Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 1: 1: Hoàng Vĩ Đã Vào Nhóm

Chương 1: Hoàng Vĩ Đã Vào Nhóm

TP Hồ Chí Minh.

Trong một căn phòng giữa khu nhà trọ nóng bức bởi cái nắng ngày hè.

Một sinh viên đang vùi đầu vào chiếc laptop, tiếng lách cách của bàn phím vang lên không dứt khiến cho không khí trong phòng thêm ảm đạm.

Trên màn hình là hàng dài những dãy code từ trên xuống.

Người bình thường nếu mà nhìn vào đây thì chỉ thấy một đống chữ số lẫn ký hiệu lẫn lộn.

Sau một hồi bấm bấm gõ gõ, người thanh niên ngồi thẳng dậy vươn vai, miệng ngáp to:

"Hơơ...! Sắp xong rồi, chỉ còn thêm một chút nữa thôi!"

Người thanh niên kiêm sinh viên này là Hoàng Vĩ.

Năm nay vừa tròn 21 tuổi, hiện đang theo học tại trường Công Nghệ Thông Tin (viết tắt là CNTT) tại thành phố Hồ Chí Minh.

Công việc hiện tại của hắn là thiết kế poster, bảng hiệu cho các quán ăn và cửa hàng.

Lúc rảnh thì ngồi nhà cày game.

Sở thích của Hoàng Vĩ rất đơn giản.

Game, chỉ game mà thôi.

Hắn coi game là lẽ sống của mình.

Học xong, chơi game.

Rảnh, chơi game.

Thậm chí trong giấc mơ của mình cũng toàn là game.

Còn những dòng code mà hắn mất công gõ hơn một tuần nay chính là một tựa game do hắn tạo ra.

Tựa game đơn giản này thuộc thể loại chiến thuật thẻ bài tương tự như Pokemon.

Với đồ họa 8bit, không khó để tạo ra tựa game này.

Riêng gia đình của Hoàng Vĩ là một ẩn số.

Bởi mặc dù rất thân thiện và vui tính nhưng hắn lại chẳng bao giờ đề cập tới gia đình mình.

Khi có người hỏi tới thì hắn lại lấp liếʍ cho qua, cứ như hắn không muốn người khác biết về thân thế của hắn vậy.

Trở lại với nhân vật chính.

Hắn giờ tinh thần đã rất uể oải do thức đêm hơi nhiều, liền đứng dậy định làm một ly cà phê pha.

Khi bước chân xuống bếp Hoàng Vĩ bỗng trượt chân đập đầu xuống đất.

Hắn bất tỉnh tại chỗ.

Trong lúc mê man hắn cảm thấy có một thứ gì đó như dòng nước ấm chảy vào bên trong đầu mình.

Khi hắn tỉnh lại đầu vẫn còn đau, sờ lên thì thấy một cục u to tổ bố.

"Xui vãi! Trong nhà mà cũng vấp ngã cho được!" Vĩ rên rĩ.

Chợt hắn nhìn lên đồng hồ treo góc tường.

Kim đã chỉ 14h 53 phút, nghĩa là đã nửa tiếng trôi qua.

Hoàng Vĩ hốt hoảng lao ngay tới bàn để laptop.

"Phù! May mà dữ liệu không bị sao hết!"

Ting!

"Chúc mừng bạn đã được mời tham gia nhóm chat!"

???

"Là ai?"

Một giọng nói máy móc vang lên khiến Vĩ phải đảo mắt nhìn quanh khắp phòng.

Lúc hắn tưởng rằng mình nghe lầm thì một thứ giống như màn hình xuất hiện trước mặt khiến hắn mém nữa là ngã lăn ra đất.

"Đây...!đây là cái gì vậy trời?"

Chỉ thấy trước mắt là giao diện trông giống như một cái nhóm chat trên messenger.

Rất nhanh sau đó đã có người nói chuyện.

- Ta là Võ Thần: Đây là thứ công pháp gì? Xuất hiện trước mặt ta là như nào?

- Cuồng sáng chế: Khoa học đã phát triển đến mức này rồi à? Có thể đưa thẳng thông tin vào não bộ con người?

- Đội trưởng đội 2: Cái này hình như là nhóm chat đúng không?

- Hiền triết Roland: Không ngờ 30 năm nghiên cứu của ta lại chẳng thể hiểu được bản chất của thứ ma thuật này, đáng hận.

- Takoyaki là nhất: Các ngươi ở trên là đang nói về cái gì thế? Công pháp, khoa học, ma thuật? Nó có ăn được không?

- Ta là Võ Thần: ...

- Cuồng sáng chế: ...

- Hiền triết Roland: ...

Hoàng Vĩ từ nãy đến giờ cứ tưởng là mình đang mơ.

Bèn nhéo vào bắp đùi mình.

"A..a đau thiệt.

Không phải mơ!"

Khi biết chắc rằng mình không có đang mơ.

Hoàng Vĩ khóe miệng co giật.

Cái này gọi là nhóm chat thì cũng thôi đi, đằng này mấy người lại còn nói về cái gì đó công pháp, ma thuật.

Hắn không hiểu được.

Trong nhóm chat lại bắt đầu sôi nổi:

- Hiền triết Roland: Ngươi tên nhóc Takoyaki kia! Ma thuật là sức mạnh thiêng liêng mà Chúa ban phát cho con người.

Ngươi lại xem nó là đồ ăn đây là có ý gì?

- Takoyaki là nhất: Chúa là ai? Không lẽ là đầu bếp!

Ma Pháp Thế Giới.

Trong tòa tháp ma thuật huyền thoại.

Một ông lão râu tóc bạc phơ nhìn như đã 80 tuổi đang ngồi trong căn phòng chứa đầy các loại dụng cụ.

Ông hướng mắt về mà hình trước mặt, cả người run lên vì giận.

Từ trước đến nay ngoại trừ lũ quỷ tộc thì đây là lần đầu tiên ông thấy có người xúc phạm chúa đến như vậy.

- Hiền triết Roland: @Takoyaki là nhất Ngươi dám xúc phạm tới đấng tối cao.

Có tin hay không ta chỉ cần một chiêu explosion (nổ) là ngươi sẽ đi gặp tổ tiên?

- Takoyaki là nhất: Thử xem! Với lại tên của ta là Akira.

Toji Akira, nhớ lấy!

- Viễn chinh đại tướng: Cả hai bình tĩnh lại xem nào!

Trước nguy cơ cái nhóm chat trở thành nơi cho hai người này khẩu chiến thì một người khác đã can thiệp kịp thời.

- Hiền triết Roland: Ngươi là ai?

- Takoyaki là nhất: Ngươi là ai?

- Viễn chinh đại tướng: Tôi là ai thì lát nữa thì mấy người sẽ biết.

Còn bây giờ thì phải tập hợp đủ hết đã.

Ba người @Chiến thần nguyên tố @Điên cuồng tu luyện @Lập trình viên có trên này không?

Hoàng Vĩ cảm thấy như có ai đó gọi mình.

Nhìn vào màn hình thì thấy có ba người bị tên " Viễn chinh đại tướng " này tag vào.

Hai cái tên đầu đều chẳng liên quan tới hắn, vậy nên biệt danh của hắn chắc hẳn là " Lập trình viên " này rồi.

Hắn cũng không chần chừ liền chat vào nhóm, tất nhiên là bằng suy nghĩ.

- Lập trình viên: Tôi đây!

Hai người còn lại cũng lần lượt xuất hiện.

- Điên cuồng tu luyện: Đạo hữu gọi ta?

- Chiến thần nguyên tố: Tôi theo dõi này giờ rồi!

- Viễn chinh đại tướng: Được rồi nghe tôi nói này.

Cái nhóm chat này có lẽ là được kết nối bởi một thứ năng lực thần bí nào đó.

Bằng chứng là mọi người chẳng thể hiểu được nó là gì cũng như không thể bỏ nó ra khỏi đầu, chỉ có thể bật tắt!

- Hiền triết Roland: Hừm! Nghe cũng có lý!

- Viễn chinh đại tướng: Theo tôi, tất cả mọi người ở đây đều đến từ các thế giới khác.

Bởi trong danh sách thành viên kế bên biệt danh của mỗi người là dòng chữ trong ngoặc.

Ví dụ của Hiền triết Roland là ( Ma Pháp thế giới ) còn Takoyaki là nhất ( Samurai thế giới ).

Ở mỗi thế giới đều sẽ có hệ thống sức mạnh riêng nên người này không hiểu người kia là chuyện bình thường!

- Hiền triết Roland: Ý của người là ở thế giới của tên nhóc Tako...!à nhầm, Akira không có khái niệm về Chúa?

- Viễn chinh đại tướng: Đúng vậy!

- Hiền triết Roland: Thật khó tin.

- Viễn chinh đại tướng: Khó tin nhưng là sự thật.

Tuy vậy chuyện đó chỉ là phụ thôi, quan trọng hơn là mọi người hoàn toàn có thể tặng quà cho người khác!

Hết chương 1.