương, lưng đeo tiếng xấu hành thích quân vương, nếu không ta khuyên ngươi nên thành thành thật thật, cút trở về thủ thành đi."

Khương Hằng đánh cược Vệ Bí tuyệt không dám ra tay gϊếŧ Trấp Lung, nếu không so với xử tử y còn nghiêm trọng hơn, nhiều thế hệ Vệ gia sau này, trên lưng sẽ đeo tội danh gϊếŧ quân vương.

Ngay trong lúc hai người kiên trì, thị vệ bên ngoài hét thảm một tiếng, trước ngực lộ ra mũi kiếm Thiên Nguyệt, máu tươi phun đầy đất.

Thị vệ ngã xuống đất, hiện ra Triệu Tuệ ở phía sau.

Triệu Tuệ một thân trường bào đỏ đen, tóc dài tung bay, nhìn Khương Hằng cùng Trấp Lung.

"Thực xin lỗi, tới muộn rồi, tiên sinh, ta đều đã nghe thấy rồi, đừng gϊếŧ ta diệt khẩu." Triệu Tuệ nói, "Thiên tử, ta là không thể không gϊếŧ người, hẳn là không tính trái với ước định đi?"

Khương Hằng: "......"

"Đây cũng là một nhân vật lợi hại," Khương Hằng lẩm bẩm nói, "Vương huynh, ngươi bận rộn rồi."

Trấp Lung ngay tức khắc xấu hổ, biết Khương Hằng đã nhìn thấu tâm tư của mình.