Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 67: Lễ gặp mặt

Nhưng mà có một số việc lại tránh không khỏi, chỉ nghe ngoài phòng có thị nữ gõ gõ cửa.

"Điện hạ," thị nữ thấp giọng nói, "Sương công chúa cho mời."

"Không đi." Cảnh Thự nằm yên không ngồi dậy, nói.

"Đi đi." Khương Hằng nhíu mày, nói, "Ta không miễn cưỡng huynh, nhưng có vài lời, dù sao cũng phải nói rõ ràng, nữ hài nhi luôn là miệng không đúng lòng, coi như trước khi đi gặp lại nàng một lần? Lại như thế nào?"

Cảnh Thự nói: "Ngươi hiểu nữ hài nhi?"

"Nương ta còn không phải sao?" Khương Hằng nhẹ nhàng nói.

Cảnh Thự nháy mắt không có lời nào để nói, Chiêu phu nhân cùng mẹ đẻ hắn Nhϊếp Thất không giống nhau, nhưng cho dù trên mặt nàng, trong giọng nói nàng từ trước giờ luôn mang theo ghét bỏ, nhưng Cảnh Thự lại rõ ràng cảm nhận được nàng yêu thương.

"Đi," Khương Hằng đẩy đẩy Cảnh Thự, nhỏ giọng nói, "Mau đi, vạn nhất nàng có chuyện quan trọng muốn nói thì sao?"

Cảnh Thự nghĩ nghĩ, nhìn hai mắt Khương Hằng, lại nhìn tay Khương Hằng, giờ phút này Khương Hằng tay trái đang túm Ngọc Quyết trên cổ Cảnh Thự không bỏ, tay phải lại không ngừng đẩy hắn, nói: "Mau đi a."

Cảnh Thự: "......"

Cuối cùng Cảnh Thự đem Ngọc Quyết lấy xuống, lại nghiêng đầu, ở trên khóe miệng Khương Hằng hôn xuống, xoay người một cái ngồi dậy, đi rồi.

Khương Hằng không khỏi buồn cười, chỉ có đối với Cảnh Thự, mới có thể không kiêng nể gì mà chọc hắn chơi.

Tiếng mở cửa vang lên, Cảnh Thự dừng lại bước chân, bên ngoài vang lên giọng nói lười nhác của Giới Khuê.

"Vương tử điện hạ, ngươi đã quên còn có một đệ đệ ở thành Lạc Nhạn sao, y bảo ta thời thời khắc khắc bảo vệ ngươi." Giới Khuê trêu chọc nói, "Ngươi nếu xảy ra sơ xuất, ta cũng trở về không được, mọi việc vẫn là nên cẩn thận một chút, mọi người đều có thể hiểu được lẫn nhau đi?"

Khương Hằng vừa nghe liền biết Giới Khuê là tới giám thị hai người bọn họ, nói: "Đừng để ý gã, huynh đi là được."

Tiếng bước chân Cảnh Thự đi xa dần, Khương Hằng cũng không đứng dậy, hướng ngoài cửa nhìn, hỏi: "Giới Khuê, ngủ trong viện không lạnh sao?"

"Khương đại nhân thưởng cho ta được tiến vào ngủ?" Giới Khuê cười hắc hắc, "Xác thật có chút lạnh, ta có thể ở trước khi vương tử trở về làm xong chuyện, muốn thử xem thế nào không?"

Khương Hằng nói: "Cút đến trong phòng cách vách ngủ, có yêu cầu ta sẽ lật thẻ bài ngươi."

"Ồ." Giới Khuê đáp.

Khương Hằng nằm ở trên giường xuất thần, nhưng thực mau, Cảnh Thự liền đã trở lại.

Khương Hằng nói: "Nói thế nào?"

Cảnh Thự không nói một lời, một thân võ phục chưa cởi lăn lên trên giường, Khương Hằng đang muốn đứng dậy, lại bị hắn đè ở dưới thân.

Khương Hằng: "???"

Cảnh Thự không nói không rằng, khóa lại hai tay Khương Hằng, nhìn chăm chú hai mắt hắn, nguy hiểm nói: "Hằng Nhi, ta không muốn lại đợi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Khương Hằng: "!!!"

Bỗng nhiên Khương Hằng hô to một tiếng, sau đó cười ha ha lên, ôm lấy Cảnh Thự.

Cảnh Thự: "......"

Khương Hằng lật qua thân, ngược lại đem Cảnh Thự đè ở trên giường, Cảnh Thự nhíu mày, nổi giận. Khương Hằng lại vươn tay, tháo xuống mặt nạ dịch dung Cảnh Thự.

La Tuyên: "......"

Khương Hằng mừng như điên nói: "Sư phụ ——!!"

Khương Hằng cưỡi ở bên hông La Tuyên, La Tuyên lập tức không thể động đậy, Khương Hằng đang muốn chọt lét y, La Tuyên lại vươn tay trái, khóa lại cổ tay Khương Hằng, cả giận nói: "Đừng nháo!"

Khương Hằng muốn vuốt lên tay áo tay trái La Tuyên, muốn nhìn cánh tay y, nhưng lúc này La Tuyên không hề mặc cho Khương Hằng lăn lộn, xoay người đứng lên, mất tự nhiên mà tách ra hắn.

"Làm sao phát hiện là ta?" La Tuyên nói.

"Mùi không đúng." Khương Hằng nói.

La Tuyên trước khi tiến vào đã nắm chắc mười phần mười, muốn trêu chọc tiểu đồ đệ này một phen, không nghĩ tới Khương Hằng chỉ vừa mặt đối mặt, liền nhận ra.

"Không đúng a," La Tuyên nói, "Ca ngươi thích sạch sẽ như vậy, trên người còn có mùi?"

"Là mùi của ngươi," Khương Hằng nói, "Một cổ mùi thuốc thực nhẹ."

La Tuyên chỉ phải đến một bên ngồi xuống, thỉnh thoảng đánh giá Khương Hằng.

Khương Hằng đi qua chọc y, La Tuyên lại ngăn lại Khương Hằng, một bộ biểu tình lãnh đạm, quát lớn nói: "Cách xa ta một chút, không thân với ngươi! Thân với ca ngươi đi!"

Khương Hằng lại một chút cũng không sợ y, hi hi ha ha mà đi qua chọc La Tuyên, La Tuyên tượng trưng đẩy hắn vài cái, sau lại cũng quen theo Khương Hằng lăn lộn.

"Hải Các thế nào rồi?" Khương Hằng quan tâm hỏi.

La Tuyên đáp: "Quỷ tiên sinh cùng Tùng Hoa đi rồi."

Khương Hằng kinh ngạc nói: "Đi đâu vậy?"

"Hải ngoại tiên sơn." La Tuyên thuận miệng nói, sau đó ghét bỏ mà đối Khương Hằng nói: "Đúng vậy, ta không có đi, vì sao còn không có đi đâu? Còn không yên lòng ngươi, đặc biệt lại đây nhìn ngươi một cái sao? Không, có, khả, năng! Đừng có mộng tưởng hão huyền!"

Suy nghĩ trong lòng Khương Hằng, bị La Tuyên đoán vừa vặn, lập tức cười ha ha, biết sư phụ từ trước đến nay luôn miệng không đúng lòng.

"Để ta nhìn xem." Khương Hằng nói.

"Đừng nhìn." La Tuyên nhíu mày nói, Khương Hằng gạt đi bàn tay đang kéo tay áo. Khương Hằng kiên trì, La Tuyên liền chủ động cởi bỏ áo ngoài, lộ ra tay trái, nói: "Ngươi muốn xem, thì xem đi."

Tay trái La Tuyên đã tràn đầy vảy, kéo dài tới cánh tay, Khương Hằng nhớ tới La Tuyên đã từng nói qua, khi vảy lan tràn đến trái tim, y liền sẽ bị độc của chính mình độc chết.

Khương Hằng: "......"

La Tuyên bỗng nhiên làm cái động tác, một tay bóp chặt cổ Khương Hằng, Khương Hằng lại vẫn không nhúc nhích, mặc cho y uy hϊếp.

"Có biện pháp trị không?" Khương Hằng hỏi.

"Không có." La Tuyên mỉm cười nhìn Khương Hằng nói, "Thực mau liền chết, thời gian không còn nhiều. Đến lúc đó ta sẽ bị thất khiếu đổ máu chết, đầu lưỡi kéo đến thật dài, nửa đêm còn giả quỷ tới dọa ngươi......"

Khương Hằng lại bị La Tuyên chọc cười, nói: "Đừng đùa."

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, lúc này Cảnh Thự thật đã trở lại, La Tuyên đang muốn rời đi, Khương Hằng lại đè lại y, phải giới thiệu y.

"Ca ta." Khương Hằng đối La Tuyên nói, lại hướng Cảnh Thự giới thiệu: "Sư phụ ta."

Cảnh Thự ở ngoài phòng nghe thấy Khương Hằng vui vẻ vô cùng, khi tiến vào thấy Khương Hằng cùng La Tuyên vô cùng thân thiết, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt liền đen.

"Ngưỡng mộ đã lâu." Cảnh Thự nói.

La Tuyên nghiêng đầu, đánh giá Cảnh Thự.

La Tuyên tùy tiện ngồi, cũng không đáp lễ, trên thực tế dựa theo bối phận, y so với Cảnh Thự lớn hơn bảy tám tuổi, lại cùng phụ thân bọn họ ngang hàng, chính là tiền bối.

Khương Hằng nói: "Lúc trước sư phụ ta còn đặc biệt đi Linh Sơn tìm huynh."

"Ừm," Cảnh Thự nói, "Ngươi đã nói. Cảm ơn ngươi chiếu cố Hằng Nhi."

La Tuyên đáp: "Không cần khách khí." Nói lại tự giễu cười, nói: "Hằng Nhi."

Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên có chút ngượng ngùng, Khương Hằng cũng không biết vì cái gì, nhìn Cảnh Thự, lại nhìn La Tuyên, đối Cảnh Thự đưa mắt ra hiệu, ý tứ là khách khí chút.

Cảnh Thự ngay cả Giới Khuê đều chướng mắt, chứ đừng nói gì La Tuyên. Nhưng niệm tình y là sư phụ Khương Hằng, nếu không có La Tuyên, Khương Hằng hiện tại đã chết.

"Chúng ta không có thù đi?" Cảnh Thự nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trước tiên hỏi một tiếng, đừng nói phụ thân chính mình năm đó lại gϊếŧ cả nhà đối phương.

"Không có." La Tuyên nở nụ cười, nụ cười kia lại mang theo trào phúng, "Không chỉ không có thù, ngược lại còn có ân."

Cảnh Thự: "?"

Cảnh Thự không quá minh bạch, nhướng mày. Khương Hằng lại lần đầu nghe tới, kinh ngạc nói: "Sự thật?"

"Đương nhiên," La Tuyên cũng không thèm nhìn tới Khương Hằng, ngược lại đối Cảnh Thự nói, "Ngươi đem đệ đệ ngươi không cần tặng ta, để hắn hầu hạ ta bốn năm, ân tình lớn như vậy, ta còn chưa có nghĩ ra báo đáp như thế nào đâu."

Khương Hằng: "......"

Khương Hằng nghĩ thầm La Tuyên có đôi khi cũng rất giống Cảnh Thự, cái gọi là "Người ngoài" cùng "Người một nhà" quả thực phân ranh giới rất rõ ràng, khi đối với người xa lạ không quen biết, thật sự cả người như mang gai.

"Ta không có không cần hắn." Cảnh Thự kiềm chế lửa giận, như cũ giữ lễ hậu bối, khách khí nói.

"Ừm, không có không cần, ngươi chỉ là không có đi tìm hắn mà thôi," La Tuyên nói, "Nhưng thật ra tiện nghi cho ta. Tới, bắt tay? Tiểu huynh đệ, làm quen một chút? Chúng ta về sau chính là bằng hữu."

Nói, La Tuyên tháo xuống bao tay trên tay trái, lười biếng mà nghiêng đầu, vươn tay về phía Cảnh Thự.

Cảnh Thự không nói hai lời, cũng đưa ra tay trái, Khương Hằng đang muốn nói chuyện, tức khắc biến sắc, La Tuyên cùng Cảnh Thự đã bắt tay làm cái lễ gặp mặt.

"Sư phụ!" Khương Hằng lập tức nói.

Tay trái Cảnh Thự vừa chạm vào bàn tay La Tuyên, tức khắc giống như cầm một khối bàn ủi nóng đỏ, một cổ khói đen không ngừng lan tràn lên tới cánh tay Cảnh Thự. La Tuyên lại chẳng hề để ý mà nhìn Khương Hằng nói: "Ai, đồ đệ! Làm sao vậy?"

Cảnh Thự: "......"

Cảnh Thự ở khi La Tuyên vươn tay ra liền giữ lại thần, đem toàn bộ nội lực tất cả đều dồn lên ở trên cánh tay trái, nội lực theo gân mạch, ngăn cản La Tuyên kịch độc của đánh vào trong cơ thể chính mình, trong phút chốc bàn tay Cảnh Thự trở nên đen nhánh, khi dốc hết toàn lực, nội lực lại đem độc bức vào ở trong lòng bàn tay.

Cánh tay trái kia của La Tuyên nóng bỏng vô cùng lại càng mang đến đau đớn xuyên tim, Cảnh Thự chỉ chịu khổ, độc tố không ngừng lan tràn dâng lên tới cổ tay.

Khương Hằng nôn nóng vô cùng, lại không biết La Tuyên vì sao vừa gặp mặt liền đối với Cảnh Thự như vậy, nhưng chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt, La Tuyên liền đem tay phải ấn ở trên mu bàn tay Cảnh Thự, thuận thế thu về tay trái.

Trong nháy mặt một cổ lạnh lẽo thấm vào da thịt, độc trên cánh tay Cảnh Thự nháy mắt liền giải, bàn tay không hề có dị thường.

Cảnh Thự không có nhìn tay chính mình, lạnh nhạt mà nhìn chăm chú La Tuyên, La Tuyên cho đến giờ phút này, con mắt mới nhìn hắn một cái.

"Các ngươi nói chuyện đi," Cảnh Thự nói, "Ắt hẳn cũng có có một thời gian không gặp."

"Ca." Khương Hằng nói.

Cảnh Thự xua xua tay, tự đi ra ngoài, thuận tay đóng lại cửa cho bọn họ.

"Sư phụ." Khương Hằng nhíu mày, hạ giọng, nói.

"Ta làm sao mà ta?" La Tuyên ngữ khí biến đổi, giống như tức giận.

Khương Hằng bỗng nhiên ý thức được, La Tuyên là đang thử công phu Cảnh Thự? Muốn nhìn một chút Cảnh Thự có thể bảo hộ mình hay không? Cái ý niệm này nháy mắt làm hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngồi vào bên người La Tuyên.

"Không có gì," Khương Hằng nói, "Ta đã hiểu."

La Tuyên: "Ngươi hiểu cái gì?"

Khương Hằng bỗng nhiên tự giễu mà nở nụ cười, nói: "Ca ta có thể bảo hộ ta, ngươi đừng lo lắng."

La Tuyên: "Ở trên núi nói như thế nào?"

Khương Hằng: "Sau khi xuống núi, ai cũng không được tin tưởng, mọi việc phải dựa vào chính mình."

La Tuyên: "Ngươi làm như thế nào? Ngay cả mạng đều cho người ta?"

Khương Hằng: "Chuyện đó lại không giống nhau. Ngươi...... Biết chuyện ta đi hành thích?"

La Tuyên: "Ngươi bây giờ chính là đại anh hùng trong thiên hạ. Cẩn thận Trấp Tông đem ngươi thiên đao vạn quả."

Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Cho dù ta bị bắt, ngươi cũng sẽ tới cứu ta, có phải hay không?"

La Tuyên nhướng mày, mang theo ý trào phúng, đối Khương Hằng nói: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"

Khương Hằng tự nhiên mà gật đầu. Nhưng trên thực tế, ngày bị Trấp Tông nhốt lại đó, hắn một lòng muốn chết, một chút cũng không có hy vọng sẽ có người tới cứu hắn.

Nhưng mà La Tuyên chính là thích như vậy, quả nhiên cổ lười nhác tức giận kia của y, theo mấy câu nói của Khương Hằng hoàn toàn biến mất.

Hai người trầm mặc một lát, Khương Hằng lại nhìn ra cửa, đối La Tuyên nói: "Sư phụ."

"Hửm," La Tuyên không ngừng quan sát Khương Hằng, nói, "Ngươi gầy a, lúc này mới mấy tháng, chính ngươi nói?"

Khương Hằng gãi gãi cổ, nở nụ cười, nói: "Ta chỉ là cao lên."

"Cao còn nhanh hơn ta." La Tuyên bất mãn nói.

Khương Hằng: "Ta để cho bọn họ thu dọn ra một gian phòng, để ngươi ở nha, ngươi lần này tới nước Đại lưu lại bao lâu?"

"Tới làm việc." La Tuyên lạnh nhạt mà nói, "Không cần phải xen vào ta, cùng ca ngươi vui vẻ là được rồi."

Khương Hằng kinh ngạc nói: "Làm chuyện gì?"

La Tuyên nghĩ nghĩ, đơn giản nói: "Nói cho ngươi cũng không sao, chuyện này vừa lúc giao cho ngươi làm, tạm thời xem như kiểm tra ngươi trước khi xuất sư thôi."

Khương Hằng chờ mong mà nhìn La Tuyên.

La Tuyên nói: "Thay ta gϊếŧ thượng tướng quân La Vọng nước Đại."