Ngày hôm đó sau khi Phong Vũ ăn xong, hồi phục lại vỗ cánh rời đi, mang theo thư tín của Khương Hằng bay đến phương Bắc. Khi đến bên cạnh Cảnh Thự, vương quân đã hoàn thành toàn bộ bố trí, bắt đầu triển khai vây quanh Chiếu Thủy bằng đường bộ.
Phía Đông nước Lương, tất cả các trạm đóng quân xung quanh thành Chiếu Thủy tổng cộng bốn vạn quân coi giữ, đều bị Cảnh Thự loại bỏ từng trạm trên đường đi, quân Lương thua trận hoặc là bị bắt làm tù binh, hoặc là chạy trốn về An Dương.
"Như vậy liền nhẹ nhàng hơn nhiều." Cảnh Thự ở trên một cục đá cao ngồi xuống, cánh tay lăn qua lộn lại, tiện tay chơi đùa kiếm Liệt Quang trong tay, kéo ra vài đường kiếm, từ trên cao chăm chú nhìn xuống thành Chiếu Thủy nơi xa.
Lúc này địch quân trong thành chỉ còn lại không đến ba vạn quân coi giữ. Mà tám vạn thủy quân nước Dĩnh cũng đang dọc theo đường sông tiến đến, ngăn chặn đường thủy tòa thành lớn này.
Thành Chiếu Thủy lưng dựa núi mặt hướng sông, Cảnh Thự cùng Tống Trâu bắt đầu thương nghị phương pháp đột phá, Phong Vũ trở về, ngay tức khắc giảm bớt gánh nặng thám báo, Cảnh Thự thả nó đi ra ngoài điều tra binh lực chỗ tường thành, gỡ xuống thư tín nhìn thoáng qua.
"Dưới nền móng thành Chiếu Thủy dính bùn khá nhiều, đầu mùa xuân tuyết trên dãy núi tan ra, mực nước sông tăng vọt......" Cảnh Thự nói, "Có thể xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị*."
*Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị: Đánh úp bất ngờ, ra tay khi người khác không đề phòng. Vì đây là thư của Khương Hằng nên ta giữ nguyên.
Cảnh Thự có chút đau đầu, Khương Hằng cho hắn kiến thức, nhưng lại không có nói dùng như thế nào, tám chữ này nói thì đơn giản, nhưng chân chính muốn tìm được phương pháp thực hiện thật là không dễ, huống hồ còn dưới tiền đề muốn trong khả năng lớn nhất, giảm bớt thương vong.
Nhưng hành quân bày trận, sách lược công thành, đều không phải là điều Khương Hằng am hiểu, Cảnh Thự cần phải tự mình nghĩ cách.
"Ta đi dạo một chút." Cảnh Thự nói với Tống Trâu.
Tống Trâu biết Cảnh Thự cần có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ, liền không ngăn trở hắn, chỉ phái người xa xa đi theo.
Trong thác nước tràn đầy hơi nước băng hòa tan, rét lạnh đến xương tủy, Cảnh Thự đi tới trong khe núi, ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, cởϊ áσ ngoài, chỉ mặc một cái quần trong dài, ở trần, đi tới hòn đá dưới thác nước khoanh chân ngồi xuống, tùy ý nước đá đánh vào trên người mình, ngưng thần suy nghĩ.
Phương xa truyền đến tiếng Hải Đông Thanh kêu to, một khắc đó, ánh mắt Cảnh Thự giống như lướt qua dãy núi, nhìn thấy khu rừng rậm rạp.
Mười lăm phút sau, Cảnh Thự đi xuống thác nước, cả người đều đang nhỏ xuống nước, cúi đầu nhìn hai chân trần dẫm lên bùn đất.
"Ta có biện pháp." Khi Cảnh Thự trở lại doanh trướng, thượng tướng quân Khuất Phân nước Dĩnh phái tới đang cùng Tống Trâu thương nghị, bên cạnh còn có vài tướng sĩ mặc áo giáp thủy quân.
Hắn gặp qua Khuất Phân rất nhiều lần, phần lớn là khi ở trong vương cung, một lần ấn tượng sâu nhất, là khi hắn cùng Khương Hằng đáp ứng lời mời đi tới nhà thuỷ tạ, đàm phán với Thái Tử An. Khuất Phân thân hình cao lớn, tựa như một con gấu, sắp cao đến đỉnh lều trại, giọng nói cộc cằn, trên bụng đeo giáp mây, giống như một kẻ thô kệch, nhưng trong lời nói lại thực tôn kính Cảnh Thự.
"Điện hạ đánh trận thật sự lợi hại," Khuất Phân nói, "Lúc này chúng ta chỉ cần tập trung lực lượng, giải quyết thành Chiếu Thủy là xong rồi."
Tống Trâu nói: "Khuất tướng quân, ta thấy trong thành sĩ khí sớm đã suy giảm, không bằng vẫn là chiêu hàng làm chủ."
Khuất Phân xua tay nói: "Tùy ý! Tùy ý! Khi xuất quân, vương đô đã phân phó qua, Miểu điện hạ định đoạt!"
Cảnh Thự nói: "Mở ra bản đồ, để ta nhìn xem."
Mọi người cẩn thận nhìn địa hình xung quanh thành Chiếu Thủy, Cảnh Thự nói: "Ta có một cái biện pháp, xuân tới trên núi tuyết tan, lượng nước dư thừa, từ nơi này đào một cái khe hở thay đổi tuyến đường con sông liền có thể làm ngập ngoài thành."
Tống Trâu nói: "Lúc trước đã nói qua, mở nước nhấn chìm thành chính là hạ sách, điện hạ."
"Cũng không phải mở nước." Cảnh Thự nói.
Hai mặt thành Chiếu Thủy là hai con sông dối diện nhau, phía Bắc là sông Tân từ trên núi chảy xuống, phía Nam lại là nước sông Trường Giang bơm vào dâng lên. Từ xưa đến nay, Chiếu Thủy vài lần bị phá thành, đều là bị lượng nước sông dâng lên, lũ lụt quật vỡ đê bao trùm toàn thành, mỗi một lần tử thương đều ở nhân số mười vạn.
Cảnh Thự muốn đào chính là sông Tân lượng nước không nhiều lắm, sông Tân từ trên núi chảy xuống, ở trước thành quẹo vào cùng với dòng nước bơm vào. Một khi lượng nước đột nhiên tăng lên, liền sẽ rẽ qua khúc quanh của dòng sông, cuốn về phía tường thành.
"Nhưng này tác dụng không lớn a." Khuất Phân nói, "Lượng nước sông Tân quá ít, vọt tới trước tường thành không tới nửa trượng liền sẽ bị tường thành ngăn trở, trong lịch sử thành Chiếu Thủy luân hảm đều là bị tấn công bởi nước, bọn họ hiện giờ cũng không ngốc, đã sớm đâng cao tường thành."
Tống Trâu trầm ngâm không nói, nhìn về phía Cảnh Thự, biết ý của hắn nhất định hữu dụng.
Cảnh Thự nói: "Thành Lạc Nhạn đã dạy ta không ít chuyện. Từ trên núi chặt 40 vạn cây xuống, cần thời gian bao lâu?"
"40 vạn cây?" Khuất Phân cả kinh, hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"
Tống Trâu nói: "Thuỷ quân đều đã lại đây, đốn cây không tốn bao nhiêu thời gian, vận chuyển cây lại tốn khá nhiều thời gian, ngài muốn vận chuyển đến nơi nào?"
Cảnh Thự: "Trước tường thành."
Tống Trâu nói: "Có thể lợi dụng đường sông vận chuyển cây, nhưng không có nhiều rìu như vậy, trong quân chỉ có 3000 cái."
"Bắt đầu ngay bây giờ," Cảnh Thự nói, "Luân phiên đi làm liền đi. Khuất Phân, đem binh lính của ngươi đều gọi tới đây, sau khi đốn cây toàn bộ chồng chất đến tường thành."
Khuất Phân đầy mặt nghi hoặc, nhưng Giang Châu đã chỉ thị, chỉ có thể làm theo.
Trong thành Giang Châu, Hải Đông Thanh bay trở về, mang theo tin của Cảnh Thự.
Khương Hằng nói: "Phong Vũ theo huynh ấy đánh giặc, tạm thời đừng trở về, ta rất an toàn, chiếu cố tốt cho huynh ấy."
Khương Hằng vuốt ve lông Phong Vũ, ở bên tai nó nhẹ nhàng nói chuyện, phảng phất như lời nói kia là đang nói với Cảnh Thự, lại lần nữa đem nó thả đi.
Mấy ngày nay Hạng Dư đều bồi ở bên người Khương Hằng, xem hắn xử lý công văn, điều động mười vạn đại quân chính là nhiệm vụ vô cùng nặng nề, Khương Hằng cần phải nhìn chằm chằm lương thảo, chuẩn bị vây thành thời gian dài.
Thái Tử rất vui lòng để hắn đi toàn quyền xử lý, còn không phải là tiêu tiền sao? Vương thất cướp đoạt mồ hôi nước mắt của bá tánh nhiều năm như vậy, lại rất ít khi đánh giặc, có rất nhiều tiền.
"Muốn đi tiền tuyến gặp ca ngươi sao?" Hạng Dư nói, "Ta thấy Khương đại nhân ở vương cung chỉ ngồi không yên, không bằng khao quân đi thôi."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Còn không có đánh thắng trận đâu."
Hạng Dư nói: "Hẳn là nhanh, nhưng bảo thích khách hộ ngươi kia, ta lại không thấy bóng dáng dâu, là Giới Khuê sao?"
"Có lẽ là có chuyện giữ chân y lại đi." Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói.
Vừa dứt lời, thủ lĩnh mưu sĩ dưới trướng Thái Tử An Mị La bước nhanh tiến đến, nói: "Khương đại nhân, Hạng tướng quân."
Khương Hằng giương mắt, thấy trên mặt Mị La mang theo vui mừng, hỏi: "Chiến sự có tiến triển?"
"Cũng coi như có tiến triển." Mị La đem tin đặt ở trên bàn, nói, "Trấp Tông xuất quan, mang theo toàn bộ quân đội của ông ta, lấy Trấp Lăng làm tiên phong, bắt đầu tấn công thủ đô An Dương nước Lương."
Khương Hằng thầm nghĩ cuối cùng cũng tới, Trấp Tông sẽ bỏ phí cơ hội này.
Mị La cười nói: "Hiện tại hai phía Nam Bắc nước Lương đều bị địch tấn công, chống đỡ không được."
Khương Hằng thấy Mị La đầy mặt hưng phấn, chỉ "Ừm" một tiếng. Mị La nói: "Thái Tử điện hạ bảo ta đến báo cho ngài trước, thế cục Chiếu Thủy đã ổn, ta cáo lui trước, Đông Cung còn đang thương nghị thiết lập quận."
Mị La đi rồi, Hạng Dư nói: "Ngươi tựa hồ không quá cao hứng."
"Bởi vì Trấp Tông không giống ca ta," Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Dưới công lao sự nghiệp của Quốc quân, đều là xương trắng của bá tánh, đương nhiên cao hứng không nổi."
Trên thực tế ngay cả chuyện Cảnh Thự xuất chinh, Khương Hằng cũng chưa bao giờ cảm thấy là chuyện tốt, chỉ là không có lựa chọn nào khác.
"Trên đời này không phải ta gϊếŧ ngươi thì chính là ngươi gϊếŧ ta." Hạng Dư nhướng mày, ánh mắt lại rất ôn nhu, "Không muốn bị gϊếŧ, liền phải học được cách gϊếŧ người, sư phụ ngươi không có dạy ngươi sao?"
"Đã dạy." Khương Hằng cười cười, nói, "Nhưng bản tính trời sinh chính là học không được."
Nhưng mà có biện pháp nào đâu? Lương quân vọt vào Lạc Dương, đại sát tứ phương, ngay cả thiên tử cũng dám kéo xuống vương tọa; Khi Trịnh quân công phá Lạc Nhạn, chưa bao giờ từng thủ hạ lưu tình. Trong thế cục thiên hạ tranh giành, vương đạo suy thoái, chỉ có thể lấy gϊếŧ chóc tới bình định Thần Châu.
"Không muốn nói chuyện này nữa," Khương Hằng nói, "Chuyện có thể làm đều đã làm, chờ đợi kết quả thôi."
Ngày năm tháng tư, phía Nam Chiếu Thủy cùng phía Bắc An Dương nước Lương đồng thời cấp báo bị hai nước Dĩnh Ung vây công, nước Đại chậm chạp án binh bất động, nước Trịnh lại bằng tốc độ mau nhất triệu tập binh mã, suất quân ra Hào Quan tới cứu viện. Trận chiến này bắt đầu từ Dĩnh, nước Dĩnh phái ra gần như là toàn bộ quân tinh nhuệ của bọn họ, ngay sau đó cuốn vào binh mã ba nước khác, dẫn phát một trận hỗn chiến lớn xưa nay chưa từng có.
Ung tham chiến với sáu vạn người, binh mã toàn nước Lương tổng cộng mười vạn, thuỷ quân Dĩnh tám vạn, Cảnh Thự suất lĩnh vương quân gần ba vạn người, Trịnh quân tám vạn, tổng cộng 35 vạn.
Quy mô này có thể so với trận chiến ở Lạc Dương bảy năm trước, mà lần này chắc hẳn sẽ hoàn toàn đánh vỡ thế cân bằng, đưa thiên hạ vào một cục diện mới trăm năm nay chưa từng có.
Giằng co này kéo dài hơn trăm năm, cục diện thiên hạ tranh đấu cuối cùng cũng tổng quyết chiến, nó sẽ bắt đầu với sự sụp đổ của thành Chiếu Thủy.
Sáng sớm ngày sáu tháng tư, hàng ngàn hàng vạn cây gỗ lăn dọc theo sông Tân xuôi dòng lao xuống, ở khúc quanh của đường sông dạt vào bờ, thuỷ quân nước Dĩnh thúc đẩy cây lăn, kỵ binh Tung huyện lại giục ngựa kéo các khúc cây từ hai bên.
Những cây gỗ lần lần lượt lăn xuống ầm ầm đυ.ng phải tường thành, khiến cho quân coi giữ thành Chiếu Thủy hoảng loạn, ở chỗ cao tường thành bắn tên, Dĩnh Quân cùng vương quân lại tránh ở sau cây lăn che chở, sau khi chạm vào cây lăn xuống liền lập tức rời đi.
Mới đầu quân coi giữ cho rằng quân địch muốn sử dụng trụ đâm phá tường, tường thành lại kiên cố không phá vỡ nổi, căn bản là không sợ chút va chạm này.
Suốt cả ngày, cây lăn càng ngày càng nhiều, cho đến khi hoàng hôn, dưới tường thành đã chồng chất 40 vạn cây đại thụ.
Trước khi màn đêm buông xuống, Cảnh Thự một thân áo giáp dừng ngựa ở ngoài thành, thoáng đẩy lên nón giáp, hiện ra hai mắt trong veo sáng ngời.
"Đốt lửa." Cảnh Thự nói, không biết vì sao, lại nhớ tới Hạng Dư đã từng nói qua—— chơi lửa là không tốt, người chơi lửa dễ dàng bị lửa thiêu chết.
Ta chính là thích chơi lửa. Cảnh Thự nghĩ như thế.
Cảnh Thự dẫn đầu kéo ra trường cung, một mũi tên lửa dẫn dắt ngàn vạn tên lửa, bay về phía cây gỗ trước tường thành, cây gỗ khi bị kéo ra đường sông, đã tưới đầy dầu hỏa, lúc này mũi tên như sao băng bay đến, ngay tức khắc ở dưới tường thành bốc lên lửa cháy lớn hừng hực.
Cuối mùa Xuân, gió Đông Nam thổi mạnh, ngay tức khắc ngọn lửa thổi quét toàn bộ tường thành, binh lính thủ thành lớn tiếng kêu to, hoảng loạn rút đi. Ngọn lửa dọc theo tường thành thiêu lên, lại bị tường cao kia ngăn lại, bá tánh ở gần phía Tây trong thành đều dời đi xa, người nào người nấy nhìn tường thành to lớn kinh hồn bạt vía.
Thành chủ Chiếu Thủy tự mình tiến đến kiểm tra.
"Nó đã được xây dựng gần hai mươi năm!" Thành chủ chính là quý tộc nước Lương, tên là Trì Trú, Trì Duyên Hoanh năm xưa chết ở dưới kiếm Cảnh Uyên là bá phụ gã, hiện giờ nghe được con trai Cảnh Uyên tới công thành, chỉ hận không thể tự mình ra trận, báo thù mối nhục năm đó.
Nhưng mà quân địch lớn mạnh, Trì Trú chỉ phải ngủ đông chờ đợi cơ hội, bảo vệ thành Chiếu Thủy, giữ chân quân địch, chờ đợi sau khi Trịnh quân giải đi mối nguy vương đô, chủ lực nước Lương lại xuống phía Nam cứu viện, cơ hội báo thù của bọn họ liền sẽ đến.
"Không cần sợ hãi!" Trì Trú nhìn về phía chân trời, nói, "Trời sẽ mưa! Một trận mưa rơi xuống! Bọn họ liền không còn biện pháp!"
Thế lửa tuy lớn, nhưng lại không thể kéo dài, cho dù đem toàn bộ cây trên núi gần đây chặt xuống, cũng không thẻ thiêu chết bá tánh trong thành, Trì Trú sợ chỉ có thuỷ quân thành Nam, đó mới là chủ lực.
Gã căn bản không hề quan tâm Cảnh Thự mang kỵ binh, dù sao tường thành dù đang bị thiêu cháy nóng bỏng, nhưng vừa không thể tổn thương người, càng không thể dựng thang mây, gã chỉ cần điều động binh lực, bảo vệ tốt con đường thủy thành Nam, mọi chuyện liền thuận lợi.
Trì Trú cười lạnh một tiếng: "Niên thiếu Thần quân? Chẳng qua là có chút bản lĩnh mà thôi."
Ngọn lửa lớn đốt ước chừng một ngày một đêm, thượng nguồn sông Tân sớm đã bị chặn đứt, từ thác nước xuống sườn núi, trong khe núi trở thành một cái hồ nước thật lớn, bị đoạn cây cản trở, mực nước càng dâng càng cao, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ vỡ hồ.
Trì Trú phán đoán không sai chút nào, nhiều khúc gỗ như vậy, cũng chỉ có thể thiêu một hai ngày, cho đến sáng sớm ngày thứ ba, khi trời tờ mờ sáng, ngoài thành đã đầy tro tàn, khói đen bao trùm toàn thành, quân coi giữ không ngừng ho khan, bị huân đến hai mắt rơi lệ.
Nhưng trên bầu trời mây đen giăng đầy, đang ấp ủ một trận mưa to, tiếng sấm lờ mờ truyền đến.
"Rút đê." Cảnh Thự mặt vô biểu tình, phát ra mệnh lệnh thứ hai.
Tiếng còi vang lên, trên sườn núi, gần 3000 binh sĩ kéo ra những khúc cây ngăn lại đập nước, đê nhân tạo ngay lập tức sụp đổ, nước sông gào thét ầm ầm tuôn ra ngoài.
Trì Trú đang tuần thành, chợt nghe chỗ sườn núi xa hơn mười dặm truyền đến một tiếng vang lớn, mặt đất chấn động từng trận, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, nước băng tuyết tan đọng trong mấy ngày kia dọc theo lòng sông khô cạn ầm ầm lao xuống, nhanh chóng cuốn vào đường sông, lao đến khúc quanh cuối sông, mực nước dâng lên, hình thành một đợt sóng lớn duy nhất, nhấn chìm bình nguyên, gào thét xông lên tường thành nóng bỏng bị thiêu một ngày hai đêm.
Lượng nước kia chỉ đủ hình thành một đợt, liền nhanh chóng tan đi, nhưng vậy là đủ rồi.
Hơi nước phóng lên cao, sau đó là những tiếng vang nhỏ liên tục không ngừng, giống như có cái gì đó nứt ra rồi, tường đá bị thiêu gần như nóng đỏ đột ngột bị làm lạnh, giống như pháo đốt hết đợt này đến đợt khác, tiếng răng rắc kia vang càng lúc càng lớn, hòa vào tiếng sấm liên tục phía chân trời.
Một màn phá thành ở Lạc Nhạn tái hiện lại ở ngoài thành Chiếu Thủy, tuy không bằng lúc trước Thái Tử Linh dùng ước chừng thời gian một tháng, đào sụp mười dặm tường lớn, nhưng tường thành cao gần năm trượng vỡ vụn sụp đổ cũng vô cùng đồ sộ.
Trì Trú bỗng nhiên trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn tường thành trước mặt rạn nứt rồi hoàn toàn sụp đổ xuống!
Núi xanh ngoài thành, khúc sông, bình nguyên ngay lập tức nhìn không sót gì, Cảnh Thự mặt không cảm xúc dừng ngựa, nhìn tường cao trước mặt vỡ nát lăn xuống hai bên, kéo xuống mũ giáp, che nửa khuôn mặt trên, đôi môi ôn nhuận khẽ mấp máy.
Trì Trú thấy không rõ người dẫn quân đang làm cái gì, nhưng khoảng trống thật lớn trước mặt này nói cho gã, không cần tiếp tục vọng tưởng chống cự nữa.
Ngay sau đó, vương kỵ phát động xung phong lao về phía bọn họ, tuấn mã xuyên qua gach đá hỗn độn, vọt vào thành Chiếu Thủy.
"Đây là...... tình huống thực tế." Khương Hằng cầm thư nhà Cảnh Thự, từ đầu đến cuối, công đạo quá trình trải qua cho mọi người trong triều đình.
Hùng Lỗi cùng Thái Tử An đều nghe đến vô cùng sửng sốt, cho rằng Khương Hằng đang bịa chuyện.
"Thật ra mà nói," Khương Hằng nói, "So với ta nghĩ còn nhanh, ừm, xác thật, xác thật quá nhanh, vốn dĩ dự tính trước ngày một tháng năm mới kết thúc, lúc này mới...... Một tháng, lúc này Chiếu Thủy đã là thuộc địa của nước Dĩnh, Khuất Phân Khuất tướng quân đã tiếp quản toàn thành."
"Ồ...... Tốt." Thái Tử An tựa giống như đang nằm mơ.
Hùng Lỗi ngay lập tức cười to, nhìn Khương Hằng nói: "Làm tốt lắm!"
"Rất tốt, rất tốt." Hùng Lỗi thong thả đứng dậy, thở dài, phảng phất như vừa thổn thức vừa thương cảm, nói, "Người trẻ tuổi, thật khó lường a, vương nhi, ngươi thu thập giải quyết tốt chuyện phía sau đi."
Nói Hùng Lỗi lại một mình rời đi rồi.
Thái Tử An lại đây, kéo tay Khương Hằng, cảm khái nói: "Quá không dễ dàng, nước Dĩnh trong mười bảy năm này, đây là trận thắng đẹp nhất. Tử Miểu điện hạ thật sự danh bất hư truyền."
Khương Hằng cười nói: "Dựa vào vương uy mà thôi."
"Từ nay về sau, hai vị chính là quốc sĩ của đại Dĩnh ta!" Thái Tử An cảm động nói, trong mắt lại hiện ra mất tự nhiên cùng sợ hãi.
Khương Hằng rất rõ ràng giờ khắc này y đang suy nghĩ điều gì: Nếu Giang Châu gặp phải thế công như vậy, phải đối phó như thế nào?! Không đối phó được! Nếu Cảnh Thự dùng kế sách như vậy tới đánh Giang Châu, tường thành nói phá liền phá.
"Kỳ thật nếu như trước đó dự đoán được," Khương Hằng nói, "Không cho hắn phóng hỏa, dĩ nhiên hắn liền không còn kế nào, vạn nhất trời mưa thì sao? Cho dù không mưa, trong thành kéo tới xe nước, khi bắt đầu đốt lửa, liền cách khá xa, từ bên trong thành bắn dòng nước ra ngoài thành......"
"Đúng đúng," Thái Tử An ổn định tâm thần, nói, "Cũng không khó phá, ừm."
"Hẳn là do Triệu Linh phá Lạc Nhạn, đã gợi ý cho hắn," Khương Hằng nói, "Loại kế sách này chỉ dùng một lần, liền không thể dùng lần thứ hai. Một khi địch nhân có đề phòng, liền không thể nói là kỳ mưu, chút tài mọn, không đủ để nhắc tới."
Khương Hằng tuy là khiêm tốn, nhưng cũng hiểu được kế sách của Cảnh Thự lợi hại như thế nào, khen hắn là Thần quân thật sự là không nói quá, lần này phá Chiếu Thủy, thật sự là đem thiên thời địa lợi trong binh pháp phát huy tới trình độ cao nhất. Nhìn như là người bình thường cũng có thể nghĩ đến, lại cần phải rõ ràng địa hình chiến trường, nước sông ở nơi nào quẹo vào, có thể tưới ngập bao nhiêu, ngọn lửa cháy bỏng sau bao lâu mới có thể phá đê tưới nước, như vậy sau đó tường thành có thể rạn nứt hay không, cùng với 40 vạn cây lăn có đủ đốt tới khi đó hay không.
Mỗi một bước Cảnh Thự đều đánh giá đến cực chuẩn, hiển nhiên là hắn đã làm rất nhiều bài tập và tích lũy qua nhiều năm, nghĩ đến cái kế sách gì cho dù không dùng được, cũng sẽ nhớ kỹ trước.
Công sức luôn ở ngoài chiến tranh*, đại khái là như vậy.
*Theo mình hiểu thì ở đây muốn nói muốn đánh trận không nên chỉ học đánh trận, mà nên đem công sức đặt ở trên tri thức, nghiên cứu thực tiễn, cân nhắc và làm tốt các phương diện chuẩn bị.